Đây là chuyện gì? Nàng kinh nghi bất định.
Trường Thiên cố sức nói “Kiếm của Trầm Hạ sợ rằng có đặc hiệu ngăn cầm máu”
Câu nói thức tỉnh người trong mộng. Sao nàng lại không nghĩ tới, pháp khí của người tu tiên thường kèm theo đặc hiệu này? Bất quá khi mang vào Vân Mộng Trạch phải phất đi linh tính, biến thành sắt thường, những đặc hiệu này không cách nào sử dụng. Nhưng trên người Trầm Hạ lộ ra đủ loại quỷ dị, chỉ từ việc hắn có thể sử dụng thần thông truyền âm, hiển nhiên là không bị quy tắc của Vân Mộng Trạch trói buộc, nếu như thế, pháp khí của hắn có kèm theo đặc hiệu ngăn cầm máu, cũng không có gì kỳ quái.
Ninh Tiểu Nhàn nhanh tay nhanh chân đổi mấy loại dược liệu, nhưng thuốc cho phàm nhân làm sao chống lại thần thông pháp khí? Ngay cả xuất phẩm Kim Sang dược của Tiên Thực Viên bất quá cũng chỉ giảm bớt tốc độ chảy máu, thương thế của Trường Thiên không thể chuyển biến tốt.
Như vậy căn bản không cách nào chống lại, làm thế nào để xử lý vết thương của Trường Thiên đây? Tiếp tục như vậy, máu của hắn sớm muộn cũng chảy khô.
Trường Thiên biết sự sợ hãi của nàng, nắm chặt tay nàng nói “Chớ sợ, đặc hiệu của pháp khí không phải sẽ kéo dài mãi, chúng ta không chết được”
Lời của hắn thuần túy là ngữ khí an ủi, có quỷ mới biết đặc hiệu pháp khí của Trầm Hạ kéo dài bao lâu? Ít nhất khả năng bại máu của Răng Nanh kéo dài cả ngày cũng không có vấn đề, cứ theo đà này, không cần tới hai canh giờ hắn sẽ lên cơn sốc mà chết. Phải biết rằng trên người hắn thủy chung có dược lực của Tinh Vệ đan chống đỡ, còn có một đống linh đan dược liệu nàng cho hắn ăn, thứ nào ở nhân gian cũng là vạn kim khó cầu, tất cả đều bị nàng xem như cơm đút cho hắn ăn, một bên là vết thương chảy máu, một bên là những thứ bổ cho cơ thể hắn, hai thứ chống đỡ nhau; nếu không mới vừa rồi Ninh Tiểu Nhàn mê man ngủ hắn đã không thể tỉnh lại.
Cho dù vậy sợ rằng thời gian còn lại của hắn không nhiều.
“Ôm ta một cái” Hắn cũng không lo âu, ngược lại vẫy vẫy tay với nàng. Lời làm nũng như vậy từ trong miệng hắn nói ra làm nàng không nhịn được cười, chợt nghĩ tới hai người sợ rằng trốn không thoát, trong bụng lại chua xót, thân thể cẩn thận tránh vết thương của hắn, áp vào trong ngực hắn.
Thân thể hắn quả nhiên rất lạnh, ngay cả lửa ấm áp cũng không tác dụng. Ninh Tiểu Nhàn giương mắt, nhìn môi mỏng của hắn tái nhợt vì mất máu, nghĩ đến vết thương của hắn, tim như bị người cầm dao cắt từng chút.
Tay trái Trường Thiên bởi vì gân đứt lìa, bị nàng dùng nhánh cây cố định dưới xương sườn, hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng giơ tay phải lên, đem mái tóc ướt nhẹp vì mồ hôi của nàng rẽ ra “Sợ sao?”
Nàng lắc đầu, lại gật một cái. Ai không sợ chết? nàng trước kia có thể đàm luận về sinh tử chẳng qua trải qua một lần thân thể chết đi không muốn lặp lãi nữa. Dưới bệ đá truyền tới âm thanh cắn xé thịt, nàng biết đó là Khải Ngạc một lần nữa xé xác đồng bọn bị Bạo Phá cổ nổ chết.
Có lẽ qua mấy canh giờ nữa, bọn họ chính là bữa tiệc thịt người lớn tiếp theo.
Trường Thiên cười cười nói “Bất quá chỉ là chút ít dị thú, chúng ta nhất định có thể ra ngoài” Thấy nàng bĩu môi, biết nàng không tin, cho nên hắn nói sang chuyện khác “Đem dịch dung cổ lấy ra đi, ta muốn nhìn nàng một chút”
Tiến vào màn thiên địa thứ tư, quanh mình cũng không còn người khác, bọn họ quả thật không cần đổi mặt mũi. Ninh Tiểu Nhàn cắn môi, lấy dịch dung cổ trong người mình cùng Trường Thiên ra, khôi phục diện mạo của hai người như trước.
Xem dung nhan tuấn mỹ trước mặt nàng, đáng tiếc thần quang trong mắt đã tản đi, sắc mặt cũng quá mức tái nhợt.
Mà ở trong mắt Trường thiên, khuôn mặt đẹp của nàng dính bùn đất cùng máu mà bản thân nàng không biết, có mấy phần tiều tụy, vành mắt hơi xanh hiển nhiên là nghỉ ngơi không tốt, duy chỉ có đôi mắt hạnh vẫn chớp mở, hiển nhiên linh khí không mất đi.
Thấy hắn muốn mở miệng, Ninh Tiểu Nhàn đưa tay bịt kín miệng hắn nói “Chớ nói chuyện, giữ lại chút sức, có lẽ chúng ta có thể phá vòng vây” Aiz, từ lúc nào nàng cũng học được kiểu mở mắt nói dối rồi?
Trường Thiên quả nhiên nghe lời, không mở miệng nữa, chỉ là đôi mắt màu vàng chớp động, bên trong sôi trào cảm xúc phức tạp.
Hắn hôn nhẹ lòng bàn tay nàng một cái.
Ngọn lửa nho nhỏ cháy trên tảng đá, nàng dùng lửa hơ khô tấm thảm đem Trường Thiên bọc lại, để giữ chút nhiệt độ cho hắn, sau đó Trường Thiên từ từ nhắm mắt vào.
Chỉ một lúc sau bọn họ lại nghe tiếng gầm thét cảnh báo của Chư Kiền, bầy Khải Ngạc lại lần nữa đột kích.
Lần này nàng kiên trì đến khi Ngải Ngạc chuẩn bị cắn nàng mới ném ra Bạo Phá cổ thứ hai, đem những quái thú này dọa chạy.
Không phải nàng thích mạo hiểm, mà do Bạo Phá cổ trong tay nàng số lượng có hạn, có thể chống đỡ thêm một khắc chính là thêm phần cơ hội.
Ninh Tiểu Nhàn lo lắng nhìn đàn quái vật dưới đất, ánh mắt nàng đối diện với một đám miệng máu mở rộng, còn có rất nhiều ánh mắt lơ lửng trong bóng tối, phản xạ ánh sáng. Bị đám miệng lớn như vậy phân thây rồi ăn vào trong bụng, cảm giác nhất định rất không tốt.
Những thứ này cũng biết nổ tung chỉ là chuyện trong nháy mắt, chỉ cần qua đi sẽ không còn nguy hiểm, cho nên thời gian diễn ra lần đột kích thứ ba ngắn hơn nhiều.
......
Cũng không biết đã bức lui bầy Khải Ngạc mấy lần, Ninh Tiểu Nhàn cùng Đại Hoàng đều thở hồng hộc.
Trên cánh tay nàng có thêm mấy lỗ lớn, là do một Khải Ngạc mưu toan vọt lên tảng đá lưu lại.
Thể lực người phàm đến cùng có hạn, bết bát nhất chính là những con Khải Ngạc này theo bản năng biết con mồi dễ dàng mệt mỏi, vì vậy lựa chọn thời cơ tấn công rất tốt. Trên tảng đá hai người một báo thường nhắm mắt nghỉ ngơi không lâu, bọn chúng sẽ tiếp tục tấn công. Thần kinh con người một khi gấp gáp sẽ cần thời gian dài để nghỉ ngơi mới có thể thoát khỏi mệt nhọc, cứ liên tục ứng phó công kích như vậy thân thể sẽ ngày càng chậm lụt, ý thức cũng ngày càng mơ hồ.
Chiến thuật mà Khải Ngạc sử dụng chính là chiến thuật của đám sói trên đất bằng. Nhưng dù nàng hiểu rõ điểm này cũng không làm gì được vì sức lực có hạn. Mới vừa rồi nàng cũng mượn cơ hội dò xét hoàn cảnh xung quanh, cái hố trời này diện tích rất rộng, cho nên đầm nước dưới kia khá rộng và trống trải, điều này có nghĩa họ muốn chạy trốn ít nhất phải đi qua nước hơn bốn mươi trượng mà không bị Khải Ngạc cắn chết.
Hiện tại nàng cũng nhìn ra, nơi này là hang ổ của Khải Ngạc, còn dư lại bốn mươi hai con. Nhưng chỉ một con trong nước cũng dễ dàng giải quyết họ, cắn chân, cắn đầu hay bụng cũng thế.
Hai người một báo, trong đó còn có một người trọng thương, bốn mươi trượng thủy vực này chính là hố trời.
Chỉ sợ dù tính cách nàng có bền bỉ, ý chí cầu sinh cường đại thì tư vị bó tay nơi tuyệt địa từ từ chờ chết vẫn quá đau khổ. Nàng quay đầu nhìn Trường Thiên, hai mắt hắn nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, hô hấp cực yếu, thỉnh thoảng ho khan một tiếng, khóe miệng chảy ra bọt màu hồng, hiển nhiên thương thế đã tăng thêm.