Beta: Tiểu Tuyền
Phương thức tấn chức của mỗi người đều không giống nhau, có ít người đột phá Độ Kiếp tiền kỳ mà quanh thân có ánh sáng ngũ sắc lưu chuyển, khí phách thể hiện rõ; nàng cũng là yên tĩnh không tiếng động, phảng phất như mưa thuận gió hoà mà đạt được.
Suốt cả đêm nàng đều ở đây ngộ đạo, rất nhiều chuyện phải để lại để ban ngày làm. Đêm qua, Xích Tất Hổ đã lệnh cho yêu binh đào sâu ba thước, lấy ra hòn đá tảng của Tẩy Kiếm Các. Vật này là một viên đá tròn màu nhợt nhạt, nó vốn nên tràn ngập màu sắc, nhưng vì Tẩy Kiếm Các suy vong mà trở nên ảm đạm không màu sắc.
Mỗi khi hòn đá bị lấy ra đều có một són ba động vô hình truyền đi bốn phương tám hướng, chiếu cáo tới mấy ngàn dặm phương viên của Tẩy Kiếm Các, linh khí núi non khắp nơi tại đây.
Tiếp theo, chính là thời điểm Mịch La cáo từ.
Tẩy Kiếm Các đã bị diệt, mục đích của hai tông phái đã đạt được, hắn cũng không có lý do ở lại nữa. Huống chi hắn đã sớm đáp ứng Ninh Tiểu Nhàn, chiến lợi phẩm lần này tất cả đều là của nàng. Cho nên đây chính là thời điểm Phủ Phụng Thiên phải vỗ mông rời đi.
Đứng trước mặt nàng, hắn thấp giọng hướng mắt nhìn nàng, giọng nói thanh thanh “Nàng có bằng lòng không?”
Nếu có người bên cạnh nghe được, còn tưởng rằng hắn đang cầu hôn đi? Tên yêu nghiệt này, liền hỏi cũng cần hỏi tới ái muội như vậy sao? Ninh Tiểu Nhàn vừa bực mình vừa buồn cười nói “Nào có thể có quyết định nhanh như vậy”
Mịch La cũng cười, nhẹ giọng nhắc nhở nàng “Chuyện kết minh, tốt nhất trong mười ngày tới định ra. Khoảng cách tới thời điểm Âm Cửu U trở lại đã còn không tới hai tháng” Hắn cũng không hy vọng xa vời Hám Thiên Thần Quân có thể đem Âm Cửu U thu phục, một lần thay hắn tiêu trừ cái tai hoạ này luôn.
Hắn chưa từng mong đợi từ người khác, luôn luôn thích dựa vào chính mình.
Ninh Tiểu Nhàn gật đầu “Ta sẽ sớm đưa ngươi câu trả lời chắc chắn. Ngươi cũng nên trở về luyện hoá Thiên Hồ yêu chứ?” Nam Chiêm Bộ Châu rộng lớn như vậy, nếu muốn liên hiệp xuất binh, hai tháng đích xác là thời gian hơi ngắn.
Đôi môi đỏ mọng của Mịch La khẽ nhếch, gió thổi lay động tóc bạc của hắn càng làm nổi bật thần quang và vẻ tuấn mỹ vô song.
“Ninh Tiểu Nhàn, đợi ta độ kiếp xong, chúng ta còn có thể gặp lại”
#####
Quân của Phủ Phụng Thiên đã rời đi, đến ngay cả thân ảnh của gã yêu binh cuối cùng cũng đã biến mất ở chân trời.
Ninh Tiểu Nhàn xoay người, xuống từ thoi phi hành liền hỏi “Ngươi không sao chứ?”
Thiếu niên hai mắt sưng đỏ, khoé mắt vẫn còn nước mắt nhưng quật cường mím môi nói “Ta không sao, không vui không buồn, rất tốt”
Trận dịch tại Dưỡng Kiếm Lâu, Trì Học Văn cũng không thể may mắn thoát khỏi. Trì Hành thân là nhi tử, mặc dù xưa nay luôn lãnh khốc vô tình, nhưng đến khi hắn bỏ mình, cuối cũng cũng không nhịnđược nghĩ về hơn mười năm được nuôi dưỡng.
Nàng nhẹ nhàng thở dài nói “Người chết như đèn tắt, nên suy nghĩ thoáng ra”
Trì Hành hít mũi một cái, thật lòng thật ý nói “Cám ơn”
Hôm nay đã gần tới buổi trưa, mặt trời đã lên đỉnh đầu, con sông trước mắt một mảnh kim quang. Nàng ngưng mắt nhìn ra xa trong chốc lát mới nói với Trì Hành “Trận này ngươi có công lớn, cho nên Ngọc Cao cấp cho ngươi sớm nửa năm”
Trên mặt thiếu niên lộ ra vui sướng tự đáy lòng, lại nghe nàng nói “Nhưng mà, trong nửa năm này, ngươi không thể trở về rừng rậm Ba Xà được, ta muốn ngươi ở lại Địch Vân châu, giúp thiết lập phân bộ nơi này”
Trì Hành sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng, đang muốn nói chuyện, Ninh Tiểu Nhàn đã khoát tay áo, khiến hắn không lên tiếng “Ta biết ngươi muốn trở lại Ẩn Lưu, trong trận chiến này biểu hiện rất tốt, nhưng sau khi hạ Tẩy Kiếm Các, còn có rất nhiều công việc cần hoàn thành, mỗi một việc đều phức tạp. Rừng rậm Ba Xà mặc dù tốt, đáng tiếc vị trí quá xa, nằm tận cuối tây nam, mà Địch Vân châu lại là cứ điểm tận cùng phía đông để đến trung bộ Nam Chiêm Bộ Châu, đây chính là địa điểm chiến lược. Ngươi nếu có thể làm xong việc tại đây, ta và Trường Thiên giống nhau sẽ nhìn ngươi bằng đôi mắt khác”
Thiếu niên này còn nhỏ đã lộ rõ sự tài giỏi, bản lãnh cũng bị Xích Tất Hổ nhìn rõ trong mắt ghi tạc trong lòng, nếu cứ tiếp tục lập nhiều công trận, việc thăng chức sẽ rất nhanh. Nhưng Ninh Tiểu Nhàn càng muốn ngay tại lúc này chế trụ hắn, không để cho hắn một bước lên trời.
Trì Hành cũng là người thông minh lanh lợi, một chút hoàn hồn lại cân nhắc đã hiểu, biết nàng ngại hắn lòng dạ quá cao, muốn mài tâm tính của hắn, cho nên nhẹ giọng nói “Dạ” Trong lòng cũng đã quyết, nhất định sẽ hoàn thành công việc tốt nhất, làm cho nàng không tìm ra được nửa điểm sai lầm.
Ninh Tiểu Nhàn muốn hắn lưu lại, cũng không hoàn toàn vì chèn ép hắn. Tẩy Kiếm Các mặc dù mất, chuyện Ẩn Lưu cần làm để thu xếp sau đó cũng rất nhiều, tỷ như chiếu cáo lãnh địa các nơi, báo cho phàm nhân lão thiên gia cai quản đã thay đổi, thuận tiện trấn an bình dân, lại cần nhập gia tuỳ tục, một lần nữa định ra số lượng tiên ngân cần tiến cống – Đồ Thanh châu và Địch Vân châu dưới tay Tẩy Kiếm Các là vùng đất giàu có, chính sách tiến cống vốn có cũng tương đối hợp lý, nhưng mà ông chủ thay đổi, có nên giảm một chút để ổn định lòng người? Thêm vào đó tất cả sản nghiệp ở địa phương tối trọng yếu như Địch Vân châu có cần một lần nữa thông báo ra?
Cũng may lúc này toàn quân Tẩy Kiếm các đã bị tiêu diệt, nếu không như các tông phái trước đó có người thừa cơ chạy trốn sẽ không tránh được bọn họ thừa cơ làm loạn quấy rầy nhân sinh.
Những chuyện này đều cần người đi làm. Hơn nữa nếu nàng nhớ không lầm thì những sự vụ kinh doanh hậu cần này đều quy dưới danh nghĩa của nàng, theo tiến độ công thành chiếm đất, Ẩn Lưu cũng dần bồi dưỡng được không ít nhân tài kinh doanh, nhưng đa số còn non nớt. Nàng mới nhìn trúng Trì Thành được một hai phần, nếu cứ thế này phát triển, chỉ sợ lên núi nhiều có ngày gặp hổ, một ngày nào đó chính nàng lại bị áp chế.
Điều hành được việc kinh doanh của mấy châu lớn cái cần nhất chính là thời gian, Ninh Tiểu Nhàn cũng muốn mượn cơ hội này, dùng thời gian mài giũa tâm tính của hắn.
Thái độ của Trì Hành khiến nàng tán thưởng cười một tiếng. Cùng người thông minh nói chuyện, vốn cần ít công sức, chỉ cần tới điểm là dừng.
Nơi ở của Tẩy Kiếm Các vốn trong Tề Vân sơn mạch khắp nơi đều tràn đầy linh khí. Xích Tất Hổ hạ lệnh ở chỗ này thiết lập cơ sở của Ẩn Lưu, chính là mượn chiêu này chiếu cáo thiên hạ, nơi này đã thuộc về Ẩn Lưu.
Xế chiều hôm sau, ba mũi viện quân rốt cuộc cũng tới Tẩy Kiếm Các, hai nhánh không tiến vào Tề Vân sơn liền quay đầu rời đi. Đội ngũ chậm nhất khi tới đại môn thủ sơn của Tẩy Kiếm Các đã thấy cờ hiệu của Hắc Phong quân tại đây, ngu ngơ hồi lâu rốt cuộc tâm không cam tình không nguyện thẳng bước rời đi.
Bọn họ tới trợ giúp, nhưng bây giờ đối tượng cần giúp đã không cần nữa, bọn họ còn lưu lại làm gì?
Tẩy Kiếm Các toàn tông bị diệt, tin tức địa bàn bị Ẩn Lưu tiếp quản từ nơi này trong một ngày đã truyền đi bốn phương tám hướng, giống như tảng đá ném vào sông, khơi dậy ảnh hưởng sâu xa.
Nhưng lúc này Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên còn không biết hành động này của Ẩn Lưu đối với toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu tạo nên ảnh hưởng như thế nào. Nàng đang nhận lấy đồ Xích Tất Hổ đưa tới món đồ, tinh tế xem xét.
Món đồ này chính là thanh đồng Dưỡng Kiếm Lâu đại danh đỉnh đỉnh của Tẩy Kiếm Các, còn có một cái tên khác là thần kiếm Xích Quân.
Cùng so sánh với các loại thần kiếm khác thì Xích Quân này an tĩnh hơn nhiều lắm. Nàng tưởng rằng mỗi thần khí sẽ có linh tính khác nhau, nhưng khi cầm Xích Quân trong tay nàng mới hiểu được tại sao thần khí này lại yên lặng không tiếng động, không có cảm giác tồn tại.
Thần kiếm này lại không có khí linh.
Nàng kinh ngạc liên tục nhướng mày, đưa thần niệm dò xét qua lại mấy lần, nhưng mỗi lần đều như đá chìm đáy biển, không có lấy nửa phân tin tức. Thông thường, nếu kiếm có khí linh, vô luận là vui buồn, hoan nghênh hay kháng cự, tụi chung lại sẽ có ý niệm nào đó phản hồi lại nàng.
Nhưng trong Xích Quân, cái gì cũng không có.
Chỉ sợ rằng với kiến thức hiện tại của nàng, chưa từng biết tới loại tình huống như thế này, ngẩn ngơ một lúc thầm nghĩ, có thể lưỡi kiếm này trong một trận ác chiến từ thời kỳ thượng cổ đã bị mai một. Theo lý thuyết, khi khí linh chết hoặc biến mất, thần kiếm cũng sẽ mất đi linh tính, từ từ hoá thành một khối kim loại bình thường hoặc gỉ nát, đây cũng là nguyên nhân biến mất của đa số pháp khí sau khi chủ nhân chết đi.
Nhưng thần kiếm này trong tay Tẩy Kiếm Các.
Các tiên phái mặc dù chiến lực không xa nhau lắm, nhưng từ tên tông phái có thể nhìn ra, công phu và thời gian săn sóc bảo kiếm của tông phái này sẽ rất kỹ càng. Có lẽ Tẩy Kiếm Các sử dụng bí thuật với thanh kiếm này mới có thể khiến thần kiếm mất đi khí linh mấy nghìn năm không bị hủ nát, ngược lại có ánh sáng phát ra.
Nghĩ thông suốt điều này, nội tâm nàng nhất thời mừng rỡ.
Lý do rất đơn giản, chiến lợi phẩm phi phàm này rơi vào trong tay, có lẽ không mang tới tranh đoạt. Xích Quân mặc dù mang danh thần kiếm, nhưng mất đi khí linh thì chẳng qua cũng chỉ còn lại thân thể, tựa như người sống đời thực vật vô tri vô giác, căn bản không có cách nào cùng chủ nhân hỗ trợ hay phát huy năng lực chiến đấu. Đại khái đây cũng là lý do Tẩy Kiếm Các đem nó chôn sâu dưới đất, chỉ dùng làm mắt trận cho các kiếm khác.
Nhưng Xích Quân rơi vào trong tay nàng chính là gặp đúng chủ rồi. Trong tay nàng có chuỷ thủ đặc thù là Răng Nanh.
Chớ quên bản lãnh của Răng Nanh chính là cắn nuốt pháp khí khác để tẩm bổ cho bản thân, hơn nữa lại có thể kế thừa đặc tính đặc thù. Răng Nanh của nàng là do Trường Thiên dùng răng của mình lúc độ kiếm chế ra, có thể khiến nàng khi còn là người phàm sử dụng được tự nhiên, nên phẩm cấp của nó không phải cao. Hôm nay tu vi của nàng đã đến Độ Kiếp tiền kỳ, Răng Nanh chỉ cắn nuốt bảo kiếm Yêu Sọ thì có chút yếu, sử dụng không thuận tiện nữa.
Nhưng nếu muốn tăng phẩm cấp của nó lên, cần tìm pháp khí thượng hạng để cắn nuốt. Lại nói ánh mắt của nàng càng lúc càng cao, pháp khí bình thường nào để vào trong mắt. Hơn nữa đặc tính cắn nuốt cũng tồn tại tỷ lệ thất bại, ví như với phẩm cấp của Răng Nanh vọng tưởng đi cắn nuốt thần khí như Nam Minh Ly Hoả Kiếm, sợ rằng trước sẽ gãy răng.
Đây vẫn là chuyện nội tâm nàng suy nghĩ, hôm nay Xích Quân lọt vào trong tay nàng, quả nhiên như buồn ngủ có người đưa gối. Thần Kiếm này đã mất đi khí linh, làm sao có thể phản kháng Răng Nanh cắn nuốt? Một khi Răng Nanh ăn hết nó, phẩm cấp của nó cũng có thể tăng lên mấy bậc?
Cõi đời này, bảo kiếm đếm không hết, nhưng Răng Nanh này là vật do Trường Thiên tặng, năm đó trong lúc thần lực trống rỗng hắn vẫn hao phí tinh lực giúp nàng đúc chuỷ thủ này, huống chi Răng Nanh đã phụng bồi nàng từ khi là người phàm tới độ kiếp tiền kỳ, vô luận thế nào cũng không thể vứt bỏ được.