Không cần hắn phải thúc giục, Chư Kiền tự động bước nhanh hơn.
Phân thân của Đồ Tẫn bám vào trên túi da đầu đại báo này, vốn là thương thế rất nhẹ, lúc trước giả bộ như là cà nhắc cũng không quá đáng khi nói là đang gạt người, hiện tại nhìn thấy nguy cơ đang đến, sao có thể không nhớ ra việc phải phát lực ở bốn chân chạy nhanh như điên chứ? Nó có thiên phú ngự phong, lần này sử dụng công suất lớn nhất, phảng phất như là chân không chạm đất, trong rừng như là nổi lên một làn gió màu vàng kim.
Cự Giác Dương mà Vương Cửu cưỡi am hiểu trèo đèo lội suối, nhưng mà chỉ nói về tốc độ thôi thì không theo kịp nó, rất nhanh đã bị bỏ rơi ở sau.
Công Tôn Triển nhíu chặt lông mày không giãn ra, bởi vì đi đến phía trước chính là chỗ hắn bố trí trận pháp rồi. Đại gia hỏa ở phía sau thoạt nhìn có lực phá hoại kinh người, nếu làm hỏng trận pháp đã vất vả bố trí, bọn họ là sao có thể dụ bắt được truy binh của Càn Thanh Thánh Điện nữa?
Nhưng may mắn vào lúc này, bụi cỏ ven đường đột nhiên lay động, dưới sự chờ đợi và lo lắng của hắn, đầu Chư Kiền kia nhảy ra.
Lúc này ngồi trên người Đại Hoàng cũng không phải là Ninh Tiểu Nhàn hoặc Trường Thiên, mà là Đồ Tận.
Công Tôn Triển mở miệng thở dốc, cơ hồ nói không thành tiếng: “Khánh Xích Cáp cực kỳ giảo hoạt, không tự mình truy đuổi đến, ngược lại sai người đưa đến một đầu Cự Viên viễn cổ! Bây giờ chúng ta phải là thế nào đây?”
Đồ Tận đưa tay trái chỉ về phía sau nói: “Chuyện ở đây không cần ngươi xen vào nữa, giao hết cho ta. Đi tìm Thần Quân đại nhân, nghiêm túc nghe theo chỉ lệnh của ngài ấy mà thực hiện theo!”
Công Tôn Triển đâu dám dừng lại, nhanh chóng chạy theo hướng ngón tay hắn chỉ, quả nhiên đi không lâu đã thấy được Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn.
Hai người thấy sắc mặt của hắn trắng bệch, cũng biết đằng sau chính là yêu quái không tầm thường, sau khi Trường Thiên dùng hai ba câu hỏi qua đặc thù hình dáng của kẻ đến, lông mày dài khẽ nhếch lên, lập tức nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Tùy tiện bắt một con hoẵng hay nai, heo gì đó đến đây, cần phải sống.”
Lúc này, hắn mới quay đầu nói với Công Tôn Triển: “Là Bạo Viên hả? Không đúng, toàn thân lông trắng, trên trán có đốm hồng lực thì chắc là Đại Lực Kim Cương Viên, loại yêu quái này đã tuyệt tích rất nhiều năm rồi.”
Ninh Tiểu Nhàn nhún vai, lắc mình một cái chui vào trong rừng rồi biến mất.
Từ trước đến nay Trường Thiên đều đi kèm với quầng sáng bình tĩnh thong dong, Công Tôn Triển đứng ở bên cạnh hắn, không biết làm sao lại cảm thấy đầu tinh tinh khổng lồ kia tựa hồ cũng không quá đáng sợ nữa, thần sắc rất nhanh đã trấn định trở lại, ngay cả nhịp tim cũng chậm lại rất nhiều, nhưng mà hắn vẫn sốt ruột nói: “Thần Quân đại nhân, trận pháp kia của ta chỉ sợ không thể ngăn cản được nó.”
“Không cần ngăn lại, ngươi để cho nó vào trận là đủ rồi.” Trường Thiên bỗng nhiên cười nói, “Khánh Xích Cáp thấy được yêu quái cường đại như Đại Lực Kim Cương Viên kia, lại không biết đây không chỉ là tin tức tốt đối với hắn, đối với chúng ta mà nói, đó cũng là tin tốt không kém đâu.”
Một đại yêu quái giống như là tòa núi nhỏ đã sắp xông vào trong trận pháp mà hắn tỉ mỉ bố trí, rồi trắng trợn phá hủy, đây gọi là không kém sao? Công Tôn Triển mấp máy miệng, lại không dám nói lời nào.
Trong thời gian bọn họ nói chưa được hai câu, Ninh Tiểu Nhàn đã quay lại rồi, trong tay cầm theo một con heo nhỏ, thể trọng ước chừng khoảng bốn mươi cân, tròn béo mập mạp như một tiểu địa lôi, bị nàng xách hai chân sau…, vẫn còn giãy giụa không ngớt: “Vừa rồi trong rừng bị đám yêu quái tụ tập, con mồi rất khó tìm. Con lợn rừng nhỏ này vẫn là bị ta đào sơn động mới tìm được đấy.” Trên người lợn rừng có mùi khai đặc biệt, mũi của nàng lại linh hoạt hơn cả chó săn, nếu không thì thật đúng là trong chốc lát khó mà tìm ra con mồi khác để góp cho đủ số.
“Được rồi.” Trường Thiên ra hiệu Công Tôn Triển tiếp nhận con heo con kia, thấy trên vai nàng cũng ẩm ướt dính bùn, chắc là lúc tiến vào sơn động bắt con mồi dính phải, vì vậy đưa tay giúp nàng phủi sạch sẽ, một bên lại quay đầu nói với Côn Tôn Triển, “Tiếp theo phải xem ngươi rồi.”
Công Tôn Triển hít sâu một hơi nói: “Vâng!”
Trường Thiên thấy trong lòng hắn thấp thỏm không yên, lần đầu tiên an ủi: “Đừng sợ, ta có một thứ cho ngươi mượn đây.”Từ trong lòng lấy ra một vật đưa cho Công Tôn Triển, hắn nhận lấy rồi nhìn kỹ, lập tức cả người không còn luống cuống nữa, tim cũng không còn nhảy loạn, mặt mày hớn hở nói: “Có bảo vật như vậy, ta lại có thể bố trí thêm cho trận pháp, tỷ lệ giấu diếm được những tên vương bát kia ít nhất tăng thêm ba thành!”
…
Đại Lực Kim Cương Viên chạy nhanh trong rừng. Nó không thích cánh rừng tươi tốt như vậy, nơi nó sinh hoạt trước đây chính là mộc sâm lâm rộng rãi, khoảng cách giữa các cây rất lớn, đủ để cho nó đi lại. Mà ở chỗ này, vì bắt được tên bò sát đang chạy như điên ở phía trước, mỗi khi hắn chạy lên được vài bước thì phải đánh gãy hai cây đại thụ, việc này trong lúc vô hình đã làm giảm tốc độ của nó.
Dù là như thế, nó cũng đã nhanh chóng tiếp cận mục tiêu.
Năm mươi trượng, ba mươi trượng, hai mươi trượng…
Cuối cùng thì đầu vượn khổng lồ này không kiên nhẫn được nữa, chân sau phát lực nhảy cao lên, cách mặt đất đến bốn trượng. Mượn lực chạy tới trước, lần nhảy cao này cực nhanh, bịch một tiếng rơi xuống ngay đằng trước Vương Cửu, làm bắn một mảnh bụi bùn cỏ lá lên cao, như là vừa rồi ở đây xảy ra một trận bão cát.
Cự Giác Dương không dừng lại được, một đầu đâm vào trên cái đùi còn thô hơn là cái rui (thanh xà nhà) của yêu quái này.
Trọng lượng của một người một dê cộng lại vượt qua bốn trăm cân, lại tính thêm cả tốc độ, thì lực va chạm lần này có thể đụng gãy cả cây đại thụ thân to đến hai người ôm, thế nhưng đối phương vẫn đứng vững không ngã. Vương Cửu quá sợ hãi, đang muốn thay đổi hướng của đầu dê, nhưng làm sao còn kịp nữa chứ?
Đầu vượn khổng lồ này cũng không quay đầu lại, chỉ thuận thế đặt mông ngồi xuống.
Thân hình nó to lớn, thể trọng gần đạt đến hai vạn cân, chỉ cần kim sơn nhẹ nhàng hạ xuống như vậy, ngược lại giống như ngọc trụ trùng trùng điệp điệp ngửa mặt đổ xuống, cả mặt đất đều bị ép đến gào thét một tiếng, tựa hồ không chịu nổi thể trọng của hắn, mà Vương Cửu và Cự Giác Dương không may mắn ở bên dưới càng không kịp phát ra được tiếng kêu thảm nào đã bị đè thành một đống máu thịt.
Đại Lực Kim Cương Viên ngồi xuống, xoay người, dùng hai ngón tay nhặt lên hai còn mồi đã bị đè nát, ném vào trong miệng lớn dính máu, nhai đến rung động ken két.
Cự Giác Dương thì thôi đi, con vượn khổng lồ này giống như chọn xương đầu cá nhổ ra hai khúc sừng, nhưng mà hương vị của nhân loại này thật sự là tốt a! Trước kia hắn cũng từng ăn qua thịt người, nhưng chưa có lần nào hương vị của thịt người lại ăn ngon như vậy, bên trong huyết nhục cư nhiên có ẩn chứa nguyên khí, quả thực là còn ngon hơn cả yêu quái đã vượt qua Vạn Vật Kỳ!
Đầu vượn khổng lồ này không biết Vương Cửu vốn là tu tiên giả, chỉ là khi tiến vào Vân Mộng Trạch thì linh lực bị giam cầm ở trong thân thể, không thể sử dụng ra được, bị hắn nhai hai ba miếng đã nuốt vào, chính thức là vật đại bổ!
Sau khi ăn xong, nó vẫn chưa thỏa mãn mà liếm liếm ngón tay, đáng tiếc chỉ có một ngụm nhỏ như vậy, thực chưa đủ nghiền. Lúc này nó rốt cục cũng nhớ đến mục đích mà nó đuổi đến Thổ Hợp Cốc xa xôi vạn dặm này, vì vậy đứng lên phân biệt phương hướng một chút, rồi đi về phía nam, có ý định gia nhập vào trận chém giết với Man tộc.
Nhưng mà vào lúc này, trong rừng cây bên trái có cây cỏ lay động, rất nhanh đã có tiếng vang truyền ra.
Vừa rồi Vương Cửu bắn hắn một mũi tên, cũng là trắng trợn như vậy. Hôm nay rốt cục là ngày gì, tại sao những phàm nhân đê tiện như con heo này lại dám đến khiêu khích uy nghiêm của nó chứ? Đại Lực Kim Cương Viên trợn mắt nhìn, chuẩn bị khiến cho sinh vật sắp nhảy khỏi rừng đẹp mặt.
Kết quả bụi cỏ quả nhiên tách ra, có một sinh vật đầu tròn đuôi ngắn ngênh ngang đi ra, trông thấy nó cũng không e ngại, còn hừ hừ hai tiếng.
Đây là một… con heo sao?
Cư nhiên có dã thú không sợ nó? Trong lòng nó đột nhiên nổi lên một loại cảm giác hết sức vớ vẩn.
Trong tràng nhất thời yên tĩnh xuống, Đại Lực Kim Cương Viên nhìn xem đầu lợn rừng nhỏ này lay động mấy lần rồi đi qua trước mặt nó, dừng lại, sau đó – sau đó cong mông, nhanh chóng phóng phân, trong miệng lại hừ hừ mấy tiếng chuẩn bị đi tiếp.
Có thể nhẫn nhịn nhưng không thể nhục? Lại khiêu khích bề trên như vậy, khiến cho vượn khổng lồ cảm giác mình cẩn thận như vậy thật là buồn cười. Lại nói nó đã lặn lội đường xa, đi hơn vạn dặm đến Thổ Hợp Cốc, thật sự là tiêu hao không nhỏ, vừa rồi lại ăn một nhân loại mỹ vị vào trong bụng, chỉ cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn. Vì vậy cánh tay dài của nó duỗi ra, nắm đầu lợn rừng nhỏ kia lên, ném vào trong miệng.
Hương vị rất bình thường nha, nhưng nó luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?
***
Trong rừng khôi phục lại yên tĩnh, chỉ có âm thanh rầm rầm khi vượn khổng lồ chạm đất truyền đến, cũng trở nên nhẹ dần, hiển nhiên là đang đi xa.
Đoàn người Càn Thanh Thánh Điện cưỡi Cự Giác Dương, cẩn thận chạy nhanh đến.
Bọn họ không dám ở quá gần đầu vượn khổng lồ ở phía trước đó. Đây chính là một gia hỏa yêu lực bành trướng, vừa quay đầu mà phát hiện ra đám người mình, vậy thì không đẹp rồi. Ước đoán bảo thủ thì hai bên cách nhau khoảng một trăm năm mươi trượng, gần đạt đến một dặm, hơn nữa khoảng cách này vẫn đang chậm rãi kéo dài ra.
Có làn gió thổi đến, mơ hồ xen lẫn vào tiếng vang rất yếu ớt.
Đúng lúc này, có một tên đệ tử Càn Thanh Thánh Điện đột nhiên tiến sát lại, thấp giọng nói: “Phía trước truyền đến tiếng kêu thảm, chỉ có nửa âm!”
Không phải là Vương Cửu chưa chạy vào cạm bẫy của đối phương đã thất thủ chứ? Khánh Xích Cáp nhíu lông mày, lúc này mới phát lệnh nói: “Tản ra, vây qua xem xét.” Một đoàn người xếp thành hình quạt, mượn lùm cây yểm hộ tiến lên, bước chân càng cẩn thận hơn, dù sao thì Đại Lực Kim Cương Viên cũng không phải kẻ dễ lừa gạt, đã ăn xong chút đồ ăn không chừng vẫn còn bị đói.
Phía trước đột nhiên không còn xuất hiện tiếng vang nào, Đại Lực Kim Cương Viên đã đi ra hay còn tiếp tục đi tới?
Khánh Xích Cáp đi trong giây lát, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Lúc này bầy yêu mới vừa ra khỏi rừng không lâu, nhưng mà bây giờ trong rừng lại có chim hót ve kêu, tựa hồ là đã hôi phục lại một mảnh sinh cơ.
Nơi có yêu khí nồng đậm sao có thể thế này? Nói cách khác, Đại Lực Kim Cương Viên đang ở đâu?
Ánh mắt của hắn chớp động, đột nhiên nói: “Công Tôn Mưu, ngươi xác định phía trước không bị bố trí trận pháp chứ?”
Ánh mắt của Công Tôn Mưu một mực nhìn chằm chằm phía trước, đại khái là tâm thần hao tổn quá nhiều, thái dương đổ mồ hôi, ngay cả mặt mũi cũng có vài phần tái nhợt. Giờ phút này nghe thấy vậy, hắn quay đầu khẳng định nói: “Không có!”
Khánh Xích Cáp nghe vậy, trong nội tâm ngược lại gấp gá hơn. Kế hoạch lần này không phải đã thất bại rồi chứ? Tuy hắn đã tìm hiểu trước khi thực hiện kế sách này, nhưng trong nội tâm lại biết rõ trong biện pháp này có những nhân tố mà con người không thể khống chế được, vạn nhất Vương Cửu thất thủ thì sao, vạn nhất vượn khổng lồ không mắc câu thì sao, lại ví dụ xuất hiện loại tình huống – con vượn khổng lồ này đã ăn sạch con mồi mà Khánh Xích Cáp hắn thả ra thì sao, nhưng bẫy rập của Hám Thiên Thần Quân ở nơi nào chứ?
Lúc này trong rừng một mực liền có sương mù mỏng manh phiêu đãng, vật che chắn tầm mắt, khiến cho việc truy tung dấu vết Đại Lực Kim Cương Viên để lại không quá đơn giản, nơi hắn đang đi tựa như có phong bạo vận chuyển qua, đại thụ đổ gãy chính là báo hiệu rõ ràng nhất
Đi như vậy hơn mười nhịp thở, mặt đất phía trước đột nhiên có xuất hiện một đống máu, hơn nữa cỏ xanh ở gần quanh đó đều bị đè cho bằng phẳng. Bên trên phiến lá còn dính những giọt máu bị văng ra, có vài cọng cỏ đuôi chó còn dính cả thịt vụn và lông.