Beta: Tiểu Tuyền
Ninh Tiểu Nhàn vui vẻ nói: “Ta có thể cùng đi, không cần chờ ở Ẩn Lưu?” Nàng còn tưởng rằng chuyện đánh giặc như vậy, hắn không muốn cho nàng tham dự.
Hắn thích bộ dáng nàng mặt mày hớn hở: “Nàng cũng là Độ Kiếp tiền kỳ có chiến lực cao rồi, vì sao không thể đi? Hơn nữa lấy bản lãnh gây chuyện thị phi của nàng, cho dù đem nàng ở lại rừng rậm Ba Xà, nàng thật sự sẽ an phận có kỷ luật để phòng thủ sao?”
Nàng không cam lòng cắn một cái ở trên cổ hắn, trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào.
Hai người lại nói một lát, Ninh Tiểu Nhàn gục ở trong lòng ngực của hắn buồn ngủ, đầu óc đều cơ hồ không chuyển động nổi, hắn lặng lẽ duỗi ngón tay ở trên cằm nàng gãi gãi, quả nhiên nàng giống như con mèo nhỏ khẽ ngửa đầu, đầy mặt thích ý, bộ dáng kia rất khả ái.
“Khốn kiếp!” Nàng rất nhanh kịp phản ứng, một tay đập tay của hắn, tức giận trợn hai mắt nhìn hắn, qua thật lâu mới nhớ tới: “Kỳ Nam Tông có chỗ gì đặc biệt, để chàng nhất quyết đem nó nắm giữ ở trong tay? Đổi lại những yêu Tông khác phản bội lật lọng, sợ rằng đã sớm bị Ẩn Lưu giết đến chó gà không tha đúng không?” Sát tinh này tính tình chưa bao giờ tốt, Kỳ Nam Tông phạm vào kiêng kỵ của hắn, Trường Thiên lại nhịn được cơn giận này, còn có ý thu phục nó, điều này thật không giống tính tình của hắn. Kỳ Nam Tông là nhân tố khác không ổn định ở Ẩn Lưu, lại muốn đợi đến sau chiến tranh Quảng Thành Cung mới giải quyết.
Trong mắt của hắn lộ ra vẻ hoài niệm: “Ngươi có điều không biết. Thời kỳ thượng cổ, Kỳ Nam Tông nguyên là đồng minh của Ẩn Lưu, sóng vai cùng chung chống đỡ man tộc xâm lấn. Lúc ấy Kỳ Nam Tông còn xuất hiện một tên yêu quái cường đại, tên là Phì Liệt, thật sự có bãn lãnh nhổ núi lấp sông, cũng là bạn tốt của ta.”
“Phì Liệt?” Nàng hí mắt nghĩ nửa ngày, “Tên này sao có chút quen thuộc, tựa hồ đã nghe ở nơi nào......”
“Nàng quả thật đã nghe tên của hắn.” Trường Thiên thản nhiên nói, “Ở trên danh sách trong Thần Ma ngục, xếp hạng thứ ba mươi lăm. Phòng giam hắn, ở vào tầng thứ nhất gian thứ mười hai.”
Nàng liền nhớ ra, sau đó than thở một tiếng: “Đúng, nơi đó nhốt một bộ xương trắng khổng lồ. Lúc ấy ta còn tưởng rằng là di cốt của người khổng lồ, răng hắn rất dài, một đôi dài nhất đoán chừng đều có hơn hai mươi thước.”
“Phì Liệt đạt đến Chân Tiên chi cảnh, ở trong ngục cũng coi như phạm nhân trường thọ, đáng tiếc ngay từ một vạn ba ngàn năm trước đã Tịch Diệt. Trước khi hắn chết có nhờ cậy qua ta, nếu có thể chạy ra khỏi Thần Ma ngục, mang hài cốt hắn về trong tộc an táng, ta cũng đáp ứng qua, nếu có dư lực, sẽ đối với Kỳ Nam Tông trông nom nhiều hơn. Sau khi ta trở ra Thần Ma ngục, nếu như Kỳ Nam Tông không tồn tại cũng thôi, nhưng nó sinh sôi nảy nở đến nay, ta đâu thể nói diệt liền diệt?”
Nàng thấy ánh sáng ảm đạm trong mắt của hắn, biết hắn đang nhớ lại cuộc sống cô tịch khá dài trong ngục, không nhịn được đem gương mặt hướng trong lòng ngực của hắn chà chà nói, “Chuyện trước kia hãy xem như giấc mộng...... Ta đi cùng chàng nhé?”
Kinh nghiệm này rất nhiều đau khổ, nàng rất muốn có hắn là bạn lâu dài bên cạnh, tốt nhất từ nay về sau còn sống tận cùng Sơn Thủy, vượt Giang Hải. Đáng tiếc, cõi đời này chuyện bất đắc dĩ, thường thường là do bốn chữ “Thân bất do kỷ”.
“Kỳ Nam Tông cùng Hoang Mang Cổ biến mất trong cuộc chiến Thượng Cổ giống có chút liên quan, ta cũng hiểu biết về hai chủng tộc này, yêu quái trong tộc phần lớn là đôn hậu thiện lương, lúc này lại phản bội lật lọng, quả là rất hiếm thấy.”
Nàng duỗi lưng một cái nói: “Kỳ Nam Tông dự định sẽ di chuyển hướng Đông Bắc, Ẩn Lưu mấy lần chặn lại, mới đưa bọn họ ở tại nguyên chỗ. Bản thân ta là nghe lão Hạc nói, dường như bọn họ dựa vào đất hồng sở sông Thông Hồng mà sống đã bị hủy, Kỳ Nam Tông không thể làm gì khác hơn là dời đi, tìm kiếm vật này.” Ẩn Lưu cùng Kỳ Nam Tông khai chiến lâu như vậy, nếu có lý do đối phương đột nhiên trở mặt mà đoán không ra, đó mới gọi là không thể tưởng tượng nổi.
Loại bùn này phát hiện sớm nhất ở bờ sông Thông Hồng, cho nên dùng danh xưng “Thông Hà”, sau loài người mới biết được đồ chơi này ở trên Nam Thiệm Bộ Châu phân bố rất rộng, rất nhiều sa mạc cùng trong rừng rậm đều có, bất quáđã gọi tên Thông Hà Hồng Nê.
Hắn và cái yêu Tông này tại thời kỳ thượng cổ có giao tình, tất nhiên biết nhiều bí mật hơn: “Giống voi của Kỳ Nam Tông, mỗi cách nửa tháng sẽ phải lấy Hồng Nê ăn một lần, nếu không thân thể rất nhanh sẽ suy yếu vô lực, đi lại không tốt. Nhất là voi con từ nhỏ sẽ phải ăn, nếu không xương cốt mềm yếu, không chỉ có sinh trưởng chậm chạp, còn dễ dàng trưởng thành dị dạng, cho nên bên trong lãnh địa Kỳ Nam Tông, phải có vũng bùn Hồng Nê tồn tại.”
Nàng mơ mơ màng màng mà ngáp một cái, không có quên thục nữ mà lấy tay che hờ. Trường Thiên nói tình huống này cũng không kỳ quái, cho dù là trên địa cầu, rất nhiều loài chim, khỉ, voi cũng phải định kỳ gặm bùn vì bài độc cho thân thể. Từ góc độ người Hoa Hạ không khó hiểu, đất bùn trong sông, rất có thể còn chứa đựng nguyên tố vi lượng bắt buộc cho voi con Kỳ Nam sinh trưởng, một khi thiếu hụt sẽ mắc chứng bệnh xương sụn, vì vậy Hồng nê cho Kỳ Nam Tông, tựa như muối ăn cho loài người, là thứ phải ăn định kỳ.
Nàng vuốt vuốt ống tay áo hắn, lẩm bẩm nói: “Là ai hãm hại Kỳ Nam Tông?”
Căn cứ tiền tuyến báo cáo, Kỳ Nam Tông nguyện ý quy thuận Ẩn Lưu không lâu, nhưng bùn Hồng Nê trong lãnh địa một đêm đã bị người lấp vào đá phấn trắng, cũng chính là vôi. Cự tượng nếu không kiêng ăn cũng không thể đem loại vật này ăn vào trong bụng đi. Vũng bùn bị hủy, Kỳ Nam Tông nhất định phải kiếm lãnh địa khác cư ngụ, nó mặc dù xưng là “Tông”, nhưng trước đây thật lâu chính là một bộ tộc du lãng, rất giống nhân loại trên thảo nguyên tìm đồng cỏ và nguồn nước mà định cư.
Đây cũng là nguyên nhân Kỳ Nam Tông bội ước —— chỗ bọn họ muốn di dời đến, địa phương có Hồng Nê đại khái ở ngoài hai vạn dặm, cách rừng rậm Ba Xà đã rất xa.
Mặc dù biết cái tộc quần này có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, nhưng Ẩn Lưu cũng không nghĩ sẽ buông tay. Đầu tiên, chiến lực Kỳ Nam Tông đúng là phi phàm, từ sau khi cự tượng hoang dã biến mất ở Nam Chiêm bộ châu, hình thể cự tượng Kỳ Nam đã là yêu tộc lớn nhất trong lục địa, hơn nữa thiên phú thuật nham hóa của bọn họ, có thể ở tầng da ngoài sinh ra một tầng nham xác, khiến cho cự tượng miễn dịch các loại thần thông Ngũ hành công kích gió, lửa, Băng các loại. Ở bên trong yêu tộc, hình thể khổng lồ cùng lực lượng khổng lồ thường thường so sánh với thuật pháp thần thông còn có ưu thế hơn, dĩ nhiên, có yêu quái có chút đạo hạnh tinh thâm ngoại trừ thân thể, tỷ như Bạch Hổ.
Tiếp theo, vô luận là người nào hủy hoại vũng bùn, rõ ràng là muốn đối nghịch cùng Ẩn Lưu. Có tiểu nhân bực này âm thầm quấy phá, Ẩn Lưu như thế nào lại bỏ qua chứ? Hôm qua Đậu Nhị đưa tới tin tức, đã nói rõ từ sau khi vũng bùn bị hủy hư, vẫn có người âm thầm vận chuyển Hồng Nê cho Kỳ Nam Tông, nếu không, ngừng ăn hai tháng, nào có thể lực chống lại Ẩn Lưu?
Đáng tiếc khai chiến mấy lần tù binh bắt đến, tất cả cũng không biết mục đích cuối cùng toàn tộc di dời là nơi nào, nếu không Ẩn Lưu đã có thể đoán được đại khái.
Trường Thiên đi lần này, là muốn giải khai cái bí ẩn này.
Hai người nói nhỏ một trận, Trường Thiên đã nghe không đến âm thanh của nàng rồi, cúi đầu vừa nhìn, cô nàng này đã ngủ say. Hắn đem nàng ôm vào nhuyễn tháp ở phòng bên, mới phát hiện trong tay nàng còn níu lấy tay áo hắn chưa từng buông ra.
Hắn do dự một lát, mới từ trước ngực nàng gỡ xuống ma nhãn, dụng thần đọc xem.
Nhóc con này trung thành mà ghi chép tất cả hình ảnh từ lúc phát sinh sự kiện hắn bị vây hãm trong lò luyện huyết nhục đến nay.
Một lúc lâu, hắn mới chậm rãi mở mắt, rồi sau đó có ánh sáng lạnh từ trong đôi mắt chợt lóe lên.
#####
Trong Hắc Phong Quân lại xảy ra xôn xao không lớn không nhỏ.
Có năm ngày nữa sẽ phải lên đường, yêu binh đã tụ họp lại, dùng quân đoàn làm đơn vị ăn ngủ tại chỗ. Nhưng bên trong Già Lăng Báo Tộc xảy ra sự kiện ẩu đả, cần vệ Lang Tộc chạy tới khuyên can lại bị thương.Trước khi đại quân xuất phát, quân đội kiêng rượu, cấm đấu, cấm một mình đi ra ngoài, cũng cấm yêu quân tham gia sàn vật Ám võ. Hắc Hào mang theo vệ binh tới đây xử lý, mới biết được lại là Hi Lăng sau khi từ bên ngoài trở về, lại bắt lấy mấy tộc nhân đi ra ngoài, điên cuồng mà gọt giũa một bữa.
Nếu ở bình thời, địa vị nàng ở trong tộc rất cao, đánh vài roi cũng xong chuyện, ngoại nhân cũng nói không được cái gì. Nhưng hôm nay trên dưới Ẩn Lưu chuẩn bị chiến tranh, chính là thời kì phi thường, mấy tên Lang Vệ xông lại khuyên can, bị nàng trở tay cũng đánh vài roi. Khí lực nàng thật lớn, chỉ sợ yêu vệ da dày thịt béo, chịu hai cái cũng máu tươi đầm đìa.
Việc này tính chất có thể nghiêm trọng, tựa như đánh nhau đầu đường hướng nhẹ mà nói có thể là gây hấn gây chuyện, nhưng nếu cảnh sát chạy tới cũng đánh, trình độ nghiêm trọng nhảy hai ba cấp bậc, trực tiếp chính là đánh cảnh sát rồi, quả thật sẽ có cơm tù để ăn.
Hắc Hào chạy tới, trận hỗn loạn này đã chìm xuống. Dù sao ở trong quân, Hi Lăng hành hung đả thương người, nhưng ngay sau đó đã bị chế trụ. Hắc Hào đã gặp nàng, hai tay nàng bị dây trói yêu trói, trên tay, trên mặt đều có vết rạch, hiển nhiên là ở trong tranh đấu bị một chút vết thương nhỏ, người cũng đã bình tĩnh trở lại, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Thủ lĩnh Già lăng Báo Tộc đang cung điện trong rừng nghị sự, không kịp chạy về, ý kiến xử lý của Xích Tất Hổ cũng rất nhanh định ra: vốn là mười trượng đánh ngoài sân, nể tình nàng lập được công trận, đại quân lại là sắp xuất phát, vì vậy sửa thành bên trong phòng thi hành tiên hình ba roi, sau đó do tộc trưởng Già lăng Báo Tộc dẫn về răn dạy.
Từ trước mặt mọi người hành hình sửa thành thi hành bên trong phòng, đã bảo tồn mặt mũi cho nàng. Hắc Hào tìm lều vải trống, đem roi giao cho vệ binh rồi rời đi, Hi Lăng thủy chung không nói một lời đột nhiên đưa tay bắt được cánh tay hắn nói: “Ngươi đánh đi.”
Hắc Hào kinh ngạc, thấp giọng nói: “Hắn có chừng mực, sẽ không đả thương ngươi quá ác.”
Nhưng Hi Lăng kiên trì nói: “Không, ta chỉ tin tưởng ngươi.”
Trong mắt nàng lộ ra một chút xíu sắc thái cầu xin, trong lòng Hắc Hào nhất thời mềm nhũn, thở dài thu hồi roi, bảo mọi người đều lui ra ngoài, lúc này mới thấy hi Lăng đưa lưng về phía hắn, đem áo cởi ra. Trước khi hành hình cởi bỏ quần áo, có thể tránh khỏi vải rách dính vào trong vết thương, lúc người bị thương dọn dẹp có thể ít bị đau đớn, cũng miễn bị cảm nhiễm.
Phần lưng của nàng trắng noãn bóng loáng. Hắc Hào đem hai tay nàng cố định ở trên cột gỗ, mới nuốt nước miếng, hung ác nhẫn tâm, trước hết đánh đi qua.
“Chát ”,thân thể mềm mại trước người nhất thời run lên, nhưng quật cường mà không chịu lên tiếng.
Hắc Hào hít sâu một hơi, nhanh chóng đánh hai roi.
Trong quân Ẩn Lưu hành hình sử dụng roi là ba cổ tiên đặc chế. Yêu quái bình thường da thịt kiên cố, hình cụ nhân gian không áp dụng được trên người bọn hắn, cho nên trên loại roi này có chứa móc gai, nếu do người hành hình cao minh tới thi hành, người bị thương nhẹ thì da tróc thịt bong, nặng thì tươi sống xé ra cả khối thịt con, đã đạt tới mục đích trừng phạt.
Bị đánh ba cái này, đến sức chịu đựng của Hi Lăng cũng nhịn không được nữa nửa quỳ xuống. Hắc Hào đem nàng tháo xuống, ôm đến trên giường, tiếng nói thô nhám nói: “Ta đi tìm nữ yêu tới bôi thuốc cho ngươi.”