Cảm giác áp bách của con quái vật này quá lớn, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn hắn, liền ngay cả ý niệm chạy trốn cũng không xuất hiện, hết thảy tiếng khóc cũng ngừng lại, cho đến khi hắn gầm lên một tiếng giận dữ “Nhanh chóng lên đường, người rơi lại sau cùng, ta sẽ trực tiếp nuốt sống hắn”
Bản lãnh của hắn chính là nhiếp hồn đoạt phách, trong tiếng gầm lại có thêm thần thông, âm thanh vang khắp chốn, truyền càng xa, dọa người nói không ra lời. Rất nhiều cô nương sợ đến chân mềm nhũn, được nam nhân dắt díu bước đi, vội vàng hướng ngoài thôn chạy. Cái gì mà đau khổ, nỗi buồn ly biệt, tình ý, hết thảy đều bay hết, người người đều sợ mình rơi lại sau cùng bị cự cọp ăn thịt, lúc này chỉ hận mình sinh ra thiếu một cặp chân.
Yêu cọp hài lòng, hừ hừ hai tiếng nói “Dùng lễ không bằng dùng binh. Người phàm? Hừ đều không có gì tốt, nếu không phải Ninh đại nhân mềm lòng, đều cho bọn chúng tự sinh tự diệt ở chỗ này.”
Không thể không nói, một chiêu này hiệu quả cực tốt, Đậu Nhị cười khổ một tiếng, cũng không ngăn trở, chỉ nhìn Cự cọp không nhanh không chậm đi phía sau đội ngũ. Hắn quay đầu lại, thấy trong phòng ở trong bộ lạc còn có rất nhiều ánh mắt đang âm thầm theo dõi hắn, biết đây là thôn dân đang chuẩn bị tử thủ, không khỏi lắc đầu âm thầm cười lạnh “Đều nói ếch ngồi đáy giếng. Phàm phu tục tử, quả nhiên không thể thấy được tấm lòng từ bi của đại nhân”
Thính lực hắn rất tốt, giờ phút này nghe thấy trong phòng truyền tới âm thanh lật đồ, đại khái là nhóm du côn mà lúc trước ẩn vệ đề cập bắt đầu hành động. Hắn cũng không ngăn trở, xoay người rời đi.
Qua không lâu nữa, nơi này cũng chỉ còn người chết.
Bộ tộc Bồ thị mấy ngàn người. Rời đi sau giữa trưa trên cánh đồng tuyết. Lúc này mọi người mới phát giác, trong rừng yên tĩnh như chết, đừng nói tới việc hoàn toàn không thấy bóng dáng các loại chim chóc. Ngay cả tiếng côn trùng cũng không có, mặt đất trắng bệch, nham thạch đen ngòm, cây cối điêu linh. Con đường phía trước hay sau lưng nhìn như quỷ đạo. Không khí quỷ dị như vậy khiến cho người dù quật cường cũng ngậm chặt miệng, vùi đầu mà đi.
“Mau lên, Mau hơn nữa! đi chậm như vậy là muốn chờ chết sao?” Hai bên đội ngũ không ngừng truyền tới tiếng gầm gừ của các ẩn vệ. Rất nhiều người vội vã trước sự uy hiếp của đám yêu quái, trong miệng còn nói thầm không ngừng, bất quá hiện tại họ cũng biết người tu tiên tai mắt nhạy bén, nói bậy cũng chỉ dám ngậm trong miệng, không dám lớn tiếng nói ra.
Điều chân chính làm thay đổi tốc độ của họ là do sự kiện ngoài ý muốn khi tất cả rời Bồ gia thôn không lâu, dưới đất đột ngột truyền tới tiếng vang ầm ầm, sau đó toàn bộ mặt đất tựa hồ rung động một cái.
Lần rung động này tương đối kịch liệt, có mười mấy tộc nhân đứng không vững, ngã xuống tại chỗ. Khủng hoảng trong lòng mọi người rốt cuộc bộc phát, rất nhiều cô nương bắt đầu rơi lệ, ba ẩn vệ lúc này đang đi tại các vị trí đầu, giữa và cuối đội ngũ, lúc này cũng không suy nghĩ nhiều, biến ra chân thân. Chỉ có dùng vũ lực lúc này mới có thể lệnh cho đội ngũ duy trì trật tự. hơn nữa bởi vì cảm giác tánh mạng bị uy hiếp đám người này tự chủ động đi nhanh hơn.
Đậu Nhị lặng yên đi phía sau. Ninh đại nhận thật nhìn xa trông rộng. Nếu như không có mấy tên ẩn vệ này, mấy ngàn người của bộ tộc này hắn làm sao có thể điều động được?
####
Lần chấn động kịch liệt này, đội ngũ Ninh Tiểu Nhàn cảm giác được rất rõ ràng, bởi vì bọn họ ở vị trí trung tâm của cơn chấn động.
Thất Tử biến sắc, truyền âm cho nàng nói “Không tốt, sợ rằng núi lửa sắp phun trào. Động đất ngày càng mạnh hơn chính là điềm báo” Nó ở Nam Chiêm Bộ Châu trải qua không chỉ một lần núi lửa phun trào, tự nhiên có chút kinh nghiệm.
“Còn khoảng bao lâu?”
Thất Tử tính một chút nói “Rất khó nói. Theo như cường độ động đất, chúng ta chỉ còn nhiều nhất mười canh giờ”
Có còn hơn không. Nàng cắn môi, phân phó mọi người tăng nhanh cước bộ. Khu vực khổng lồ như vậy, tổng cộng chỉ có hơn ba mươi người tìm tòi, hơn nữa lại ở dưới đáy hồ sâu thẳm. Độ khó quá cao. Cho tới bây giờ, bọn họ bất quá mới chỉ tìm được một phần năm khu vực.
Mọi người hành động trong lo lắng, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Động đất trước sau xuất hiện hai lần. Lần cuối bọn họ có thể thấy rõ ràng đáy hồ đột nhiên có một lượng khí màu trắng trào ra, gặp nước biến thành bọt khí dày đặc, đảo quanh hướng mặt hồ nổi lên. Bết bát nhất chính là băng trên miệng núi lửa căn bản đã tan ra, khối băng khổng lồ từ giữa không trung rơi xuống, nện vào trong hồ, dẫn phát rung động lớn, cho dù cách mấy trăm mét nước, mọi người vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Điều này vô hình chung tạo thành áp lực tâm lý trầm trọng cho mọi người. Hơn nữa, tất cả mọi người đều phát hiện, nước đang nóng dần lên. Nếu như khi bọn họ mới đi xuống, nước chỉ hơn năm mươi độ … như vậy hiện tại đã gần sáu mươi độ rồi, hơn nữa bởi vì ẩn vệ không phải yêu quái hệ thủy, cho nên ở dưới nước nín thở một hai canh giờ sau cũng cần lên miệng núi lửa để thở, vô hình chung khiến cho hiệu xuất giảm đi. Ninh Tiểu Nhàn thì không cần như vậy, nàng sử dụng liễm tức thuật, so với đại đa số yêu quái có thể kéo dài thời gian hơn, cho dù không chịu nổi nữa có thể ra vào Thần Ma Ngục.
Lúc này mọi người mới phá lệ nhận thức được, thời gian quý báu như thế nào.
Tám canh giờ trôi qua, ngay cả Công Thâu Chiêu cũng nhịn không được chạy tới hỗ trợ, nhưng mọi người vẫn không có thu hoạch gì cả, lo âu trong lòng nàng cũng dần tăng lên.
Trong Thần Ma Ngục Trường Thiên thật lâu không nói gì khiến nàng có chút bận tâm.
Lúc này trong tai nàng truyền đến tiếng gọi cấp bách – Thanh Loan rốt cuộc có phát hiện.
Vị trí của Thanh Loan và nàng cách cũng không xa, cho nên ở tốc độ tối đa của nàng, chỉ hơn sáu mươi hơi thở đã chạy tới. Lúc này Thanh Loan đang đứng trước một khe hở khổng lồ chờ nàng.
Khe hở này dài chừng bốn trượng, rộng không tới một trượng, từ đầu tới cuối thẳng tắp, hơn nữa hai đầu nhọn lại, ở giữa tròn dày, giống như hình thoi bị kéo dẹt. Trong khe nước tối như mực, không nhìn ra nông sâu.
Bọn họ tìm lâu như vậy, cũng không thấy chỗ thứ hai như vậy dưới đáy hồ.
Trường Thiên đột nhiên nói “Có lẽ chính là nơi này”
Tim Ninh Tiểu Nhàn loạn nhịp đập mạnh “Cái gì?”
Hắn nhanh chóng nói “Nàng nhìn hình dáng khe nứt này, tuyệt không phải do thiên nhiên tạo thành, từ trên cao nhìn xuống, chẳng lẽ không phải chính là khe hở do một thanh trường kiếm đâm vào mặt đất tạo thành?”
“Đúng vậy” Nàng giãn chân mày nói “Đúng là rất giống. Nhưng cái khe nứt này quá rộng, chẳng lẽ Nam Minh Ly hỏa kiếm lại khổng lồ như vậy?”
Lúc này Công Thâu Chiêu tiếp lời nàng “Lớn hay nhỏ, nếu không thể biến ảo theo tâm ý của chủ nhân, thì làm sao được coi là thần khí? Chủ nhân trước của thanh kiếm này vóc người cực kỳ cao lớn, cho nên Nam Minh Ly hỏa kiếm trong tay hắn tất nhiên sẽ biến thành kích thước thích hợp”
Nội tâm nàng giống như bị đánh mạnh, chợt đau nhói “Ngươi nói … Nam Minh Ly hỏa kiếm quả nhiên không còn ở nơi này?”
Công Thâu Chiêu vội vàng nói “Chớ để loạn tâm trí. Sau khi Thần kiếm bị vứt vào trong núi lửa, không có thần lực của chủ nhân tiếp tục duy trì, chỉ có thể duy trì chân thân bất diệt, tất nhiên sẽ không thể duy trì hình dạng khổng lồ như vậy rồi, đại khái có thể đã biến trở về hình dáng nhỏ hơn” Hắn ngừng một chút nói “Nói cách khác, rất có thể đang ở dưới khe nứt này”
“Ta …” Nàng mới nói một chữ, đã bị dị tượng đột phát cắt đứt.
Chấn động nghiêm trọng nhất rốt cuộc cũng xuất hiện.
Sâu dưới đáy hồ dường như có một lực lượng va chạm khổng lồ, âm thanh kinh khủng trầm muộn phát ra, giống như quái thú đang rống giận. Đáy hồ vốn là dung nham bằng phẳng, từ từ xuất hiện vết nứt giống như làn da nhăn nheo của người già. Theo khe nứt, bọt khí tràn ra khắp đáy hồ, cơ hồ che khuất hết tầm mắt của mọi người.
Tầng nham thạch dưới đáy hồ rốt cuộc đã rạn nứt.
Bước tiếp theo, áp suất trong miệng núi lửa sẽ đột ngột tăng lên, khắp đáy hồ sẽ không còn gì sót lại, chỉ còn dung nham, nước trong hồ sẽ hóa thành không khí, ngọn lửa mấy ngàn độ sẽ cuốn theo dung nham phun ra. Núi Ô Xích Nhĩ yên bình mấy nghìn năm lại muốn xuất thế rồi.
Cảnh tượng khủng bố như vậy, quả thật làm cho người ta run sợ không dứt. Người tu tiên hay phàm nhân, trước thiên tai bậc này đều chỉ là con kiến hôi.
Ẩn vệ lúc này lại có tố chất rất cao, không người nào hiện ra vẻ bối rối trên mặt. Thanh Loan nhìn Ninh Tiểu Nhàn, chỉ thấy thần sắc nữ chủ nhân nhàn nhạt, nàng chỉ phân phó một câu “Tất cả ẩn vệ lui ra khỏi miệng núi, Thất Tử lưu lại”
Thanh Loan kinh hãi, không nhịn được nói “Ninh đại nhân, người …”
“Đi, dẫn theo mọi người ra ngoài” dưới ánh sáng từ ngạc thú, sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn có chút tái, nàng lạnh lùng nói “Không cần ở đây làm ta phân tâm”
Nàng đã hạ lệnh, không người nào dám do dự, rối rít nổi lên mặt nước, sau đó ngự pháp khí, bay ra khỏi miệng núi lửa, dừng giữa không trung lẳng lặng chờ đợi.
Nàng truyền âm cho Thất Tử nói “Ở chỗ này chờ ta”. Sau đó định thần, hướng tới đáy khe nứt. Thất Tử không có tị thủy châu, ở trong nước không linh hoạt bằng nàng, chiều rộng khe nứt này bất quá chỉ một trượng, thân thể hắn lại quá lớn, ở bên trong tay chân gò bó, còn không bằng để một mình nàng đi vào.
Độ nóng trong nước đột nhiên tăng lên, khiến nàng biết thời gian không còn nhiều. Nhờ có nước trong hồ, thời điểm sôi tối đa cũng chỉ chừng một trăm độ, nơi này lại là cao nguyên, độ sôi lại thấp hơn. Hiện tại nước chung quanh nàng đại khái chừng chín mươi độ, nhiệt hộ này đã có thể nấu chín thịt rồi nhưng đối với nàng sẽ không tạo được ảnh hưởng gì.
Dùng tị thủy châu, nàng giống như đạn pháo hướng đáy biển chìm xuống.
Năm thước, mười thước, hai mươi … cả núi Ô Xích Nhĩ đột nhiên nghênh đón đợt chấn động mới, vách đá va vào người nàng, làm nàng ứng phó không kịp, va chạm vào, may là phản ứng của nàng nhanh, năm ngón tay nắm vào trong đá đem mình cố định lại.
Lần động đất này khác với trước đó. Chấn động kéo dài làm nàng có cảm giác cả tòa núi lớn bắt đầu lay động, tựa hồ có một loại sức mạnh đang sôi lên, gầm thét muốn thoát khỏi trói buộc, muốn một lần nữa được tự do.