Thật nhanh, hơn nữa thứ này còn có thể đổi hướng! Nàng tận mắt thấy có một tia sáng đen trong đó sau khi rời khỏi sườn núi thì lập tức thay đổi phương hướng, nhắm ngay nàng mà đến.
Nếu nói là tia ánh sáng xanh do yêu tướng đánh ra làm Mộc Chi Tinh sợ hãi có khí thế bàng bạc thì tia sáng đen ảm đạm này lại âm hiểm biến hóa kỳ lạ, lại khiến cho người khác nhớ đến rắn độc ẩn nấp sau bụi cỏ, cá sấu mai phục trong nước, không phát thì thôi, một khi xuất hiện thì chính là muốn mạng người!
Còi báo động trong lòng Ninh Tiểu Nhàn vang lên, Trường Thiên đã nắm eo nhỏ của nàng, dùng sức nhào về phía bên trái, tốc độ lần này của hắn nhanh đến vô luân! Nàng còn cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, đợi đến khi có thể nhìn rõ được trời xanh thì trước mắt ngập tràn một màu xanh lá, cỏ dại còn cao hơn cả đầu của nàng – Trường Thiên cư nhiên mang theo nàng ngã nhào trên mặt đất.
Dù là phàm nhân thì với tốc độ phản ứng của hắn, nàng có thúc ngựa cũng không theo kịp được. Lúc này, âm thanh “xoẹt”, “xoẹt” do ánh sáng đen đâm vào trong thân thể cũng truyền đến.
Ồ, nàng cùng Trường Thiên đều tránh khỏi, vậy thì là ai đã trúng ám toán, như thế nào lại có đến hai tiếng?
Nàng theo tiếng nhìn lại, đôi mắt hạnh không khỏi mở to –
Khu vực mà Trường Thiên mang nàng tới rơi vào ngay phía trước Trầm Hạ cùng Hoàng Huyên, đem hai người này trở thành tấm mộc, cho nên lần đánh lén này đâm thẳng vào sau lưng Trầm Hạ! Cùng lúc đó, một tia sáng đen khác đã đánh đến, chắc là lần này đã nhắm trúng Hoàng Huyên. Trầm Hạ như có cảm giác, đột nhiên đưa tay ôm nàng vào trong ngực mình, cho nên khi một tia sáng đen này bay đến thì đã đâm vào phía bên trải lưng hắn!
Hai phát đánh lén đồng thời đánh vào những chỗ hiểm trên người, Trầm Hạ không kịp kêu ra một tiếng nào đã ngã quỵ trên đất. Hoàng Huyên vốn là bị hắn ôm vào ngực lúc này đã bị áp đảo trên mặt đất.
Hai chi hung khí đều cắm sau lưng hắn chỉ để lại một đầu nhọn. Ninh Tiểu Nhàn ngưng mắt nhìn lại, có hắc khí nhàn nhạt tản ra từ chỗ đó, lộ ra tướng mạo vốn có của hung khí! Hô hấp của nàng lập tức cứng lại, môi anh đào mím chặt.
Hai chi hung khí bất ngờ này lại là hai mảnh cỏ! Khi hắc khí nhanh chóng rút đi thì hai phiến lá cũng mềm rũ xuống.
Cùng lúc đó, sau lưng nàng có âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Chồn yêu đứng bên cạnh bọn họ chính là mục tiêu của tia sáng đen thứ ba, hơn nữa còn không may mà bị đâm xuyên tim. Chẳng qua là nó bị phân thân của Đồ Tận khống chế, nhưng giờ phút này Đồ Tận đang làm gì?
Tên kia đang ngẩn đầu hướng lên trời, không nhúc nhích, bởi vì ngay tại một hô hấp trước, có một đạo khói đen nhàn nhạt chui ra khỏi mũi miệng của hắn, sau đó thì Công Tôn Triển đã thấy kẻ này ngây ngẩn cả người, không còn nhúc nhích.
Ở đây cư nhiên có mai phục!
Ở chỗ này còn có thể là ai? Tất nhiên là Man nhân rồi! Không thể tưởng tượng được sau khi Tuần viên Yêu đã đi lùng bắt mà trên đảo này vẫn còn dư nghiệt chưa được thanh trừ. Vận khí của một đám người mình cũng thật là không tốt, một tòa Linh Thảo Viên lớn như vậy, bọn họ chỉ tùy tiện tìm một chỗ ngồi nghỉ chân thôi mà cư nhiên còn có thể gặp phải mai phục của Man tộc.
Bết bát hơn chính là, người ta mai phục ở chỗ này, đương nhiên không phải là để đối phó với mấy kẻ nhỏ như vây cá bọn họ, bọn họ không đi trêu chọc đối phương thì cũng sẽ không có chuyện gì, nhưng là đại khái là Khách Xích Cáp đã chạy đến chỗ người ta ẩn nấp mà giải quyết nỗi buồn, cái này thật sự là động thủ trên đầu thái tuế mà, nếu như đối phương có thể nhịn được việc bị phàm nhân tiểu trên đầu thì cũng không xứng được gọi là Man nhân nữa!
Yêu Vệ Tuần Viên đã đi xa ít nhất hai dặm rồi, cho dù bọn họ có lớn tiếng kêu cứu thì cũng là nước xa không cứu được lửa gần. Đợi các Yêu Vệ chạy đến thì đoán chừng đối phương đã giết sạch bọn họ rồi.
Quan trọng nhất là, hiện tại mặc dù nàng mang thân thể phàm nhân, nhưng nhãn lực vẫn còn, liếc cái là có thể nhìn ra đối phương chỉ giết chết Trầm Hạ mà đã dùng “Niêm thảo vi châm” (dùng cỏ làm châm), đã là thủ pháp rất cao minh. Kiến vi tri trứ, bổn sự của người này hiển nhiên là hơn xa mấy Man nhân vừa bị vây diệt.
Thời gian chưa được một cái nháy mắt, động tác lại mau lẹ như vậy, bọn họ một lần nữa phải đứng trước tình cảnh sống chết, sự nguy hiểm của hắn còn hơn xa cả thời điểm đối mặt với Huyền Vũ, bởi vì sát ý của Huyền Vũ đối với bọn họ tuyệt đối sẽ không giống như thứ đang phát ra trong rừng rậm sau sườn núi lúc này, sát khí nồng hậu dày đặc như được ngưng tụ lại thành thực chất!
Thực vật trong phạm vi năm trượng đều bất động, ngay cả gió không khí đều không lưu động.tuy nàng không nhìn đến sát khí, lại có thể cảm nhận được khí thế của đối phương thâm trầm vững chắc, khiến cả hai tay nàng đều nổi da gà. Đây là phản ứng bản năng khi thân thể nàng cảm nhận được nguy hiểm cực lớn.
Người bên trong thế nhưng lại có trọng lượng cấp tuyển thủ, khó trách Khách Xích Cáp lặng yên không một tiếng động bị chết ở trong tay hắn. Người có thần thông bực này, lại đi đánh lén mấy phàm nhân, không tự hạ thấp bản thân sao?
Nếu như nàng thân có thần lực, thì sẽ không sợ Man nhân bên trong. Nhưng hết lần này đến lần khác hiện tại nàng chỉ là thân thể phàm nhân, quay mắt nhìn về phía địch nhân khủng bố như vậy, đánh cũng đánh không thắng, trốn cũng trốn không được, lại muốn làm thế nào cho phải?
Không, không đúng! Trong chuyện này nhất định có chỗ không thích hợp. Người này vì sao phải tiềm phục ở trong Linh Thảo Viên, vừa rồi lúc Yêu tướng đồ sát đồng bào của hắn thì hắn ở nơi nào?
Đợt công kích thứ hai của đối phương có thể tùy thời tiến đến. Lúc trước hắn đại khái cho rằng mấy phàm nhân này có thể thuận tay thu thập hết được nên hắn mới vung ra mấy cọng cỏ này, thực sự đã lấy đi một mạng của Trầm Hạ rồi. Đợi khi hắn thu hồi lòng khinh thị, đợt công kích tiếp theo sẽ đáng sợ đến mức nào chứ? Chính mình cùng Trường Thiên sẽ chống đỡ như thế nào?
Nàng còn chưa sống đủ, vẫn còn chưa ăn đủ, chưa chơi chán, sao có thể lặng yên không một tiếng động mà chết ở chỗ này chứ?
Nàng còn chưa đạt có được một hôn lễ trong mơ, còn chưa hướng về trời đất tuyên cáo người nam nhân này chính là của nàng nữa, sao có thể hèn mọn mà chết ở chỗ này chứ?
Trong khoảng khắc điện quang hỏa thạch, trong đầu của Ninh Tiểu Nhàn chuyển qua trăm ngàn ý niệm, như là chỉ trôi qua vẻn vẹn sáu mươi giây, hoặc như là đã một mình ở trong bóng tối luân hồi trăm ngàn năm. Cuối cùng, rốt cục có linh quang chợt lóe lên, như là ánh rạng đông một đường chiếu sáng cơn ác mộng bất tỉnh, quang minh vừa mới ra đời lập tức phóng ra.
Trong nháy mắt này, Linh Đài đột nhiên như lau như phất (thông thấu thanh minh), tựa hồ là phiền não vô tận cũng đều rời khỏi, rốt cục không lo, không kinh, không sợ, không hoảng!Cũng đúng lúc này, trong đầu đột nhiên có một ý niệm đột nhiên thành hình, rồi sau đó bỗng nhiên quán thông.
Lần này nàng khẽ giật mình suy nghĩ, cũng không chú ý đến trong ánh mắt của Trường Thiên bên người nàng đột nhiên hiện lên hai phần do dự, ngón tay lung lay trong tay áo cũng giật giật.
Thế nhưng còn chưa đợi hắn làm ra động tác tiếp theo thì nha đầu trong lồng ngực hắn đã nhanh chóng la lên một câu:
“Này, người bên trong, ta có biện pháp giết chết Huyền Vũ!”
Một câu nói này là dùng Man ngữ nói ra, rất rõ ràng.
Động tác của Trường Thiên lập tức đình trệ.
Sát khí trong rừng cũng được áp chế lại, đại khái là người trong rừng cũng kinh ngạc một chút, lại không tin tưởng lắm, đang muốn tiếp tục ra tay thu thập hết bọn họ, nhưng sau đó Ninh Tiểu Nhàn đã hô to lên: “Ngươi ngồi xổm ở xa như vậy thì làm được gì chứ? Ta có biện pháp giúp ngươi đến gần nàng!”
Lúc này Hoàng Huyên rốt cục cũng hồi phục lại tinh thần, ôm thân hình của Trầm Hạ vào trong lòng, vừa thương tâm vì hắn cứu mình mà mất mạng, lại sợ hãi đến nỗi hàm ra va vào nhau khanh khách, nói không ra được nửa chữ, trong nội tâm chỉ có một ý niệm: “Có phải là nàng điên rồi hay không?”