Một đầu Chư Kiền khác xuất hiện. Nó do phân thân của Đồ Tẫn không chế, rống lên mấy tiếng sau đó xoay người bỏ chạy.
Hi thị thôn có việc phát sinh.
Nàng cùng Trường Thiên liếc nhau một cái, cưỡi Đại Hoàng đi tới.
......
Chỉ cách hai dặm, đối với Chư Kiền mà nói thì chưa mở hết bốn chân dài đã tới.
Phía trước quả nhiên xôn xao, mơ hồ có tiếng quát.
Ninh Tiểu Nhàn cùng Trường Thiên nhảy khỏi tọa kỵ, bước nhanh vào Hi thị thôn, Đại Hoàng xoay người rút vào cánh rừng.
Hi thị thôn nguyên bản cảnh tượng thái bình, hiện tại mọi người đều từ trong nhà đi ra hướng ánh mắt ra xa ngoài biển rộng. Có mấy đứa trẻ muốn chuồn ra ngoài thôn nhìn cho gần bị mẫu thân bắt trở lại, đặt trên đầu gối đánh cho một trận.
Tiên quân bắt người, những tiểu tử này có thể đến gần?
Đám người Đồ Tẫn, Khách Xích Cáp đang đứng trong phòng nhìn ra bên ngoài, phòng này cửa sổ rộng, phạm vi nhìn tốt. Ninh Tiểu Nhàn cũng nhìn về bờ biển, đột nhiên thở ra một hơi nói “Đây là…”
Bình thường Hi thị tộc cũng có người bắt cá ở cạnh bãi san hô, hôm nay hai điểm đen nhỏ di chuyển nhanh chóng, nhìn phương hướng chính là Hi thị thôn. Nàng ngưng mắt nhìn, vừa nhìn cũng biết hai người kia là người tu tiên.
Người tu tiên ở màn thiên địa thứ ba, hoặc là biết phương pháp xuất trận, hoặc trước khi màn thiên địa thứ hai kết thúc đã kịp lấy được phù vật. Loại sau đáng thương hơn, bởi vì chẳng bao giờ được chứng kiến màn thiên địa thứ ba, không có được kinh nghiệm đầy đủ. Nói thí dụ như thời điểm gió êm sóng lặng, tuyệt đối không nên dạo chơi nơi biển sâu.
Nàng nhìn quần áo hai người này, hiển nhiên mới từ biển đi ra. Cùng với biểu hiện của bọn Ninh Tiểu Nhàn khi rời biển không giống, trên mặt bọn họ có vết thương, mắt lồi lớn, chạy trên mặt đất cũng hận không nhiều thêm một cặp chân, đáng tiếc mặt đất là cát, khiến truy binh phía sau đuổi tới càng lúc càng gần.
Kẻ đuổi theo họ chính là nguyên nhân khiến Ninh Tiểu Nhàn hít vào ngụm không khí.
Truy binh có ba, hai lớn một nhỏ. Người lớn nhất có thân hình giống con người, nhưng thân cao quá bốn trượng, chân dài nhất cho nên chạy đầu tiên. Một bước của nó người tu tiên phía trước phải năm sáu bước mới bằng cho nên khoảng cách càng ngày càng ngắn.
Ngũ quan của người này là mô tả hoàn mỹ của câu – mặt xanh nanh vàng, da mặt và quanh thân đều màu xanh, màu sắc này làm Ninh Tiểu Nhàn nhớ tới con ếch trong hồ nước, nhưng đôi môi người này lại đỏ lòm, đầu hình quả lê. Nếu từ dưới ao đi lên, xuất hiện một cái đầu như thế, lại thêm ngũ quan rối rắm không rõ ràng, thoạt nhìn như quỷ, trông hết sức dữ tợn.
Da thịt dưới thân nó nổi lên những nốt cổ quái, những khối cầu nhỏ phồng trên da thịt, trên hai tay lại lóng lánh màu kim xuyến, trên cổ cũng có dây chuyền màu trắng làm thành hình đầu lâu, Ninh Tiểu Nhàn sơ lược tính có khoảng bốn mươi cái xương sọ, có chút giống như của con người, lại cảm giác dài hơn một chút, căn bản giống sinh vật kỳ quái hơn.
Người to con này mặc dù tay có năm ngón, chân cũng có năm ngón, nhưng kẽ hở có màng, trên da loang loáng ẩn hiện vảy mịn, hiển nhiên là sinh vật quen sinh hoạt trong nước.
Đồ Tẫn thấp giọng nói “Đây là Hải Dạ Xoa, thủy quân của Huyền Vũ, theo bên cạnh nó chính là phụ binh”
Vật này chính là Dạ Xoa đại danh đỉnh đỉnh? Ninh Tiểu Nhàn trừng lớn mắt, thoạt nhìn nó quả nhiên giống ác quỷ vô lại trong truyền thuyết. Chẳng qua gia tộc Dạ Xoa quả không ít thành viên, đây là loại Hải Dạ Xoa tuần biển, trên cổ và má có hệ hỗ trợ hô hấp dưới nước luôn, cũng có thể đi lại trên đất liền, là yêu loại lưỡng thê.
Đi theo bên cạnh nó là hai con phụ binh, bộ mặt giống như thiềm thừ, lưng trên tứ chi, song mỗi tay có ba ngón, thoạt nhìn có mấy phần hèn mọn.
Hi thị thôn cách biển không xa, từ biển trốn tới đây là gần nhất, ngay cả người trong thôn cũng có thể thấy sắc mặt vui mừng của hai gã tu tiên.
Hiện tại nàng xác định, hai người này trước đây chưa từng trải qua màn thiên địa thứ ba, nếu không sẽ không có biểu hiện như vậy. Xem bọn họ mới từ biển bơi lên bờ, hiển nhiên lúc trước cũng rơi xuống từ bên cạnh, đang muốn tìm chỗ an toàn đặt chân. Nhưng bọn họ không biết rằng, hải vực này đã bị hải quân của Huyền Vũ phong tỏa, trừ Hi thị tộc, những nhân loại khác hoặc man tộc nếu dám xuống nước đều giết không cần hỏi.
Nàng đang nghĩ ngợi, một người đào vong bị rong biển trên cát ngăn trở, ngã xuống cát. Đang giờ phút sinh tử, hắn đột nhiên ngã, đồng bạn nào dám quay lại cứu? Hắn từ trên cát bò dậy, thấy đồng bạn vừa chạy vừa quay đầu, trên mặt tràn đầy nỗi hoảng sợ khó nói thành lời.
Nguy rồi. cảm giác sợ hãi mãnh liệt làm tóc gáy hắn dựng lên.
Không đợi hắn quay đầu, Hải Dạ Xoa đã vọt tới sau lưng, bàn tay vung lên, nắm cả người hắn trong lòng bàn tay.
Người này điên cuồng giãy dụa, nhưng sao có thể thoát ra. Còn chưa chờ hắn lên tiếng cầu xin, dạ xoa đã đem hắn nhét vào cái miệng rộng đầy răng của mình, nhai mấy cái. Động tác kia khiến Ninh Tiểu Nhàn nghĩ tới miệng động vật ăn thịt.
Tiếng kêu thảm thiết chỉ kịp vang lên chốc lát, sau đó máu tươi từ miệng Hải Dạ Xoa chảy xuống, rơi trên đất, hắn đi tiếp không ngừng đuổi theo con mồi còn lại.
Lúc này người tu tiên còn lại đã chạy tới cửa Hi thôn, nhấc chân muốn chạy vào, thấy bên trong đầy người sắc mặt lộ ra sự vui mừng.
Nếu có nhiều phàm nhân, ác quỷ phía sau cũng không đuổi theo hắn tiếp đi?
Hắn yên tâm, lại không khỏi mờ ảo cảm thấy bất an, tại sao những người phàm này thấy có yêu quái đuổi tới lại đần độn đứng tại chỗ, lại còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn?
Loại ánh mắt này cũng không chết lặng, ngược lại lãnh mạc như đang nhìn người chết.
Mặt đất chấn động, hắn biết Hải Dạ Xoa đang đuổi theo, song nghe thanh âm dường như rất gần hắn, cũng không có để ý tới mấy phàm nhân bên trong
Đây là chuyện gì xảy ra?
Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng nặng, trong lòng hắn bỗng dưng hiện lên ý niệm hoang đường “Chẳng lẽ hải yêu này không ăn người phàm?”
Ý nghĩ còn chưa chuyển, sau ót có tiếng xé gió vù vù, hắn biết là yêu quái này đang giơ tay ra bắt người. Có vết xe đổ của đồng bọn, hắn vội vàng lăn người, kề sát đất trốn tránh, quả nhiên vừa vặn tránh thoát được bàn tay Dạ Xoa.
Cùng lúc đó hắn xoay tay ném một viên bi trong suốt ra, nện trúng ngực của Dạ Xoa.
Viên bi vừa tiếp xúc với da, một trận khói đỏ nhạt xuất hiện, thuận theo gió đánh thẳng tới mặt Dạ Xoa. Sợi khói này dưới ánh nắng mặt trời thành màu hồng, mang lại mỹ cảm thê diễm, đám người Ninh Tiểu Nhàn ở khá xa, cảm thấy đồ chơi này tất nhiên khó sống chung.
Dạ Xoa không cẩn thận hít vào một hơi, cảm thấy đầu óc choáng váng, ngực muốn ói dưới chân không khỏi chậm một bước.
Người tu tiên cũng biết sau khi tiến vào Vân Mộng Trạch sẽ mất pháp thuật, cho nên luôn đem theo ngũ độc chướng bí luyện trong viên bi mang theo bên người, đừng nói phàm nhân chính người tu tiên bị khói hồng này bao phủ chính diện cũng sẽ thịt nhão xương tan, hít vào phổi thì chỉ có một đường hỏng khả năng hô hấp, hủ thực khí quản cùng phổi.
Hắn phỏng đoán, khói hồng này tất nhiên không giết được Hải Dạ Xoa, nhưng cũng trì hoãn được cước bộ của nó. Đang mừng rỡ, hắn tưởng rằng chạy nhanh là có hi vọng thoát chết, nhưng Dạ Xoa lại mở rộng miệng, đột nhiên phun ra một luồng hơi nước, bao phủ mảng khói hồng, hai thứ gặp nhau dưới ánh mặt trời, nhất thời bảy sắc cầu vồng hiện ra vô cùng đẹp mắt.
Khói hồng bị phơi nước cản lại, cũng tán bớt đi, không có hiệu quả nữa. Người tu tiên đang phát lực chạy trốn vào trong núi, bối rối đi vào rừng, rừng cây có thể ngăn cản cước bộ của yêu quái kích thước lớn, lại nghe được âm thanh khô két khó nghe, là yêu ngữ “Trói”
Hắn thầm nghĩ không tốt, hai chân bỗng căng thẳng, giống như bị sợi dây vô hình trói. Đang chạy nhanh nên thân thể lập tức ngã quỵ, cằm va mạnh lên mặt đất cứng rắn của thôn Hi thị.
Chính là phụ binh bên cạnh Dạ Xoa xuất thủ. Trong lòng bàn tay nó chẳng biết lúc nào cầm lên một thanh san hô dài nhỏ, sau khi đọc chú đưa lên ngón tay hướng đi, san hô lóe thanh quang bắn ra.
Dạ Xoa lúc này đã thoát khỏi ảnh hưởng của Ngũ độc chú, bước tới chỉ dùng một tay đã bắt được người tu tiên bỏ vào trong miệng.
Người này dùng yêu ngữ hò hét khàn giọng “Chậm đã, chậm đã, ngươi không thể ăn ta! Sao ngươi không ăn bọn họ?”
Dạ Xoa không ngờ hắn lại tinh thông yêu ngữ, nghe vậy cười nói “Lão tử không thể ăn bọn họ đang buồn bực, không thể làm gì khác là ăn ngươi” Lười cùng hắn nói, nên trực tiếp đem người nhét vào trong miệng, âm thanh om sòm liền không thấy tăm hơi.
Sau đó, nó xoay người một chút nhìn toàn tộc người Hi thị.
Những người phàm tục ngửa đầu nhìn nó, trong mắt có tò mò, có sùng kính, cũng có sợ hãi, nhưng không người nào chạy trốn hay té xỉu. Nó hừ một tiếng, đang muốn nói chuyện, cái mũi củ tỏi khổng lồ lại mấp máy mấy cái, sau đó ảnh giác nói “Nơi này có mùi lạ’
Lỗ mũi kẻ này, so với chó còn thính hơn! Bên trong nhà mọi người không hẹn mà cùng trừng mắt nhìn huynh đệ Công Tôn, sắc mặt người này đột nhiên trắng bệch. Nơi này tất cả mọi người đều tự giác phong bế lỗ chân lông toàn thân ngăn mùi tiết ra ngoài … trừ hắn.
Dạ Xoa liếm môi nói “Xem ra hôm nay lộc ăn không cạn” liền di chuyển thân hình hướng nơi này đi tới. nó thân cao chân dài, Hi thị thôn lại không lớn, khoảng cách nhỏ như vậy chỉ chừng mười bước chân là tới.
Hiển nhiên là không gạt được, Trường Thiên cũng không oán giận huynh đệ Công Tôn, chỉ thấp giọng nói “Rút lui, từ cửa sổ phía sau nơi này phân tán chạy trốn, Đồ Tẫn giúp chúng ta dẫn dắt phụ binh kia” Chỉ cần khống chế kẻ cầm đầu Hải Dạ Xoa, hai đầu lính quèn cũng không phải khó đối phó.
Mọi người vội vàng tới cửa sổ sau nhà, đang muốn nhảy ra, nhưng lúc này thanh âm nữ nhân truyền tời “Khoan đã”
Hai từ này lại dùng yêu ngữ nói ra, Ninh Tiểu Nhàn nhận ra được đây là thanh âm của tộc trưởng Hi thị, trong lúc cấp bách quay đầu nhìn lại không khỏi ngơ ngẩn.