Beta: Tiểu Tuyền
Mịch La cười cười: “Ta nghiên cứu qua tập tính của Ôn Yêu. Ôn Yêu này còn có một yêu thích lớn là hành hạ cô gái đến chết, nhất là cô gái xinh đẹp. Thời trung cổ, nữ tử bị nó giết chết hết sức bi thảm đáng sợ, hơn nữa nó cách mấy ngày lại muốn bắt người tới vui vẻ. Hiện tại nó mới thoát ra khỏi địa cung không lâu, cũng không biết bị giam ở chỗ đó bao nhiêu năm, lệ khí trong nội tâm sâu nặng, cho dù lẩn trốn ở trong nội thành, cũng nhất định không nhịn được khát vọng từ đáy lòng muốn phát tiết một chút.”
Đều là yêu, hắn và Trường Thiên hiểu rất rõ bản tính tinh quái của yêu tộc. Năng lực yêu tộc có lẽ trời sanh cường đại, nhưng bản năng dễ dàng khuất phục dã tính, duc vọng cùng nhu cầu, cho dù là Cự yêu thượng cổ, đầu óc cũng rất dễ dàng nóng lên, làm ra rất nhiều chuyện đáng sợ.
Hành hạ đến chết? Ninh Tiểu Nhàn nắm thật chặt tay thành quả đấm.
“Cho nên, một lần nữa ta cho thống kê vùng sát cổng thành, phát hiện trong một tháng này đi tới đi lui từ trong thành ra ngoại thành, sau khi bọn hắn trở về thì ngoài thành có phát sinh vụ án giết người, có khoản ba mươi sáu người!”
Nàng nhíu nhíu mày: “Ngoài thành?”
“Không sai. Ôn Yêu sát khí tuy nặng, nhưng không có bị choáng váng đầu óc. Nó biết bên trong Thành Trì Minh trị an rất tốt, cho dù người phàm biến mất cũng sẽ truy xét ra được, cộng thêm bên trong thành người tu tiên quá nhiều, không cẩn thận sẽ lộ ra chân tướng, cho nên nếu muốn thể nghiệm niềm vui thú giết người, tốt nhất là đến ngoài thành. Đừng quên, nó không chỉ muốn giết người, hơn nữa thú vui rất nặng là thể nghiệm hành hạ đến chết, hoàn cảnh phải yên tĩnh và không bị ảnh hưởng.”
Khóe miệng hắn từ từ nhếch lên một tia cười lạnh: “Nếu chỉ còn ba mươi sáu người, như vậy muốn tra sẽ càng dễ dàng hơn. Điều tra ba ngày, thì tên một người bị nói ra —— tu sĩ Nguyên Anh kỳ Tư Đồ Thanh. Ba tháng trước đã ở chỗ này mua một tòa đại trạch phía thành Đông, tòa nhà hướng Bắc, ở chỗ tập trung nhiều cây, che khuất bầu trời. Trong ngôi nhà này quan hệ rất đơn giản, trừ hắn ra, chỉ có bốn tỳ nữ, ba người ở, một người làm vườn, một đầu bếp. Một đầu bếp nữ, cùng với...... Tháng này mới nhập tiến vào tế đỉnh Hoắc Minh Châu. Điều thú vị chính là, Tư Đồ Thanh vốn nuôi một nữ nhân ở trong nhà này, dung mạo rất đẹp. Nhưng hơn hai mươi ngày trước đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hắn mới nạp Hoắc Minh Châu.”
Nếu nói”Tế Đỉnh”, là chỉ tu sĩ hoặc yêu quái từ trong phàm nhân tìm đến cô gái, một không cưới hỏi đàng hoàng, hai không cưới vợ bé làm thiếp. Đơn giản mà nói, giữa người tu tiên và tế Đỉnh làm hành động vợ chồng mà không có danh tiếng của vợ chồng, Tế Đỉnh ở trong gia đình người tu tiên cũng không có quyền lực vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng dựa vào tầng quan hệ này, người nhà cô gái có thể được tiền bạc hoặc che chở, coi như là lợi dụng lẫn nhau. Trên đại lục này người phàm mệnh tiện. Dân gian đối với loại quan hệ này vẫn tương đối tha thứ.
“Mặc dù vừa mang tới hơn hai mươi ngày, nhưng giữa hai người còn chưa phát sinh hoạt động vợ chồng, bởi vì lúc Hoắc Minh Châu vừa tới thì quỳ thủy cũng đến, sau mấy ngày nhiễm phong hàn, thân thể vẫn không được tốt. Công pháp Tư Đồ Thanh tu luyện đặc thù. Nếu thân thể cô gái không đủ khỏe mạnh thì không thể cùng phòng, để tránh bị tổn hại tu vi của mình. Nhưng hắn đối với cái Tế Đỉnh mới này cũng không tệ, mọi thứ chi phí ăn mặc đầy đủ. Hơn nữa trong nhiều ngày, sự vụ trong tay của hắn bận rộn, chân chính ở trong sân lại không tới ba ngày.”
“Tỳ nữ Tiếu Mai hầu hạ Hoắc Minh Châu, có một ngày ở trong phường thị mua đồ phàn nàn với người bên ngoài, chủ tử nhà mình đối với người khác lãnh đạm. Không thích nói chuyện, lại nguyện ý nhốt mình trong nhà không ra khỏi cửa, thỉnh thoảng trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, cũng không cho tiểu Mai đi theo.”
Nàng ngạc nhiên cười khổ, không nghĩ tới Mịch La ngay cả tỳ nữ người ta lúc mua đồ nói chuyện, cũng có thể hỏi thăm rõ ràng. Yêu nghiệt này thật sự đáng sợ.
“Ta điều tra, Hoắc Minh Châu đích xác là người địa phương thành Trì Minh, nhưng nhà mẹ đẻ ở thôn trang bên ngoài Thành Tây, vốn hai ba năm cũng khó khăn mới đi vào thành một chuyến. Được đưa vào Tư Đồ gia xong, nàng cũng đã về nhà mẹ đẻ hai lần rồi. Trong đó có một vụ án mất tích phát sinh lúc nàng về nhà mẹ đẻ, nghe nói mất tích là một cô nương xinh đẹp, ở tại ngoại ô Nam Thành, ngày đó ra đồng đưa cơm cho cha nhưng sau đó không vẫn trở lại nhà. Dùng cái này để phán đoán, nàng hẳn là đã gặp bất trắc, Ôn Yêu hành hạ đến chết xong sẽ không lưu lại thi thể để cho người có tâm truy xét.”
“Theo điều tra theo dõi tất cả người vào thành thì Hoắc Minh Châu bị hiềm nghi lớn nhất, cho nên ta mới phái nữ tử tiến vào Tư Đồ gia để tiến thêm một bước là kiểm chứng.” Đây là Mịch La vì câu nói sau cùng của mình lúc chiều mà trả lời suy đoán của nàng.
Nhưng nàng không nghĩ tới, hắn chọn Như Cơ làm chuyện này. Có lẽ hắn căn bản đã muốn sai khiến những người khác, do chuyện hôm nay Như Cơ ám hại hắn nàng bị phát hiện, hắn căn cứ nguyên tắc lợi dụng phế vật, đưa Như Cơ tới cho Tư Đồ Thanh luôn ham muốn nàng ấy.
Ninh Tiểu Nhàn cũng không đần, lập tức liền nghĩ Như Cơ là mồi, không chỉ là mồi câu sắc quỷ Tư Đồ Thanh này, cũng là mồi câu Ôn Yêu giết người, dù sao điệp yêu lớn lên xinh đẹp hơn nữa trước đây Ôn Yêu đa số đều hành hạ cô nương xinh đẹp đến chết.
Như Cơ này vừa vào Tư Đồ gia, liền dữ nhiều lành ít. Nghĩ tới đây, ngực Ninh Tiểu Nhàn đã cảm thấy buồn phiền, cho đến hít thở sâu mấy cái bắt buộc mình điều tức ổn định, mới từ từ không để tâm đến nó.
Qua thật lâu, nàng mới nhớ tới một chuyện: “Trường Thiên, cái gì là ‘ Lịch Trung Kim’?”
Nàng có thể rõ ràng cảm giác được hắn dừng một chút, mới trả lời: “Không biết, ta qua đời quá lâu, cũng không phải là Vạn Sự Thông.”
“Thật không biết?”
“Thật không biết.” Nàng vẫn không biết thì tốt hơn.
Nàng nghi ngờ hừ một tiếng, đi hấp thu Nguyệt Hoa.
Thừa dịp nàng không chú ý, Trường Thiên khe khẽ thở dài. Thể chất của nàng hẳn là Lịch Trung Kim, khó trách Mịch La và Quyền Thập Phương dễ dàng bị nàng hấp dẫn.
Hắn sắp xếp lại trí nhớ biết được, nếu nói “Lịch Trung Kim” nhưng thật ra là cách nói uyển chuyển về cô gái có thể chất nội mị, ý là vàng ẩn trong đá sỏi. Rất nhiều sông lớn, dưới lòng sông đều cất giấu mỏ vàng, người đãi vàng phải rửa cát sỏi nhiều lần, lúc này mới có thể lộ ra vàng bên trong. Giống như trước, cô gái có thể chất này cũng không đem phong tao đều viết ở trên mặt, ngược lại hơn phân nửa là linh động thanh tú, lớn lên không diễm lệ khuynh thành, nhưng là ngũ quan tinh sảo, tỷ lệ rất tốt, nhìn càng lâu càng thấy được đẹp mắt. Quan trọng nhất là, cô gái nội mị trong chuyện phòng the càng tuyệt vời hơn, cho nam tử rất nhiều lợi ích. Điều khác không nói, chỉ vẻn vẹn cái cuối cùng này, ở trong loạn thế nàng sẽ gặp phải những chuyện rất đáng thương.
Hôm nay sau khi nàng vào Thần Ma ngục, Trường Thiên liền quan sát nàng nhiều lần, sau đó thở phào nhẹ nhỏm. Ngũ quan nha đầu này cách diêm dúa còn một khoảng cách rất dài, hơn nữa tướng Nội mị giấu rất sâu, nhiều nhất cũng chỉ là dễ dàng làm cho nam nhân đối với nàng có chút hảo cảm, ngay cả hắn học được thuật ‘trong phòng’ của Trần Định, cũng phải được Tư Đồ Thanh nhắc nhở mới có thể nhìn ra một chút xíu đầu mối, lường trước nàng không phải là mệnh hồng nhan họa thủy như vậy. Nhưng dù vậy, hắn cũng cảm thấy rất không an tâm. Hắn bảo vệ nàng lâu thế, nhìn nàng từ thiếu nữ ngây ngô từng chút từng chút lột xác thành nụ hoa U lan chớm nở, là có dụng tâm hiểm ác muốn tự mình hái, nên sẽ không muốn làm cho mùi thơm của nàng bay đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nhưng theo tính tình thích chõ mũi vào chuyện người khác của nàng, bảo nàng ném bỏ chuyện Ôn Yêu ở Trì Minh Thành, nàng nhất định sẽ không chịu.
Ninh Tiểu Nhàn nào biết kế hoạch trong bụng hắn, sau mỗi ngày đi về phía tây, nàng liền trở về trong phòng, ngon lành nằm úp sấp ngủ một giấc. Chỉ sợ có thể điều tức nhập định, nàng cũng vẫn thích ôm chăn ngủ, điều này làm cho nàng cảm giác mình còn là con người. Dĩ nhiên, hiện tại thời gian ngủ của nàng sớm đã rút rất ngắn, mỗi ngày nhiều nhất chỉ có một canh giờ.
Bên trong Trì Minh Thành mưa gió nổi lên, nàng kìm nén tính tình không có đi dạo loạn, cho nên ở trong Thần Ma ngục làm xong bài học, lại sai tiểu nhị trong điếm đi mua cho nàng một đống lớn đặc sản và đồ ăn vặt địa phương, lần nữa chạy trở về Thần Ma ngục, ôm A Ly nhìn Trường Thiên và Đồ Tẫn đánh cờ. Đều nói nhìn nước cờ có thể nhìn ra quân tử, kết quả hai nữ nhân một lớn một nhỏ lúc cắn hạt dưa, ăn điểm tâm, uống nước trái cây vẫn không quên chít chít oa oa, xoi mói, hết lần này tới lần khác đối với quân cờ một chữ cũng không biết, thật là khiến hai người tay cầm con cờ cảm thấy như một ngàn con quạ đen đang om sòm không nghỉ, bất đắc dĩ phải đuổi các nàng đi.
Ngày này cứ yên ổn như vậy đi qua.
Ngày thứ hai, nàng vừa tìm cho mình ít chuyện làm: chạy đến bờ sông, sai Thất tử xuống sông đi bắt cua Phi Thoi, bảo là muốn nuôi ở trong linh tuyền. Vốn cá lớn tầm thường nuôi ở chỗ này đã bị nàng làm thành canh cá ăn hết, hiện tại trong linh tuyền nuôi mấy con trai lớn, mấy con ốc lớn, mấy đuôi long ngư nghe nói là thơm ngon dị thường, bây giờ lại thêm cua Phi Thoi này.
Sau đó, nàng còn đi một chuyến đến hiệu may, mua bảy tám bộ quần áo giầy tất cho bé gái, lại mua cho A Ly một đống lớn đồ chơi, lúc này mới hài lòng mà trở lại khách sạn, vui vẻ mà giúp tiểu nha đầu này mặc quần áo. Nàng không biết thủ hạ của Mịch La đã báo hành tung của nàng cho chủ tử, ngay cả Mịch La đều có chút không hiểu: nàng mua quần áo bé gái để làm gì?
Lúc không có việc gì, cuộc sống luôn trôi qua rất chậm. Ở giữa nàng còn nhận thức được tin tức miệng của Tề Bàn Tử ở thành Ô Đà. Bàn tử này từ khi được nàng nhắc nhở về sau, biết ôn dịch sắp đại bộc phát, liền mở ra một hiệu buôn khác chuyên làm ăn quàn linh cữu và mai táng, từ các loại chất liệu gỗ, quan tài đến áo liệm, giấy giày, đồ tang, vòng hoa, câu đối phúng điếu, giá cắm nến, khăn trắng, đầy đủ mọi thứ, tiêu thụ ở vùng phụ cận Chư thành.
Sau khi ôn dịch phát tác, hắn liền phát tài lớn từ số người chết, nhưng không ai nói cái gì, bởi vì Tề Bàn Tử quyên ra số bạc lớn giúp đỡ phủ thành chủ ra người xuất lực, xử lý sự vụ bệnh dịch, nhất thời tên Tề đại thiện nhân không kính mà đi. Ô thành chủ của thành Ô Đà cũng là người quen biết đã lâu của Ninh Tiểu Nhàn, mượn tuyên bố lần này, miễn cho cửa hàng Tề gia mấy năm không thu thuế trong tương lai.
Bệnh dịch bộc phát sau, mấy cửa hàng Tề Bàn Tử vốn là chọn trúng, giá tiền quả nhiên xuống dốc không phanh. Trong đó có một nhà bệnh dịch bộc phát đồng thời tìm tới tận cửa rồi, lôi kéo từ hai trăm năm tám vạn mà muốn rơi xuống hai thành giá tiền, để cho Tề Bàn Tử vội vàng đưa tiền đến mua. Tề Tam nhi vốn không phải là người lương thiện, sai hỏa kế đem gia đình này chọc ghẹo một trận, ném ra ngoài cửa.
Qua được mười ngày nửa tháng nữa, bên trong một châu trăm nghề tiêu điều, các nơi lòng người bàng hoàng, đều bị ảnh hưởng bởi ôn dịch, không có tâm tình mua bán. Người sống cả đời không dễ dàng, dù thế giới hay là Địa Cầu, trừ chiến tranh ra, loài người sợ nhất chính là bệnh truyện nhiễm. Chỉ sợ một chỗ chỉ xuất hiện hai, ba trường hợp, cũng có thể làm cho toàn thành lâm vào đại địch, dù chỉ nghe phong phanh tình hình ôn dịch, huống chi lần này quả nhiên là thế tới hung hung, mỗi khi đến vùng nào thì cũng muốn giết chết ngàn vạn người?