Beta: Tiểu Tuyền
Hình dạng đá nơi này nối liền nhau, quả thực chính là bãi săn thiên nhiên rất tốt.
Hiện tại thủy triều đã rút xuống, lộ ra chỗ lõm đầy nước trên bãi đá, bên trong còn lại tôm cá không kịp theo nước thủy triều rút đi mắc cạn lại, chúng sẽ trú trong những chỗ lõm nước này.
Nàng chỉ nhìn thoáng qua bên trong chỗ lõm nước chỉ lớn bằng chậu nước rửa mặt phát hiện có một con cá lư dài bằng bàn tay, một con sứa. Trong các khe đá có ốc biển, sên biển, cá nhỏ cùng cua, mặc dù thấy người sẽ trốn nhưng bắt những sinh vật này cũng không tốn nhiều công phu.
Ngoài ra, trên đá còn đọng lại rong biển, bạch thái, đằng hũ, những thứ này có thể ăn được, hơn nữa mùi vị cũng rất ngon.
Quan trọng nhất là, nước biển đối với con người còn có tầm quan trọng trí mạng: muối.
Dưới thời tiết mùa hè, trong vòng sáu canh giờ mỗi lần thủy triều rút đi, những chỗ trũng đọng nước sẽ bốc hơi, lưu lại những hạt muối trong suốt như tuyết trắng. Người ở nơi này có thể cạo lấy muối, tích trữ lại dùng qua thời gian dài mùa đông và mùa xuân.
Có muối, thân thể con người mới có khí lực làm việc. Ở trong đất liền, muối cũng là thương phẩm rất cần thiết, ở phía đông Nam Chiêm Bộ Châu, thương nhân cũng dựa vào vận tải buôn bán muối mà phát tài, chỗ nào cũng có. Ở Hoa Hạ cổ đại, Khương Tử Nha đóng cửa Tề Quốc, nói Tề Quốc có muối là có lợi thế, chỉ cần đánh cá phơi muối.
Sau đó bọn họ đi qua một bãi bùn, nơi này bờ biển cũng không phân định rõ, giẫm chân lên là bùn hay nước. Nhưng đột nhiên lại có người đi tới phía họ.
Người này bất quá mười bảy mười tám tuổi, ở nơi tuổi thọ ngắn này thì hẳn là lao động trưởng hành, chân rộng, da ngăm đen, gò má dưới nắng ửng đỏ, là biểu hiện quen với gió biển cùng ánh mặt trời. Mặc dù hơi gầy hơn nữa da thô ráp, song hai cánh tay và hai chân ẩn hiện chút da thịt. So với Thổ Hợp bộ lạc thì người này càng lộ vẻ khỏe mạnh, sáng dạ.
Trên tay người này cầm một cái xẻng đá, đang bận rộn trên bãi bùn màu đen, thỉnh thoảng đào lên một hai món đồ hình bầu dục, thuận tay ném vào trong giỏ bên hông. Hắn làm việc này tương đối thành thục, nếu không phải nhãn lực đám người Ninh Tiểu Nhàn vô cùng tốt thì cơ hồ không thể thấy rõ được là hắn đào lên là sò hay rong biển, những thứ sinh vật biển này lấy ra ngoài còn dính đầy bùn đất.
Trong khoảng thời gian giữa của thủy triều, ngư dân tiến hành bắt hải sản bị đọng lại, ở đông nam Hoa Hạ gọi là “thỏa tiểu hải – bắt hải sản nhỏ”. Rất rõ ràng, người này trời còn chưa sáng đã tới đây bắt hải sản nhỏ, hiển nhiên là đang rất cần đồ ăn, Ninh Tiểu Nhàn thấy hắn tới bên cạnh đá ngầm, thành thạo cạy mở lớp vỏ cứng, sau đó đem con hào bên trọng trực tiếp nuốt luôn.
Người này vừa lau miệng, lại nghe bên cạnh truyền tới tiếng động. Ngẩng đầu lên, liền thấy một người sắc mặt âm lãnh đứng bên ngầm đá san hô nhếch miệng cười với hắn. Nụ cười này thật đáng sợ, theo bản năng hắn lui lại hai bước, sau đó phát hiện từ trong miệng người nọ phun ra một mảng khói đen, thổi vòng quanh hắn hai vòng, trực giác cho hắn biết không ổn, nhưng đến khi muốn xoay người bỏ chạy thì mảng khói đen này đã từ hai lỗ tai hắn chui vào bên trong, sau đó hắn thấy trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Cũng may vị trí của hắn khá vắng vẻ, sự việc xảy ra cũng không khiến cho người ta chú ý.
Ước chừng mấy hơi thở sau, người này lại một lần nữa đứng lên, như không có việc gì xảy ra đi vào trong bụi cây, nơi Trường Thiên đang chờ.
Hắn chỉ Khách Xích Cáp “Hắn nói không sai, đằng trước có một thôn nhỏ, ước chừng hai trăm người, đi theo bờ biển khoảng một dặm là tới”. Người này dùng ngôn ngữ thông dụng của Nam Chiêm Bộ Châu, là do phân thân của Đồ Tẫn khống chế nói ra.
Hồn tu tồn tại trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận giống như bug tồn tại. Ninh Tiểu Nhàn hăng hái bừng bừng nói “Còn có tin tức gì hữu ích không?”
“Người này tên Hi Thảo, thông tin trong đầu cũng không nhiều lắm, không cần tốn nhiều thời gian đã xem xong” phân thân của Đồ Tẫn nói xong liền nhắm mắt lại, ước chừng mười mấy hơi thở sau mở mắt ra, trong mắt hiện lên ánh sáng ngoài ý muốn “Lai lịch thôn nhỏ này lại hết sức thú vị”
Đồ Tẫn kế thừa ký ức của Âm Cửu U, vì vậy biết khi màn thiên địa thứ ba phát sinh, chính là ước hẹn cuộc chiến ba nghìn năm sau tại Thổ Hợp Cốc. Quy mô trận chiến không lớn nhưng ảnh hưởng lại sâu xa, nó khiến cho Man tộc ý thức được rằng, chỉ bằng sức lực của một bộ lạc nhỏ đơn độc tự chiến đấu khó lòng chống lại yêu chúng cường đại. Cho nên sau chiến dịch này, nội bộ Man Tộc bắt đầu đấu đá thâu tóm, vô số tiểu bộ lạc tại Nam Chiêm Bộ Châu biến mất, thay vào đó là các bộ lạc cỡ trung và cỡ lớn xuất hiện, dung hợp với nhau.
Lúc đó, Nam Cương hưng khởi là một đại bộ tộc theo Man nhân tại Nam Chiêm Bộ Châu, gọi là Ly Nguyên thị. Họ vốn trú đóng ở một chi của địa sát âm mạch, có sát khí nồng đậm hỗ trợ, tốc độ tu luyện của tộc nhân tăng rất nhanh, cộng thêm nhân tài trong tộc xuất hiện lớp lớp, cho nên không bao lâu sau đã sẵn sàng sứ mệnh hướng đối ngoại khuếch trương thế lực.
Trong vòng bảy trăm năm sau đó, Ly Nguyên bộ tộc sử dụng các biện pháp xâm lược, khuyến dụ, hôn phối thâu tóm lớn nhỏ tất cả hai mươi ba bộ lạc Man nhân, thực lực tăng vọt. Lãnh thổ quốc gia tăng lên tổng cộng bảy châu, nhân số bộ tộc cũng đạt tới hơn năm vạn người.
Ly Nguyên bộ tộc ngay trước cuộc chiến thượng cổ trở thành đại bộ tộc ra đời.
Bất quá, cước bộ khuếch trương của Ly Nguyên bộ tộc phải ngừng lại, bởi vì xa hơn về phía Nam chính là lãnh địa của đại yêu Huyền Vũ.
Huyền Vũ là thần thú duy nhất trong tứ đại thần thú có cự yêu là thủy quân, thực lực đang lúc thịnh. Lúc này đạo hạnh của Huyền Vũ đã đến độ kiếp tiền kỳ đại viên mãn, lại có Sơn Hà trận trợ giúp, đấu trên chiến trường hoàn toàn không có lợi; danh tiếng của nó cộng thêm sự cường đại của bộ tộc Ly Nguyên khiến cho các yêu quái cùng đường rối rít gom lại dường trướng của nó, trở thành thế lực yêu tộc khổng lồ quật khởi ở Nam Hải.
Lãnh địa lục địa mà nó chiếm cứ tương đương với một nửa lãnh thổ của bộ tộc Ly Nguyên.
Lãnh thổ Man tộc cùng yêu quái giáp ranh, điều này sẽ sinh ra bao nhiêu xung đột? Quả thực không cần nghĩ cũng biết.
Nơi này nếu là lãnh địa của những yêu quái khác, Ly Nguyên bộ tộc có lẽ sẽ phát động thế lực để chiếm đoạt, nhưng đừng quên Huyền Vũ là trường hợp thần thú đặc biệt có thiên phú song hệ thủy thổ. Hậu hoa viên của kẻ này chính là biển lớn Nam Hải, có thể tiến cũng có thể lùi, có thể đánh cũng có thể chạy. Thủ hạ của hắn không chỉ có yêu chúng đất liền mà còn có thủy tộc trong biển, cái gọi là binh tôm tướng cua chính là trường hợp này.
Bị quy tắc thiên đạo khống chế, trừ Long tộc là thiên chi kiêu sủng có thể tồn tại cả trong nước lẫn trên không, những yêu tộc trong nước không thể ngự thuật phi hành, nhưng đi lại trên đất một chút thì không thành vấn đề. Số lượng yêu quái trong biển có bao nhiêu? Điều này từ cổ chí kim không người có thể đưa ra con số, cho nên số lượng yêu chúng thủ hạ của Huyền Vũ rất nhiều, khí lực lại lớn, khiến Ly Nguyên bộ tộc phải kiêng kỵ.
Ly Nguyên bộ tộc đối với người hàng xóm này rất là nhức đầu.
Trọng yếu nhất chính là, Huyền Vũ ở trên Thất Túc đảo trong biển. Cho dù có là bộ tộc cường hãn đi chăng nữa thì man nhân vẫn là sinh vật trên đất bằng, nếu muốn ở trong biển đối trận với thủy quân của Huyền Vũ, khả năng thắng trận gần như bằng không.
Cho nên, cục diện này giằng co mấy trăm năm, Huyền Vũ cùng Ly Nguyên bộ tộc mặc dù không hòa hợp nhưng vẫn cùng tồn tại.
Lại nhìn lại những người trong thôn nhỏ trước mắt này, thân phận bên trong tương đối đặc thù.
Bộ lạc trong thôn nhỏ tự xưng Phúc Giáp, toàn bộ tộc nhân họ Hi. Không có ngoại lệ, toàn bộ hơn hai trăm cư dân bên trong đều là người phàm yếu ớt. Song bọn họ không coi yêu quân của Huyền Vũ vào đâu, đã an cư tại đây hơn ba trăm năm. Phải biết rằng, thời kỳ này yêu quái đối với nhân loại cũng không hữu hảo, thậm chí so với Man tộc còn ác liệt hơn, đa số đem nhân loại coi như thức ăn.
Vì vậy một tộc Hi thị có thể ở đây phát triển, đương nhiên phải được đại địa chủ Huyền Vũ cho phép. Nó không chỉ mệnh lệnh rõ ràng cho yêu chúng thủ hạ không được tổn thương người Hi thị, hơn nữa còn đồng ý cho họ ở gần biển đánh cá và săn bắt, chỉ có một điều – không được tùy ý tới gần Thất Túc đảo.
Trong thời kỳ loài người yếu thế như vậy, Hi thị đã làm gì mới có thể có được đối đãi như vậy của Huyền Vũ.
Phân thân của Đồ Tẫn từ trong ký tức của Hi Thảo biết được, tổ tiên Hi thị từng là đày tớ của Ly Nguyên bộ tộc, bất quá cơ duyên đúng lúc dưới tình huống Huyền Vũ bị thương đã cứu nó. Đối với các yêu quái mà nói thì tính tình của Huyền Vũ tương đối ôn hòa, lại thêm ân đức cứu giúp, nên đã cắt cho tổ tiên Hi thị một mảnh mai rùa, lại thêm lời hứa hẹn.
Lại qua không biết bao nhiêu năm, hậu nhân Hi thị quả nhiên chọc giận chủ nhân của mình, phạm tội xử tử tại chỗ, những người này thấy kết quả trước mắt, lại nhớ tới lời tổ tiên đã nói, đêm khuya đã trốn vào lãnh địa của Huyền Vũ.
Thời xa xưa, Man tộc đối với loài người cũng không giám thị nghiêm ngặt, bởi vì bên ngoài bộ lạc nguy cơ tứ phía, cho nên trốn nô Hi thị cũng không phí nhiều khí lực liền vược qua được lãnh địa của Ly Nguyên bộ lạc, sau đó đưa mảnh mai rùa tín vật, lại thêm Huyền Vũ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cho phép bọn họ ở lại trong lãnh địa của mình sinh sống.
Không bị yêu quái uy hiếp, cho dù điều kiện có gian khổ hơn nữa loài người cũng có thể sinh tồn, cuộc sống làm dân tự do so với đầy tớ thì thích ý hơn nhiều lắm, nếu không phải thổ nhưỡng Tân Hải không thích hợp cho hoa màu sinh trưởng thì Hi thị có thể thịnh vượng hơn rất nhiều. Cho nên Hi thị nhất tộc thành kính đem pho tượng Huyền Vũ cung phụng, cũng đem bộ lạc đổi thành Phúc Quy
Đoạn lịch sử này đối với tuổi thọ ngắn ngủi của phàm nhân mà nói là quá xa xưa, truyền tới thế hệ này của Hi thị đã không còn quá chi tiết, chỉ mơ hồ nghe được tộc trưởng nói chuyện lại.
Tới khi Hi Thảo nói xong, mọi người trầm mặc một hồi. Khách Xích Cáp mặc dù đã trải qua màn thiên địa thứ ba hai lần, nhưng việc trao đổi với thôn dân bản xứ vẫn là vấn đề, sao có thể biết được bí sử đầy đủ như vậy? Lập tức đối với bản lĩnh lục lọi thức hỉ của mỗi người của Đồ Tẫn bội phục sát đất.
Có Hi Thảo, việc thăm dò tung tích của Mộc Tinh trong thôn cũng không còn khó khăn. Hiện tại vấn đề là mọi người làm sao để tiến vào Hi thôn? Cứ ở trong rừng lắc lư, sớm muộn cũng sẽ bị yêu binh của Huyền Vũ bắt lại, đến lúc đó hậu quả khó có thể lo liệu.