Beta: Tiểu Tuyền
Thanh Loan đã từng chứng kiến sự lợi hại của khói đen này, hiện tại không dám tới gần, đem nàng đặt trên mặt đất xoay người hướng tới cuộc chiến.
“Đáng chết, đáng chết! bị lừa rồi!” Trong Thần Ma Ngục, Trường Thiên giận giữ đánh một chưởng vào hắc trụ thạch khiến Thần Ma Ngục lay động không dứt, nghiến răng nghiến lợi nói “Ta làm sao lại quên bản lãnh xuất chúng của Âm Cửu U, hồn phách phân thân công kích!”. Đồ Tẫn biết, Âm Cửu U tự nhiên cũng biết! Đồ Tẫn am hiểu nhất chính là phân hồn phách khống chế người, Âm Cửu U tự nhiên cũng có thể!
Mâu Đàn tự bạo chỉ là ngụy trang, mục tiêu chân chính của Đoan Mộc Ngạn chính là Ninh Tiểu Nhàn. Cô gái này ỷ vào chút thông minh, ba lần bốn lượt phá hư chuyện của hắn, tuyệt không thể tha thứ! Cho dù nàng không đuổi theo Mâu Đàn, phần hồn phách phân thân này cũng sẽ nghĩ biện pháp đi vào trong người nàng.
Bị một yêu tu Độ Kiếp hậu kỳ đuổi theo, Đoan Mộc Ngạn vẫn còn có dũng khí, phân tâm tư đi đối phó nàng, thật sự cũng là một kẻ lưu manh dầu muối không ăn. Cố tình Ninh Tiểu Nhàn từ khi bắt đầu tu luyện tới nay đều luôn thuận buồm xuôi gió, tình huống gặp phải nguy cơ trí mạng không nhiều lắm, cuối cùng vẫn còn khiếm khuyết khi chiến đầu, lần này thực sự gặp quả đắng rồi. Tu tiên là con đường mà thần quỷ đều cản lối, ai cũng không biết được rốt cuộc đối thủ mình gặp phải sẽ như thế nào. Nếu là Trường Thiên hoặc Lang Gia khi đối phó với Mâu Đàn sẽ diệt hồn phách hắn trước tiên, sau đó sử dụng chân hỏa đem thi thể đốt đi, nhờ đó dù Đoan Mộc Ngạn có hậu chiêu gì cũng không dùng được.
Đây chính là vấn đề chênh lệch lịch lãm và kinh nghiệm, mặc dù nàng thông minh, nhưng tuổi còn quá nhỏ.
Trường Thiên biết có gấp gáp cũng vô ích, một chút biện pháp cũng không có, chỉ mong trước khi Ninh Tiểu Nhàn bị khói đen nhập vào thân làm theo lời hắn đóng thần thức lại. Mặc dù tu vi của nàng mới chỉ là Vạn Tượng hậu kỳ nhưng đạo tâm rất vững, thần lực mạnh mẽ, sợi khói đen này chẳng qua là Âm Cửu U từ phân thân của hắn tùy tiện thả vào trong người Ưng yêu, nếu nàng đóng thần thức lại và chống đỡ lần xâm lấn này, cũng chưa chắc không có cơ hội chiến thắng.
Hạ sách, hắn sẽ sử dụng Thỉnh Thần thuật, tự mình thay nàng diệt trừ luồng khói đen này. Nhưng năm ngày nữa là đại hội tỉ võ, nếu sử dụng Thỉnh Thần thuật nàng sẽ nằm liệt giường mười ngày, như thế sẽ mất cơ hội lấy được Long Tượng quả.
Hắn hít một hơi dài, chuẩn bị hành sự theo hoàn cảnh. Dù sao tính mạng nàng là quan trọng nhất, vạn bất đắc dĩ, không muốn hắn cũng phải xuất thủ.
Ninh Tiểu Nhàn gặp phải phiền toái, đại phiền toái.
Khói đen giống như Cá Trạch len lỏi vào thần thức của nàng, sao đó hóa thành rồng để qua sông, ở trong thức hải của nàng quậy lên sóng gió ngập tời. Lúc bình thường nàng thấy Đồ Tẫn sử dụng phân thân của hồn phách để đối phó với người khác, còn chưa từng nghĩ qua cảm nhận của người bị thi thuật. Hiện tại nàng biết rồi, cảm giác này là … cực kỳ đau khổ!
Thức Hải của nàng vốn là một mảnh xanh da trời trong suốt, nguyên thần nhấp nhô trong sóng êm, gió lặng rất là thích ý. Sau khi khói đen xâm nhập, liền hóa thành Hắc Long có sừng có vẩy, giương nanh mua vuốt. Lấy đầu đâm vào trong thức hải, quấy lên từng đợt sóng gió, còn như con mực nhuộm màu thức hải, từ màu xanh tươi đẹp nhiễm khói đen, lấy tốc độ mắt thường có thể quan sát từ từ biến thành màu đen.
Thức Hải giờ đây không còn nghe theo mệnh lệnh của nàng nữa. nguyên thần của nàng đứng trên mặt biển tay chân luống cuống, không biết đối phó với tình hình như thế nào.
Phía trên Thức Hải, sấm sét vang dội, bão táp nổi lên.
Mặt biển đang yên lặng nổi lên từng con sóng, đầu tiên là những con sóng nhỏ cuồn cuộn, sau đó giông tố góp vào, mặt biển giống như bị một chiếc đũa khổng lồ ra sức quấy lên. Nước biển cuồn cuộn gom vào trong xoáy nước, dần dần trở thành vòi rồng khổng lồ chao đảo trên mặt biển.
Tại đây, mọi thứ đều bị xé thành từng mảnh nhỏ. Không hiểu sao nàng lại nghĩ đến con thuyền cứu thế của Noah, có phải cũng đối diện với cảnh tượng như vậy vào ngày tận thế?
Trước mắt nàng mặt biển dần dần dâng cao thành bức tường màu đen cao vài chục trượng —— sóng thần đã tới. Ở trong không gian nhỏ bé này, sóng thần có thể đánh sâu vào từng ngóc ngách. Nàng sẽ không còn một tấc đất cắm dùi rồi.
Nguyên thần của Ninh Tiểu Nhàn cắn răng, đột nhiên như thủy điểu, chui vào trong thức hải đen như mực, biến mất, trên mặt nước chỉ còn lại từng cơn rung động.
Không biết qua bao lâu. Cơn chấn động của thức hải màu đen dần dần bình thường trở lại, trên mặt biển một lần nữa sóng êm gió lặng. Song tình hình của nàng dưới đáy biển lại không quá tốt, một dòng nước cuồng bạo tập trung bên người nàng, định hình dạng, rất nhanh biến thành một nam tử tuấn tú, cằm nhọn, da trắng, con mắt hẹp dài hơi sâu có màu tím trong suốt, làm cho nàng cảm thấy nhộn nhạo. Thân hình của hắn không quá cao lớn, diện mạo nhu hòa giống nữ tử. Diện mạo này mà đặt ở hiện đại, khẳng định sẽ khiến đám hủ nữ liên tưởng tới Tiểu Thụ xinh đẹp.
Hồn phách tất nhiên là phản ánh chân thật diện mạo của chủ nhân. Kẻ hung ác tàn nhẫn, giết người vô số Âm Cửu U, lớn lên lại có bộ dạng như vậy?
Nhưng nam tử này mở miệng, câu đầu tiên nói với nàng lại là “Vì sao ngươi thoạt nhìn lại rất quen mặt?”
Lại câu này. Đại công tử Khánh Kị phủ Phụng Thiên – hắc y nhân mang phân thân của Âm Cửu U – cũng nói câu này khi nhìn thấy nàng lần đầu tiên. Điều này có thể chứng minh cái gì đây? Âm Cửu U đã từng gặp nàng?
Nàng tới thế giới này mới hai năm, vô luận thế nào cũng không có khả năng từng gặp Âm Cửu U. Bọn họ khi nào thì gặp nhau, hơn nữa đã để lại cho hắn ấn tượng gì?.
Song không đợi nàng suy nghĩ, khóe miệng nam tử lộ ra nụ cười ôn hòa, sau đó, nặng nề đánh một quyền vào bụng nàng! Đau nhức khó có thể chịu đựng được từ bụng phát ra, nàng không nhịn được cúi người thở dốc.
Nếu ở bên ngoài, nắm đấm này dù có nhanh hơn gấp mười lần nàng cũng có thể tránh được. Nhưng ở trong không gian này tựa như gặp quỷ, sự nhanh nhẹn, tốc độ, sức mạnh cùng ý chí tựa như không cánh mà bay. Cảm giác suy yếu, vô lực cùng sợ hãi như khi mới đến thế giới này lại xuất hiện. Thì ra những cảm giác đáng sợ đó được nàng chôn sâu trong trái tim, vẫn chưa từng quên đi.
Một cánh tay vươn ra, nắm ở trên cái cổ mảnh khảnh của nàng, sức mạnh lớn vô cùng, hẳn là muốn đem nàng bóp chết.
Chẳng lẽ hồn phách đoạt xác, cũng dã man như vậy? Trong đầu nàng mới hiện lên ý nghĩ này liền cảm thấy hô hấp khổ sở. Thật kỳ quái, nguyên thần cũng cần hô hấp, cũng cảm thấy hít thở không thông sao? Không cho nàng thời gian suy nghĩ, ngón tay hắn dùng hết toàn lực nắm tới.
Nàng một thân đầy sức mạnh nhưng lại không cách nào mang vào trong Thức Hải. Ở chỗ này nàng chỉ có khí lực của một thiếu nữ mười chín tuổi. Mắt thấy ngón tay địch nhân hơi tách ra, nàng nắm tay thành quyền, nhiều lần ở bụng, dưới sườn, cổ họng địch nhân đánh tói, nhưng Âm Cửu U chẳng qua cười lạnh mặc cho nàng đánh, trên mặt không có nửa điểm đau đớn.
Nàng không biết, bất luận là kẻ nào, nguyên thần cũng tương đối yếu ớt. Chiến đấu phát sinh ở trong thức hải là xuất phát từ bổn nguyên, nửa điểm xinh đẹp cũng không cần. Quyết định thắng bại nằm ở độ mạnh yếu của nguyên thần. Âm Cửu U là hồn tu, chuyên tu nguyên thần, nguyên thần của hắn so với người tu tiên bình thường mạnh và cứng rắn hơn mấy chục lần. Nàng như tay mơ, vốn không phải đốt hủ của hắn. Dù hiện tại xâm nhập thần thức của nàng chẳng qua là một sợi khói đen phân thân của Âm Cửu U thả ra mà thôi.
Ở trong thời khắc sinh tử tồn vong, nàng nghĩ tới Trường Thiên, nghĩ tới Thỉnh Thần thuật, nhưng không biết tại sao lại không có ý niệm sử dụng trong đầu. Đại khái là trải qua thời gian dài cường kiện thân thể mang tới tự tin cho nàng, mà phần tự tin này, khi sử dụng nguyên thần chiến đấu liền bị đánh tan.
Nàng nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt, loại bỏ sức lực đang nắm trên cổ nàng
Đau đớn, sợ hãi, ảo não, bi phẫn không thôi, giống như đèn kéo quân di chuyển trong lòng nàng.
Hôn nay nàng đã khắc sâu hiểu rõ sự tàn khốc của thế giới này. Từ khi bắt đầu hành trình đi về phía Tây, nàng đã có giác ngộ, nhưng hiện tại nàng mới hiểu được, nàng còn chưa chuẩn bị xong, căn bản không đảm đương nổi cái giá là mạng sống của mình.
Nàng cùng Trường Thiên trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cục đã tới đầu phía Tây. Khoảng cách tới thành công chỉ một bước ngắn nữa thôi, nàng sẽ chết sao?
“Ta không muốn chết, Ta không muốn chết!” Nguyên thần của nàng không tiếng động kêu gào. Đại khái vào thời khắc sinh tử, khí lực của nàng đột nhiên bộc phát, đưa tay phải đánh vào con ngươi phân thân của Âm Cửu U. Đáng thương cho nàng tu luyện thần thông, giờ phút này lại dùng tuyệt chiêu mà nữ nhân bình thường hay dùng.
Âm Cửu U cũng không đề phòng một chiêu này, mắt chợt bị thương, trên tay nhất thời buông lỏng.
Bên cạnh Thức Hải một lần nữa sóng đen cuộn lên. Bên trong nước biển màu đen, lóe lên xiềng xích giống như những con rắn uốn lượn, chuẩn bị tùy thời đem nàng trói vào đáy biển. Thật châm chọc, nàng là chủ nhân của Thức Hải này cũng không nắm bắt được nó như Âm Cửu U.
Hắn lắc lắc đầu, giống như muốn giảm trừ đau đớn, sau đó chuẩn bị nhào tới. Nguyên thần của cô nương này cũng không mạnh, lần này, hắn có thể tiêu diệt nàng.
Nhưng lúc này, dưới đáy Thức Hải đột nhiên có ánh sáng tím chớp động.
Đầu tiên nó giống như ánh sáng của một con đom đóm, hai người đang chiến đấu sinh tử không ai chú ý tới. Nhưng ngay sau đó, ánh sáng này lóe lên một cái rồi phóng đại lên, ôn hòa mà kiên định, trong nháy mắt chiếu sáng khắp Thức Hải.
Tia sáng này đến quá mức đột ngột, khiến hai người đang chiến đấu đồng thời chú ý tới nó. Thức Hải rất kỳ diệu, rõ ràng là sóng cả mãnh liệt, nhưng hai người lại có thể nhìn tới những điểm nhỏ bé nhất.
Đáy biển thật sâu, ánh sáng chỉ lớn như bàn tay – là một ký hiệu tầm thường – so sánh với thức hải bao la hùng vĩ chỉ như muối bỏ biển. Nhưng bất cứ ai cũng không thể bỏ qua sự hiện hữu của nó, bởi vì ánh sáng tím lan tới đâu, nước biển màu đen gặp phải nó liền không có lực chống trả lập tức bị nhuộm thành màu tím.
Ninh Tiểu Nhàn cho dù đần cũng nhận ra ánh sáng tím này rất mạnh. Mặc dù không biết nó từ đâu ra, lúc nào thì đi vào, nhưng nàng lập tức ý thức được điểm trọng yếu —– ở thời điểm sinh tử, có biến cố chính là chuyện tốt.
Âm Cửu U nhìn chằm chằm ký hiệu đó, trên mặt như trúng địa lôi, sau đó tựa như gặp phải chuyện đặc biệt hiếm lạ:
“Làm sao có thể ….. làm sao lại có chuyện cổ quái như vậy?”
Hắn đột nhiên nhảy lên, trên trán nổi gân xanh, hình tượng mỹ thiếu niên ôn nhuận hoàn toàn không còn “Làm sao có thể, làm sao có thể! Sao ta lại không có ấn tượng chuyện như vậy có thể xảy ra?”