Mục lục
Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thu Hang

Beta: Tiểu Tuyền

Nàng cười cười nói nói nhìn như vô hại. Nhưng Thân Cố biết nàng chỉ là mặt mũi vô hại, vừa nhấc tay đã giết hai đầu yêu quái nên nào dám buông lỏng cảnh giác, cũng biết nàng bất quá chỉ nói hươu nói vượn nên lập tức không nói một câu.

Hắc y nhân phía sau đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu nàng, sủng nịnh nói “Chớ hồ nháo” hắn chậm rãi tiến lên phía trước nói “Ngươi chính là Thân Cố, hay ta nên gọi ngươi là Xích Ngột Dịch”

Ban đầu hắn đứng phía sau cô gái, trầm mặc không nói, chỉ có cảm giác cao lớn, hiện tại chỉ bước ra một bước, Thân Cố cảm giác cả tiểu viện cơ hồ như bị đối phương khống chế, tựa hồ quyền sinh quyền sát đều nằm trong tay họ, chính hắn cũng không có nửa cơ hội chọn lựa.

Cảm giác này thật không tốt, nhất là nghe thấy ba chữ cuối cùng từ đối phương. Mẫn Ngọc Nhi nghe thấy xa lạ, trên mặt Thân Cố lại không có biến hoá gì, dù sao đối phương là tới tìm hắn, ít nhất sẽ hiểu rõ thân thế bối cảnh của hắn. Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói “Ngươi muốn gì?”

Hắc ý nhân lẳng lặng nhìn hắn một lát, đột nhiên cười “Cái này còn phải xem, ngươi có gì” giọng nói của hắn trầm thấp đầy từ tính, mang theo lực hấp dẫn không nói ra lời.

Thân Cố lạnh lùng nói “Ngươi là người cừu gia ta phái tới, chắc tự biết ta hiện tại ngoài tính mạng này ra thì không còn gì nữa”

Cô nương áo tím tiếp lời, trong giọng nói mang theo sự khinh thường nhàn nhạt “Lang thang hơn ba trăm năm đã đem máu huyết của ngươi mài mòn không còn một chút nào sao? Ngươi tự coi nhẹ mình còn mong người khác xem trọng”

Hơn ba trăm năm?

Thân Cố cảm thấy cánh tay nhỏ bé đang nắm cánh tay mình đột nhiên thả ra. Trong lòng hắn than thở một tiếng, thầm nghĩ “Qủa nhiên là thế?”

Hắn ngó chừng cô nương áo tím nói “Các ngươi không muốn giết ta, cũng sẽ không duyên cớ xuất thủ giúp ta. Các người muốn gì, kính xin nói rõ” Hai người này có ân cứu mạng hắn, hơn nữa thực lực sâu không lường được, với thân thể này của hắn, thật đánh không lại.

Cô nương áo tím không đáp lời hắn, nhưng quay đầu nói với hắc y nhân “Ta xem coi như còn dùng được, có suy nghĩ có ẩn nhẫn. Lúc trước ta còn lo lắng hắn là kẻ đại ngu ngốc hoặc hèn yếu nhu nhược, vậy thì vô dụng rồi”

Hắc y nhân cười một tiếng, tựa như có hai phần vừa ý “Ừ, hắn vốn dĩ xuất thân nửa yêu quái, có thể có một thân thần thông như thế cũng rất có khả năng”

Thân Cố từ giọng nói của nàng nghe ra sát ý nhàn nhạt không khỏi cảm thấy cả người căng thẳng. Cô nương áo tím quay lại, chậm rãi nói “Ngươi vừa nói thân không có gì đáng giá, ta thấy không đúng rồi” nàng hướng cằm tới mấy thi thể yêu quái phía dưới “Nếu thân không có gì, những kẻ này tại sao muốn đuổi giết ngươi?”

“Ngươi người này cũng quá không thành thật, rõ ràng trên người có đồ đáng giá, lại muốn giấu riêng”

Hắn trừ cái mệnh nát này, còn có gì đáng giá? Thân Cố kinh ngạc, không nhịn được nói “Là cái gì?”

Khoé môi nàng khẽ nhếch “Còn có thể là cái gì, tất nhiên là huyết mạch của ngươi rồi. Cừu gia vì thế đuổi giết ngươi, chúng ta tất nhiên cũng vì cái này mà tới tìm ngươi. Qua nhiều năm như vậy, ngươi thật sự cảm thấy ẩn nấp hữu dụng sao?”

Con ngươi Thân Cố co rụt lại, còn chưa đáp lời, nàng đã hướng về Mẫn Ngọc Nhi phía sau lưng hắn nói “Bà chủ, sao không vào sương phòng nghỉ ngơi chốc lát?”

Mẫn Ngọc Nhi giờ phút này sắc mặt tái nhợt, đôi môi mấp máy, nói không ra lời. Nàng vội chạy tới sương phòng đẩy cửa đi vào, quay người đóng chặt cửa.

Huyện thành này không lớn, tường viện Tố Hồng phường ầm ầm sụp đổ, hàng xóm láng giềng dần dần xông tới. Cô nương áo tím nhẹ cau mày, tay nhẹ nhàng giơ lên, nhất thời triển khai ra một đạo kết giới không nhìn thấy được, đem tiểu viện bay trọn bên trong, cho dù là ai muốn tới gần phường nhuộm Tố Hồng sẽ bị kình khí nhu hoà nhè nhẹ đẩy ra.

“Bây giờ bọn họ không nhìn không nghe được …” Cô nương áo tím tất nhiên là Ninh Tiểu Nhàn rồi, nàng nói đến chủ đề chính “Được rồi, hãy bớt sàm ngôn, chúng ta không có nhiều thời gian”

......

Non nửa khắc sau.

Ninh Tiểu Nhàn thở dài một hơi “Nghĩ kỹ chưa? Có nguyện ý đi cùng chúng ta không?”

Thân Cố trầm mặc một hồi, đột nhiên nở nụ cười “Dù cho ta không muốn, hai vị cũng sẽ trói mang đi đúng không?” mặt mũi hắn khó coi, nụ cười càng lộ ra vẻ xấu xí.

Ninh Tiểu Nhàn cười cười nói “Ngươi nói bộ dang ngươi như vậy, Mẫn Ngọc Nhi lại nhìn được, khẩu vị cũng đủ nặng. Ừ, đi theo chúng ta, ngươi có thể đổi lại thân phận tôn quý, có thể thoát khỏi bộ dạng đã vây khốn ngươi mấy trăm năm, ta cũng không nghĩ ra lý do để ngươi cự tuyệt” Nàng chỉ chỉ sương phòng “Hay là … ngươi muốn giống như hiện tại, bình thường trôi qua, ngay cả cô gái mình thích cũng không bảo vệ được?”

Nắm tay Thân Cố đột nhiên nắm chặt.

Nàng dùng thần niệm xem xét, đã nhìn thấy hành động của hắn.

Tiểu tử a, nguyên lai nhược điểm của ngươi ở chỗ này.

“Nếu hôm nay không có ta, ngươi tất sẽ bị bắt, bị giết, Mẫn Ngọc Nhi cũng sẽ ở trước mặt ngươi chịu nhục. Cuộc sống như vậy, ngươi còn muốn trả qua bao lâu nữa?” Nàng gằn từng chữ nói “Hai tháng qua ngươi trải qua rất tốt, ngươi cho rằng vì cái gì?”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu “Chẳng lẽ …?”

“Không sai, chính là chúng ta phái người bảo vệ ngươi, nếu không ngươi sẽ như chó nhà có tang, nhảy qua nhảy lại” từng lời Ninh Tiểu Nhàn nói ra giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng hắn “Cho dù trong lòng ngươi có oán hận, cũng không thể liên luỵ người khác như vậy. Chờ khi chúng ta rời khỏi đây, ngươi đoán mình có thể sống bao lâu?”

“Dù sao ngươi vẫn phải dựa vào thân thể xương cốt của mình” Nàng nhùn vai “Cho nên ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, chuyện này, ngươi có đồng ý hay không?”

Hắn đã đến đường cùng, cho dù chết cùng muốn kéo theo một cái đệm lưng. Trên mặt Thân Cố đột nhiên lộ vẻ dữ tợn, hàm răng nghiến ken két.

“Đồng ý”

Nàng lộ ra vẻ hài lòng “Rất tốt. Thương đội chúng ta đang đầu phía đông của huyện, giờ tỵ sẽ lên đường, ngươi còn …” Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời “Hai canh giờ để nói lời từ biệt”

Trường Thiên vẫn luôn trầm mặc không nói, giờ phút này mới lên tiếng “Đi thôi”

Cước bộ của hắn nhanh cỡ nào? Ninh Tiểu Nhàn thừa dịp hắn còn chưa cất bước, quay đầu ném cho Thân Cố một túi con “Bên trong có năm mươi lượng bạc cùng hai miếng vàng lá, ngươi đem sân nhỏ của tiểu tình nhân mình sửa chữa một phen” nàng đột nhiên nháy mắt với hắn “Kết giới này hai canh giờ sau sẽ mất đi hiệu lực, cho nên … ngươi cần nắm chắc thời gian”

Nha đầu  này từ trước tới nay đều nghĩ cho người khác chu đáo. Trường Thiên bật cười, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nàng, tiếp theo trong nháy mắt hai người đã biến mất.

Thân Cố yên lặng nhận lấy túi, đợi sau khi hai người rời đi liền tới gõ cửa sương phòng.

Bên trong không có phản ứng.

“Mẫn Ngọc Nhi, mở cửa” Hắn thâsp giọng nói, gọi thẳng tên nàng “Ta phải rời đi”

Một lúc lâu sau, bên trong mới vang lên tiếng nói khiếp sợ yêu kiều “Ngươi, ngươi nhanh như vậy đã đi?”

“Ta có việc cần làm, xong việc sẽ trở lại tìm nàng, nói được làm được”

Mẫn Ngọc Nhi đột nhiên oa lên khóc thành tiếng “Chàng còn tìm ta làm gì, ta không muốn gặp chàng”

Thân Cố nhíu nhíu mày, đột nhiên giơ tay lên đẩy cửa.

Sức lực của hắn bậc nào, rắc một tiếng, then cửa gãy ra. Kèm theo tiếng kinh hô của Mẫn Ngọc Nhi, hắn đẩy cửa đi vào.

Tiếng kinh hô của Mẫn Ngọc Nhi rất nhanh gián đoạn, giống như miệng bị chặn lại. Trong sương phòng rất nhanh truyền đến tiếng vật liệu ma sát.

Không lâu sau vang lên tiếng khóc cùng tiếng cầu khẩn của Mẫn Ngọc Nhi, lại sau nữa, lại sau nữa … tựa như biến thành tiếng ngâm khẽ mềm mại uyển chuyển …

#####

Ninh Tiểu Nhàn cùng Trường Thiên tới trà lâu duy nhất trong huyện thành dùng trà.

Lá trà chuyên dụng cho quý nhân thưởng thức, tuy nhiên phần lớn phàm nhân cũng sẽ không bạc đãi miệng mình, cho nên nơi này thật ra cung ứng chính là trà hương cùng hồng trà. Bọn họ vừa tới, một bình trà hoa nhài thơm ngát được đưa ra.

Đây chính là đặc sản của huyện Phượng Phụ … lấy hoa nhài làm hương liệu, dùng tinh dầu hoa kết hợp với trà, hơn nữa tinh dầu hoa nhài lại có giá trị cao trong phàm nhân, có câu một lượng dầu một lượng kim. Trước mắt nàng để một hộp, nàng nhẹ nhàng ngửi hai cái, thấy rất thích, hướng Trường Thiên nói “Không bằng đem hương hoa nhài cũng thêm vào trong ngưng hương lộ, để hương lộ có thêm một loại? Chẳng qua mùi thơm nên để nhạt một chút, người tu tiên khứu giác quá nhạy bén”

Hắn đối với bột nước hương thơm của nữ nhân không có hứng thú, chẳng qua là thích xem bộ dáng giảo hoạt tính toán của nàng, cho nên nói “Tuỳ nàng”

Giờ phút này, tiểu nhị đã đưa lên trà bánh, lại hợp với hoàn cảnh mang ra một đĩa bánh thanh đoàn tử và một đĩa ốc.

Nàng nhìn hai đĩa đồ ăn, tim nhất thời đập mạnh loạn nhịp, đột nhiên thốt lên “Di, nơi này cũng có tiết thanh minh sao?”

Tiểu nhị cúi người, mặt cười như hoa nở “A? Khách quan, tiết thanh minh là cái gì?”

Nàng lấy lại bình tĩnh, phất tay ném cho hắn hai miếng bạc vun, hứng thú rã rời nói “Không có gì, đi xuống đi”, người đã được tiền thưởng liền hài lòng rời đi.

Trường Thiên thấy nàng có mấy phần ấm ức, nhẹ nhàng cầm tay nàng nói “Sao thế, lại nhớ nhà?”

Nàng chống cằm, hữu khí vô lực nói “Ở chỗ chúng ta, đầu tháng ba chính là tiết thanh minh, mọi nhà đều nấu thanh đoàn tử và bánh cuộn thừng”. Thấy hai món đồ đó làm nàng hoảng hốt, phảng phất như ở tại cố hương. Giờ phút này tỉnh táo lại, không khỏi có chút chua xót.

Dù sao, ly hương đã bảy năm. Cái thế giới này cùng Hoa Hạ hoàn toàn bất đồng, như thế nào có thể cúng mộ tổ tiên vào tiết thanh minh?

Trường Thiên cùng nàng tâm ý tương thông, giờ phút này không nhịn được nắm chặt bàn tay thon dài của nàng. Mặc dù không biết tiết thanh minh là cái gì, cũng không khiến hắn hiểu rõ cô đơn và khổ sở trong lòng nàng.

Lòng bàn tay truyền tới ấm áp, nàng mỉm cười, đem úc khí trong lòng nhẹ nhàng vứt đi.

Đã quyết định lưu lại, cần gì phải ôm chết quá khứ không buông?

Có điều thời tiết lúc thanh minh xác thực là thời điểm tốt nhất để ăn ốc, bởi vì lúc này chưa tới mùa sinh sản của chúng, cho nên lúc này ốc đầy đặn, béo nhất, có câu Thanh minh ăn ốc không cần ăn ngỗng. Đây là bảo bối của nhà nghèo, nếu mua không nổi có thểđi sông bắt, dùng nước ngọt nuôi hai ngày, sau đó chắt đuôi ốc, sào với sả ớt, nhà sung túc có thể thêm tương, đường cùng rượu vàng, chính là một món ăn ngon.

Thứ này nấu với bã rượu cũng rất ngon, nếu lấy thịt ốc xào cùng rau hẹ cũng là một loại mỹ vị nói không nên lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK