Beta: Tiểu Tuyền
“Chẳng qua ta cam đoan với tỷ, một ngày nào đó, tỷ phải là của ta, chúng ta ngoắc tay, đóng dấu, được không?” Hắn ngoéo đầu ngón tay nàng, nhẹ nhàng đung đưa hai cái.
Bọn họ cách nhau rất gần, gần tới nỗi hắn ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người nàng. Nàng đang hồi phục từ bên trong, môi anh đào khẽ nhếch, màu sắc tươi sáng, cho dù vẫn chìm trong mộng đẹp nhưng đôi môi vẫn như đang mời gọi hắn. Hắn như bị đầu độc, từ từ, từ từ cúi người xuống.
Tỷ tỷ......
Nàng đột nhiên khẽ nhíu mày. Hoàng Phủ Minh nuốt nước miếng, thân mình không tự chủ được dừng lại.
Giọng nói từ đáy lòng đột nhiên cười không thể nín lại “Thì ra là, thì ra là đáy lòng ngươi còn mang nỗi kính sợ như vậy. Chỉ một nụ hôn nho nhỏ có thể làm gì được nàng. Ha ha ha, làm sao ngươi lại không nghĩ, Hám Thiên Thần Quân xưa nay đã đem nàng đặt ở dưới thân, tuỳ ý hưởng thụ vui thú của nam nhân! Tỷ tỷ này của ngươi lại như thế nào uyển chuyển vui đùa trong ngực hắn?”
Lời nói này khiến cho trong đầu hắn nhất thời hiện lên đầy hình ảnh, khiến huyết mạch hắn căng phồng.
“Câm miệng, câm miệng” hắn cảm thấy một trận khí huyết cuồn cuộn, đáy lòng rống giận hai tiếng, sau đó hít một hơi thật sâu, cúi đầu muốn hôn lên môi nàng.
Nàng ở trong lòng người khác vui đùa, hắn chỉ hôn một chút, có gì khẩn trương!
Chỉ hôn một chút thôi.
Hắn chỉ muốn nếm thử chút mùi vị của nàng.
Hai người càng lúc càng gần, Hoàng Phủ Minh không nhịn được nhắm mắt lại, môi mỏng nhẹ nhàng rơi xuống.
Tiếng nói dưới đáy lòng, làm như cười nhẹ lại như đang đắc ý.
Chính tại lúc này, bên cạnh giường đột nhiên truyền tới một tiếng mèo kêu thật dài.
Nửa đêm không người, tiếng kêu này lộ ra vẻ bén nhọn, thê lương, đột ngột, ngay cả Ninh Tiểu Nhàn trong giấc ngủ say cũng không nhịn được quay mặt đi.
Động tác của Hoàng Phủ Minh cũng dừng lại, chợt mở mắt ngẩng đầu, nhìn về phía sau giường.
Ở đó có một con mèo da hổ đang trợn tròn mắt gắt gao nhìn thẳng hắn, cả người lông ngắn dựng lên, biến nó thành một đám lông mao rối bù rậm rạp.
Nam tử trẻ tuổi trước mắt này, ngay cả Nhục Cầu đều sợ muốn chết. Sự sợ hãi giống như bàn tay lạnh như băng nắm lấy trái tim nó, nhưng A Hoa vẫn lấy dũng khí nói “Cách, cách xa nàng một chút, không nên khi dễ nàng. Nàng, nàng không thích”
Hoàng Phủ Minh nhìn nó, không nói một lời.
Hàn băng từ trong mắt Hoàng Phủ Minh lan ra, A Hoa cảm thấy không khí trong phòng dần lạnh xuống, ngay cả ấp áp từ lò sưởi cũng mất đi tác dụng.
Hoàng Phủ Minh khoát tay, một nguồn lực vô hình đem A Hoa treo lên không, đưa tới trong lòng bàn tay hắn. Hắn đối với mèo da hổ này tự nhiên sẽ không giống với Ninh Tiểu Nhàn nhè nhẹ vuốt ve, mà một phát bắt trúng cổ nó, nắm chặt, cho dù tứ chi trên không trung cũng không thể giãy dụa.
Nó không có lực hoàn thủ. Lần này nó chết chắc. A Hoa co quắp, dùng hết khí lực quay đầu nhìn cô gái trên giường. Nó vẫn vô dụng như vậy, nhưng có thể vì nàng mà chết, coi như đời này cũng viên mãn.
Nó ở trong tay hắn run rẩy lợi hại. Ánh mắt Hoàng Phủ Minh nhìn nó tràn đầy lãnh mạc cùng cảm giác cao cao tại thượng, giống như nhìn một con mèo chết.
Qua một lúc lâu, con ngươi A Hoa mở lớn, ngay cả giãy dụa cũng từ từ yếu đi, Hoàng Phủ Minh bỗng dưng nhắm mắt lại, một đạo hồng quang từ đầu ngón tay chui vào lỗ tai mèo yêu. Sau đó hắn buông tay, đem con mèo nhỏ này ném vào trong góc.
Nó vội trốn chạy, gục đầu trên mặt đất suy yếu ho khan không ngừng.
“Nàng không muốn ngươi chết, cho nên hôm nay ngươi còn không chết. Nhưng chuyện tối nay không cho nói với bất kỳ người nào, nếu không phệ tâm trùng ta hạ trên người ngươi sẽ đem trái tim ngươi ăn hết”. Hắn lạnh lùng mở miệng, không để ý tới nó nữa, cúi người nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán Ninh Tiểu Nhàn, thành kính hôn một cái.
Hắn nhẹ nhàng vỗ mái tóc nàng, ôn nhu nói “Tỷ tỷ, ngày mai ta sẽ để tỷ rời đi. Nhưng sau này, tỷ chỉ có thể vĩnh viễn theo bên cạnh ta. Cho dù Hám Thiên Thần Quân cũng không thể đem tỷ cướp đi”
Hắn vỗ tay một tiếng, tượng đá trên bàn nứt ra, lộ ra bản thể Phệ Yêu Đằng. Thân thể nó cứng ngắc, nhất thời không hoạt động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng Phủ Minh đẩy cửa đi ra ngoài.
A Hoa nhảy lên đầu giường, nằm bên cạnh đầu Ninh Tiểu Nhàn co tròn lại, đôi mắt xanh biếc tràn đầy lo lắng nhìn nàng.
Hắc Miêu không biết đã chui vào từ lúc nào, nện bước thong thả tới gần cười lạnh nói “Đừng tưởng rằng nàng che chở được cho ngươi, nữ nhân này sớm muộn gì cũng là của thiếu gia ta. Nàng đối đãi với ngươi càng tốt, ngươi chết càng nhanh”
Nó nhảy lên ghế bạch đàn bên giường, đem cái đuôi vòng trước chân “Biết điều một chút tới đây để ta hấp thu hai cái, ta liền bảo vệ ngươi an toàn”
A Hoa hung hăng trợn mắt nhìn nó, hướng giữa giường lui tới, cọ cọ tóc giai nhân, lúc này mới nhắm mắt lại giả vờ ngủ say không để ý tới nó nữa.
Qua không biết bao lâu, A Hoa mở mắt ra, Hắc Miêu đã không thấy đâu nữa.
#####
Ngày mùng bảy tháng riêng, năm mới lúc này đã qua.
Sáng sớm, tuyết rơi yên ắng. Lúc Hương Phấn đi tới, Ninh Tiểu Nhàn đã tỉnh, đang nhìn trần nhà suy nghĩ xuất thần.
Mới có hai ngày không thấy, nàng đã nhớ Trường Thiên rồi, tưởng niệm lồng ngực rộng rãi của hắn, tất nhiên cũng muốn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, đôi mắt cực nóng, còn có lúc hai người thân mật. Nghĩ đi nghĩ lại mặt không tự chủ dần dần đỏ lên, không biết tình cảnh của hắn thế nào.
“Cô nương?” Hương Phần thử khẽ gọi một tiếng.
Ninh Tiểu Nhàn hướng nàng cười cười, lúc này mới đứng dậy.
Thương thế của nàng đã khỏi bảy tám phần, lúc giơ tay nhấc chân cũng có thể cảm giác được tốc độ gân mạch vận chuyển ngày càng nhanh, hiển nhiên là thể chất thuộc về cảnh giới HợpĐạo kỳ đại viên mãn, rốt cục lấy lại được sức sống. Nếu nàng đoán không lầm thì đến tối có thể hoàn toàn khôi phục.
Thân thể lại một lần nữa tràn đầy cảm giác khoẻ mạnh, Ninh Tiểu Nhàn duỗi lưng một cái, tầm mắt vừa lúc nhìn thấy con mèo da hổ.
Nó đang gục đầu ở đầu giường ngắm nhìn nàng, ánh mắt tiểu miêu rất phức tạp, vừa có lo lắng, lại ẩn chứa sự thâm trầm, e ngại. Ninh Tiểu Nhàn không khỏi tươi cười “A Hoa, sao thế?”
Con mèo da hổ kêu lên hai tiếng, cọ xát lên bả vai nàng, nàng có thể cảm giác được sự rung động của bộ lông xù, vang lên như âm thanh quạt gió thu nhỏ lại. Cúi đầu lần nữa nhìn A Hoa, đôi đồng tử màu lục đã không còn cảm xúc gì rõ nét.
Hương Phấn ở một bên nhìn cười nói “Cô nương thiện tâm, đối với tiểu miêu này thật tốt”
Nàng thiện tâm sao? Ninh Tiểu Nhàn thầm thở dài một hơi hỏi “Ẩn vệ của ta còn chưa tới sao?”
Hương Phấn bưng tới một chậu nước nóng để nàng rửa mặt, lại nói “Chưa nhận được tin tức ạ, nghe nói tiền tuyến lại khai chiến, đoán chừng là từ phía tây chưa tới kịp vì trên đường gặp trở ngại. Sáng nay quý phủ lại có khách quý”
“A, là người nào?” Nàng thuận miệng hỏi.
“Phủ chủ Phủ Phụng Thiên, Mịch La đại nhân” Hương Phấn vừa mới nói xong liền thấy Ninh Tiểu Nhàn lấy tay kéo khăn mềm trên mặt xuống.
“Mịch La tới?” giọng nói của nàng có mấy phần nghiến răng nghiến lợi.
Vị tỷ tỷ này của thiếu gia, tựa hồ có thành kiến với phủ chủ của Phủ Phụng Thiên? Hương Phấn kỳ dị nhìn nàng một cái, lại không biết lúc này Ninh Tiểu Nhàn chợt hiểu ra. Sát khí núi Xích Quỷ phát ra hơn nửa năm không có người dò xét, làm sao lại vừa vặn Trường Thiên, Âm Cửu U, Hoàng Phủ Minh ba đường nhân mã không sớm không muộn cùng tề tựu trong địa cung. Đến lúc này nàng còn không hiểu ra tên lừa đảo Mịch La đem tình báo bán ba tay thì cũng chỉ có thể trách mình quá đần.
Nếu không phải tên này ném ra miếng mồi thơm, Trường Thiên cũng sẽ không bị vây khốn trong lò luyện huyết nhục, bị buộc phải cùng nàng tách ra, bên cạnh còn có một kẻ cực kỳ âm hiểm Âm Cửu U; nàng cũng không lọt vào tay Hoàng Phủ Minh, liều mạng có được bảo vật lại dễ dàng bị cướp đi không nói, mấy ngày nay còn phải cẩn thận đề phòng.
Nghĩ tới đây nàng đã cảm thấy hoảng hốt.
Chỉ một lúc sau, có người đưa tin tới “Mịch La đại nhân muốn gặp mặt ngài, thiếu gia mời ngài tự mình quyết định. Nếu ngài không muốn gặp có thể từ chối”
Câu thêm vào phía sau này, Hoàng Phủ Minh tất nhiên là không muốn để nàng gặp Mịch La. Ninh Tiểu Nhàn đầy bụng ức khí, đang muốn từ chối, trong lòng đột nhiên lại nghĩ “Không đúng, Mịch La biết ta và Trường Thiên cùng đi vàođịa cung, nếu hắn đem tin này nói cho Hoàng Phủ Minh, ta liền gặp nguy hiểm”
Nghĩ tới đây, nàng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói “Gặp a”
Theo người dẫn đường, đi qua hành lang gấp khúc quanh quẩn. Nơi đãi khách của biệt phủ Dung Lâm là Vũ Hoa Sảnh, được xây giữa hồ Linh Lung, đối diện là thác nước hơn một trăm thước chảy thẳng xuống, nhưng trong sảnh có bày kết giới cách âm, trong các vô cùng yên tĩnh, khách nhân có thể vừa thưởng thức trà vừa thưởng thức mỹ cảnh lại không bị tiếng thác nước chảy quấy nhiễu cuộc trò chuyện.
Một thân ảnh thon dài đứng đó, đang nói chuyện, nghe được tiếng bước chân nàng người mặc áo trắng xoay người lại mỉm cười nhìn nàng, không phải Mịch La thì là ai?
Hôm nay hắn mặc trường bào chéo, áo khoác trắng điểm hoa dài tới đế giày, vai phải thêu hoạ tiết vàng làm nổi bật mi mục như vẽ, tư thế tuyệt đẹp, đứng cạnh làn nước đang rơi xuống rất có khí khái tiên nhân thuận theo gió bay đi.
“Ninh Tiểu Nhàn” hắn gọi thẳng tên nàng, sau đó thần niệm khẽ quét qua trên người nàng, khẽ cau mày “Ngươi bị thương?”
“Mịch La phủ chủ” Nàng thi lễ trả lời, giọng nói trong trẻo “Nhờ hồng phúc của ngươi”
Hắn nghe ra giọng nói trách cứ bất hoà của nàng, môi mỏng bĩu lên. Hoàng Phủ Minh lại cười dài đi lên phía trước nói “Tỷ tỷ, hôm nay thân thể khôi phục chút nào không?”
“Khá tốt” Nàng hướng hắn gật đầu, trực tiếp mở miệng nói “Ta muốn cùng Mịch La phủ chủ nói chuyện một mình chút ít”
Hoàng Phủ Minh nhướng mày, cũng không ngoài ý muốn, chỉ nói “Tốt, mọi người từ từ nói chuyện” Thẳng bước dứt khoát đi ra ngoài.
Tỳ nữ đứng đầu cũng rất có nhãn lực, lập tức hành lễ nối đuôi nhau lui ra, trong sảnh rất nhanh chỉ còn lại hai người.
Mịch La tiện tay bố trí kết giới, lúc này mới đi lên hai bước, thấp giọng nói “Hắn có thể đối với ngươi...... Đối với ngươi......?”
Ninh Tiểu Nhàn cắn răng nói “Ngươi còn hỏi cái này, ban đầu tại sao lại bố trí bẫy rập ta cùng Trường Thiên?”
Mịch La nhìn gương mặt nàng giận đến đỏ bừng, trong mắt tràn đầy tức giận, biết nàng giận mình, trong lòng không khỏi cảm thấy khổ sở, khẽ thở dài “Ta không biết trong địa cung có cơ quan gì, lại càng không biết khả năng của Hám Thiên Thần Quân, lại cũng không thể che chở cho người chu toàn …”