Mục lục
Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vịt
Beta: Tiểu Tuyền

Ninh Tiểu Nhàn còn đang có chút buồn rầu, người người đều vào lều trại, nàng cũng ngại khi mang theo hai người Bạch Hồng Cùng Bạch cảnh núp ở trên xe, nhưng ở chỗ này nhiều người mà chỗ lại nhỏ, chỉ không quá một lúc sau thì trên người các hán tử sẽ tràn đầu mùi mồ hôi bay tới. Bọn họ đi lại bên ngoài cũng không giống như Ninh Tiểu Nhàn có điều kiện tùy thời đều tìm được nơi để tắm, rồi lại nói người đang ở nơi hoang dã sao có thể so đo cái này, mùi trên người nặng tới bao nhiêu thì khỏi phải nói rồi.

Nếu chỉ có một mình nàng thì chỉ cần chui vào trong Thần Ma Ngục trốn một lúc, ngục này cùng với nước mưa ở thế giới này cũng không có nửa phần quan hệ với nàng, nhưng nếu ở trong lều trại nghỉ ngơi cùng với hai mươi người thì làm sao nàng có thể dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người mà biến mất được?

Quan trọng nhất là Tiếu Tử đã đáp ứng tối nay sẽ truyền thụ công phu cho nàng, nhưng trời mưa như vậy lại làm trì hoãn, làm sao mà nàng học được, tổng cộng cũng chỉ có mười ngày mà thôi, thời gian trân quý của ngày thứ nhất đã bị chuyện này mà làm thiếu đi mất một bài học rồi.

Lúc này ở đây thật sự là vô kế khả thi, đang lúc nàng ôm đầu gối buồn bực thì bên cạnh đã có một người ngồi xuống, đồng thời mùi son phấn thơm nhàn nhạt truyền vào trong lỗ mũi, là Thôi Oanh Oanh.

“Trương phu nhân.” Nàng rất có lễ phép, chủ động mở miệng chào hỏi. Nghĩ đến cũng đúng, không tính tới con chó mà tiểu nhị kia nuôi còn đang núp ở trong hàng hóa , toàn bộ sinh vật giống cái ở trong đội hình tính từ trên xuống dưới cũng chỉ có hai người, ở địa phương chật chội thế này liền không tự chủ đứng cùng một chỗ.

Đôi mắt to trong suốt dịu dàng của Thôi Oanh Oanh quét qua Ninh Tiểu Nhàn, lúc này mới trả lời: “Ninh muội muội.” Đây là lần đầu tiên Ninh Tiểu Nhàn nghe được nàng nói chuyện, âm thanh cũng không dịu dàng nhưng lại chứa thêm hai phần bén nhọn, nàng hôm nay mặc một chiếc quần màu hồng phấn, làm nổi bật lên bộ ngực lớn cùng với eo nhỏ của nàng, một khi nàng hít sâu một hơi thì trước ngực đẫy đà liền sinh động lên, khó trách các nam nhân liên tiếp quay đầu lại nhìn nàng.

Ninh Tiểu Nhàn ngược lại nhìn lại mình một chút, hơi có chút hao tổn tinh thần, hai tiểu bạch thỏ ở trước ngực mình còn chưa có lớn lên hoàn toàn a, nàng nhìn trộm người ta một chút, lúc này mới phát hiện màu da của trương phu nhân là màu da mật ong nhợt nhạt, chưa nói tới như bạch ngọc nhưng cũng có sức hấp dẫn mười phần.

“Ninh muội muội đi một chuyến này là muốn tìm tới thân thích để nương tựa đúng không?” Không nghĩ tới là Thôi Oanh Oanh chủ động tìm đề tài nói chuyện “Một thân một mình lên đường, còn muốn chiếu cố hai đệ đệ. Thật là rất có dũng khí.”

“Đúng vậy a, thật không dễ dàng. Cũng không hiểu được có thể sống để đi tới đích hay không đây.” Ninh Tiểu Nhàn cười khổ một tiếng, “Đâu có được thoải mái như tỷ tỷ, được nam nhân bên người chiếu cố cẩn thận.”

Sau đó lại nghe thấy Trường Thiên lạnh lùng “hừ” một tiếng, nàng lúc này mới nhớ tới bên cạnh mình giây phút nào cũng có một người đàn ông, chẳng qua là nói tới chiếu cố nha, thật không biết là người nào chiếu cố người nào đây.

Không ngờ Thôi Oanh Oanh cười lạnh một tiếng nói: “Hắn? Hừ! Chẳng qua là một lẻ khúm núm thôi, nếu muốn hắn đi làm một chút chuyện còn phải phân vân lo trước lo sau!” Ninh Tiểu Nhàn đồng ý trong đáy lòng, chẳng qua nữ nhân chính là như thế, đáy lòng có thích nữa thì trong miệng cũng phải oán trách hai tiếng, Thôi Oanh Oanh nếu như không thích Trương Sinh thì vì sao mỗi đêm trong buồng xe đều không ngừng chấn động?

Dĩ nhiên Bạch Hồng cùng với Bạch Cảnh nguyên bản muốn nói là: “Hai người này buổi tối mỗi ngày đều ầm ĩ chết người, so với “thời gian vui vẻ” của nương ta cùng với Trương tú tài còn dài hơn.”

Chẳng qua. . . . . .” Thôi Oanh Oanh tự nhiên không biết vách buồng xe có tai. Nàng dường như nghĩ tới điều gì nên ánh mắt khẽ nheo lại, hiển nhiên là trên mặt rốt cục cũng từ từ lộ ra nụ cười mỉm, giọng nói ôn nhu uyển chuyển “Nếu là hắn có thể có thêm một chút cốt khí nữa là được rồi.”

Lúc này đã tiến vào tình trạng xuân sắc ân ái rồi hả ? Ninh Tiểu Nhàn tặc lưỡi, lại nói nữ nhân này chủ động tới tìm mình để bắt chuyện là có mục đích gì ? Trương Sinh luôn cùng với lão bà của hắn một tấc cũng không rời, nhưng hiện tại chẳng qua là ngồi xa xa, nói chuyện phiếm cùng với những người khác, hiển nhiên là muốn để lại cho phu nhân một chút không gian riêng.

“Ninh muội muội.” Thôi Oanh Oanh bắt đầu có chút ấp a ấp úng, hiển nhiên là lập tức muốn nói tới trọng điểm rồi “Mấy ngày trước đây thấy ngươi cứu thương giúp cho đội tiểu nhị, dược hiệu cũng vô cùng tốt, nghĩ tới là người tinh thông thuật luyện đan đi ?”

Tới rồi, chủ đề chính đã tới rồi.”Chưa nói tới tinh thông, chẳng qua là có đọc lướt qua mà thôi, có thể giúp gì được cho tỷ tỷ sao?”

“Lại nói, cũng không phải là đại sự gì.” Ngữ điệu của Thôi Oanh Oanh cũng dần dần chậm lại, châm chước nói từng câu “Ta muốn thỉnh giáo muội muội xem có thể luyện chế…….. dịch dung đan hay không?”

Dịch dung đan, đan dược đổi dung mạo, thuật luyện đan luyện ra được đủ loại đan dược, không chỉ có thuốc có lợi, đan dược hung bạo mà cũng có các loại kịch độc cùng với những đan dược có tác dụng phụ trợ khác, dịch dung đan này chính là một trong những loại đan dược có cách dùng kỳ lạ, chỉ cần vận dụng tốt có thể thay người ta đổi lại dung mạo mà không làm đả thương làn da, người phàm cũng không thể nhìn ra.

Hơn nữa dịch dung không giống với hóa trang, bình thường có loại đan dược hiệu quả có thể kéo dài chừng hai tháng, nước rửa không trôi, công hiệu của đan dược càng tốt thì dịch dung đan có thể duy trì trong thời gian càng lâu dài.

Ninh Tiểu Nhàn đang nhớ lại phương thuốc luyện đan trong sách, Trường Thiên đã nhắc nhở

: “Trên sách kia của ngươi có phương thuốc luyện dịch dung đan, nhưng ngươi còn không có luyện tập tới một bước kia, dược liệu trong tay cũng ta cũng không đủ nên không chế biến được.”

Ừ, vẫn là trí nhớ của hắn tốt, nàng đem những lời Trường Thiên thuật lại một lần cho Thôi Oanh Oanh nghe, sau đó lại hỏi: “Tỷ tỷ vì sao phải dùng đến dịch dung đan?” Nàng muốn nhìn một chút nữ nhân này tính toán lấy cái lý do gì để tới thêu dệt.

Thôi Oanh Oanh thở dài một hơi thật sâu, lộ ra bộ ngực vĩ ngạn ở trước mắt : “Từ nhỏ trên mặt ra đã có một vết sẹo, không thể gặp người, suốt ngày mang mảnh sa che mặt ngược lại làm cho người ta hoài nghi.” Nàng giống như là cắn răng, mới hạ giọng nói tiếp, “Thực không dám đấu diếm, sau khi ta cùng với Trương Lang lập gia đình xong, đây là lần đầu tiên ra trở về nhà để gặp trưởng bối, ta không muốn dung mạo của mình làm lão nhân kinh sợ, nếu như muội muội có thể tương trợ thì tỷ tỷ ta vô cùng cảm kích!”

Lúc này hôn nhân cũng đều do mệnh lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, nói như vậy thì hai vợ chồng này dù kết hôn nhưng cô dâu vẫn chưa được gặp cha mẹ chồng, hiển nhiên là tự quyết định cưới ở bên ngoài, nói khó nghe một chút thì cái này gọi là không có người làm mai mà cẩu thả chung đụng với nhau.

Nhìn tác phong điệu bộ của hai người, nói không chừng Trương Sinh mới là người bị đẩy ngã, ăn sạch kia. Khụ, được rồi, nàng thừa nhận là mình lại muốn nghĩ sai lệch. Thôi Oanh Oanh không giống như nàng, cô nương sinh trưởng ở cái thế giới này, lại có bậc dũng khí lên xe trước sau đó mua vé bổ sung hiển nhiên cũng là một nữ tử mãnh liệt a, nhìn nàng nói lắp bắp có lẽ cũng sợ mình xem thường nàng.

Thôi Oanh Oanh ngừng một chút rồi nói: “Còn có mấy ngày nữa là tới Nham Thành rồi, đến lúc đó có thể xin muội muội bắt tay vào luyện chế dịch dung đan có được hay không ? Vợ chồng ta tất nhiên sẽ có hậu tạ lớn!”

Ninh Tiểu Nhàn nói: “Được, chẳng qua là đến lúc đó cần phải thư thả mấy ngày, ta cũng phải luyện tay lại, còn nữa sử dụng dịch dung đan cũng cần phải luyện tập nhiều lần, cũng không phải là một lần là xong.” Lại nghe Trường Thiên ngạc nhiên nói: “Vì sao ngươi lại giúp nàng?”

Nàng trên dưới đánh giá Thôi Oanh Oanh mấy lần nói: “Dũng khí của trương phu nhân, muội muội ta vô cùng bội phục, cũng đừng có để ý người bên cạnh nói như thế nào, chuyện này cứ để ta lo đi.” Lời này nửa là trả lời Trường Thiên, nửa là khích lệ Thôi Oanh Oanh. Vào Nham Thành trước hết liền bắt đầu học chế luyện dịch dung đan đi, nếu như một chốc mà không học được thì lại mời Trường Thiên xuất thủ.

Trường Thiên khinh thường “Xuy” một tiếng, hai mắt của Thôi Oanh Oanh thì sáng lên, cảm thấy vô cùng vui mừng, từ khi nàng cùng với Trương Sinh tự định chung thân tới nay, không có giây phút nào là không thừa nhận áp thực thật lớn, giờ phút này thế nhưng có người còn công khai tỏ vẻ ủng hộ, sự an ủi này cũng đã là cực kỳ trân quý rồi.

Ninh Tiểu Nhàn nói chuyện vốn là gặp may, Thôi Oanh Oanh mặc dù cẩn thận giữ vững bí mật ở trong lòng nhưng lại cảm thấy cô nương này thật sự là chu đáo dễ thương, vô hình trung hai người liền kéo gần khoảng cách lại, hai người hàn huyên một lát rồi Thôi Oanh Oanh mới đứng dậy đi trở về bên cạnh của Trương Sinh.

Sau khi nàng rời đi âm thanh của Trường Thiên mới vang lên bên tai của Ninh Tiểu Nhàn: “Lý do của nàng, ngươi cũng tin? Lúc nàng nói những lời đó tim đập nhanh, hiển nhiên là nói láo rồi.”

Là thật hay giả thì có quan hệ gì, mấu chốt là những lời này dám nói ra miệng đủ thấy là một người có dũng khí.

Trường Thiên thong thả nói: “Nữ nhân chính là thích nói huyên thuyên. Nguy hiểm ngay ở bên người đều bỏ mặc, ngược lại còn có tinh lực đi thêm mắm dặm muối.”

Trong nội tâm nàng chợt nhảy lên “nguy hiểm bên cạnh ” ý chỉ là gì, vì sao hiện tại Trường Thiên mới nói cho nàng biết?

“Có ý gì?” Bên cạnh có người, nàng chỉ dám đè thấp âm lượng nói chuyện.

“Một lát ngươi liền biết.” Bản lãnh thừa nước đục thả câu này của hắn quả thực chính là trời sinh “Rất đặc sắc, ta cũng đã nhiều năm không thấy được rồi.”

Ninh Tiểu Nhàn biết tính tình của hắn, nếu như hắn không muốn mở miệng thì có hỏi như thế nào cũng vô dụng. Lập tức cũng không nói thêm nữa, lên tinh thần để lắng nghe động tĩnh xung quanh.

===Thời gian từ từ trôi qua.

Mưa lớn ở phía ngoài vẫn chưa có dấu hiệu ngớt, đem lều vải trên đỉnh đầu như cách thành một thế giới nhỏ, nước mưa đánh vào trên nóc mui phát ra âm thanh “lộp bộp” đơn điệu, nghe một lúc lâu cùng với tiếng vang tí tách ở bên ngoài tự nhiên còn có một hiệu quả thôi miên.

Những hán tử trong thương đội cũng rất thức thời, biết mình không thể chen chúc vào sơn động để tránh mưa được cũng lười phí công sức đi nguyền rủa đám người của thương đội Lang Hành.

Trong lúc rảnh rỗi không bằng ngủ đi, cho nên mọi người ở bên trong trướng rất nhanh đều chìm vào trong mộng đẹp, giờ khắc này cũng chỉ có Đặng Hạo cùng với lính gác vẫn còn thanh tỉnh, Ninh Tiểu Nhàn mấy lần không nhịn được cúi đầu xuống rồi lại thức tỉnh rất nhanh. Trường Thiên vừa nói gặp nguy hiểm, như vậy nguy hiểm này nhất định là đang ẩn núp ở một góc khác, vì tính kế cho mạng nhỏ của mình nên giờ phút này nàng phải đề cao cảnh giác.

Cửa đỉnh lều này vừa lúc hướng về phía động lớn ở trên sườn núi nhỏ, nàng lặng lẽ đi tới, lần thứ mười xuyên qua khe cửa nhỏ để quan sát thế giới bên ngoài, nhưng là nhìn qua vẫn chỉ là một mảnh an bình.

Trong lòng nàng vô cùng lo sợ, cũng rất muốn tiếp tục được an bình như thế, hi vọng là nguy hiểm trong lời của Trường Thiên xuất hiện nhanh một chút, nếu không thì vẫn treo ngược ở trong lòng quả thực là cuộc sống hàng ngày khó bình an, mà nàng thì đã rất mệt nhọc.

Di, thật giống như ở kia có chút gì không đúng đâu, nàng dụi dụi mắt nhìn lại ra phía bên ngoài, nhưng bên ngoài nàng không thấy bất kỳ dầu hiệu của một vật thể hoạt động nào, nàng nhất định là đã nhìn thấy cái gì đó.

“Sơn động. Nhìn cẩn thận chút.” Trường Thiên nhắc nhở nàng.

Nàng vận đủ thị lực mười phần để nhìn qua, cũng không thấy trong sơn động có bất cứ điều gì khác thường, người ở trong sơn động đều đang ngủ say, hoàn cảnh so với bọn họ còn tốt hơn không biết bao nhiêu, nàng loáng thoáng có thể thấy Hoắc chân nhân hôn mê bất tỉnh, bị kịch độc của thanh dực bức yêu gây thương tích, hắn cho tới bây giờ còn chưa có tỉnh lại, chỉ có hai tên lính gác tỉnh táo thì ngồi ở cửa động chán muốn chết.

Chờ một chút! Sơn động này quả nhiên có biến hóa, nàng nhớ được lần đầu tiên nàng nhìn thấy sơn động này thì cửa động cao khoảng ba trượng, trên đỉnh còn rũ xuống vài viên đá hình dáng giống như thạch nhũ, song hiện tại nhìn ra, độ cao của miệng động này dường như giảm xuống chừng ba thước, thạch nhũ cách mặt đất cũng càng gần.

Sơn động này lại có thể biến hóa lớn nhỏ, kiến thức địa lý mà nàng mang từ thế giới khác tới nói cho nàng biết trừ phi địa chất phát sinh đột biết, nếu không thì bất kỳ sơn động nào cũng không thể trong vòng hai canh giờ là có thể biến đổi lớn nhỏ, mà đột biến như vậy chính là loại kinh thiên động địa, không thể thuộc về đêm mưa yên tĩnh như tối nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK