Đều nói chủ quán ăn không sợ khách bụng lớn, nhưng bữa ăn này cũng đem hơn nửa kho hàng tồn của quán dọn sạch. Như vậy cũng chỉ “Miễn cưỡng” đủ a!
Hai thùng cơm chết tiệt này! Đáng thương cho cái túi tiền của nàng!
Bạch Hổ nhìn thấy sắc mặt nàng biến thành màu đen, cười đến sảng khoái “Chớ bày ra sắc mặt này nha, lúc Trường Thiên còn chưa tu thành chánh quả, lượng cơm của hắn so với ta còn không biết lớn hơn bao nhiêu lần”. Hắn chỉ là một con hổ thôi, có thể cùng Cự Xà so sánh khẩu vị sao?
Ninh Tiểu Nhàn không để ý tới hắn.
Sắc mặt tiểu nhị đã sớm chết lặng. Sống ở thế giới này không thể không có kiến thức. Hai vị trước mặt này quả nhiên không phải người thường, nói không chừng chính là Đại yêu trong núi đi ra. Đều nói Yêu quái đại thần thông, tuy hắn không nhìn ra vị mỹ nam này có gì lợi hại, nhưng chỉ kiểu ăn cơm này, người phàm vỗ ngựa cũng không đuổi kịp.
Cao nhân, quả nhiên luôn làm việc bí hiểm.
Cơm nước no nê, Bạch Hổ theo nàng rời khỏi quán cơm. Lúc này trăng sáng sao thưa, chiếu lên đường rực rỡ. Hắn ưỡn lưng một cái, khớp xương cả người kêu răng rắc, lại hướng Ninh Tiểu Nhàn chìa tay ra.
Nàng theo ánh trăng nhìn lòng bàn tay hắn hồi lâu mới nói “Ừ, chỉ tay dầy, sâu rõ, quả nhiên là thần quân vị, ngũ hành cũng cân xứng, không tệ, không tệ. Chẳng qua, gần đây hay gặp tai ương máu huyết!”
Bạch Hổ ngạc nhiên nói: “Ngươi đang làm cái gì?”
“Ngươi đem móng vuốt đưa tới như vậy, không phải để ta xem tướng cho ngươi sao?”
Hắn bĩu môi “Bản thân ta chủ sát hung tinh. Còn không phải đi tới chỗ nào thì nơi đó tai ương máu huyết sao? Ngươi coi tướng nói thế cũng như không nói ….” Hắn hắc hắc cười, quơ tay nói “Cô nương, cho ít bạc được không?” hắn mới thoát khỏi núi Ngọc Hốt, đương nhiên trong người không có bạc.
Ninh Tiểu Nhàn tức giận nói “Ngươi mua gì, ta sẽ trả tiền, được chưa?”
Hắn ho hai tiếng “Vốn là vậy. Nhưng nơi này sợ ngươi không muốn tới”
Nàng không muốn tới? Ý niệm trong đầu Ninh Tiểu Nhàn vừa chuyển, mặt lập tức xụ xuống. Quả nhiên ăn no lại suy nghĩ tới cái kia, con cọp không có tiết tháo! Nàng một lần nữa khẳng định điều này. Thật muốn Trường Thiên rời xa bằng hữu không bằng heo chó này.
Bạch Hổ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, không nhịn được cúi đầu kề sát dung nhân xinh đẹp, trêu đùa “Nếu ngươi muốn đi theo, ta tất nhiên không có ý kiến”. Hơi thở nam tử mãnh liệt đập vào mặt nàng.
“Cút!” Nàng vội vàng lui về sau một bước, bạo phát thô tục “Muốn bao nhiêu?”
“Ba vạn lượng, chắc đủ đó”
Cho ta là tiền của tiểu gia từ trên trời rơi xuống sao?
“Bộ dạng ngươi tốt như vậy. Vào Hồng Quan phường, chị em không ngừng còn cho ngươi thêm bạc a. Ồ, hoặc ngươi tìm Ngũ Tam gia kia, hắn khẳng định hai tay dâng bạc, lộ phí dọc đường của ngươi cũng đủ luôn” Trên miệng nói lời độc địa, nhưng nàng vẫn lấy ra hai tờ ngân phiếu trị giá hai vạn năm nghìn lượng đút vào tay hắn. Đồ gà mờ này!
Đáng tiếc Bạch Hổ không lãnh hội được hàm nghĩa sâu xa trong đó. Hai người giống như vừa đi vừa nói, cho đến khi đi vào một ngõ nhỏ không người, hắn mới hắc hắc cười lạnh một tiếng, rồi biến mất.
Ninh Tiểu Nhàn cũng giật mình. Vừa cúi đầu đá một hòn đá nhỏ trên mặt đất, Bạch Hổ đã đứng trước mặt nàng. Trong tay còn túm theo một người.
Trí nhớ của nàng rất tốt, tự nhiên nhớ được người này là tôi tớ đứng sau Ngũ Tam gia lúc trước. “Ngũ Tam gia này cũng không bị sắc đẹp mê hoặc đầu óc nha, còn nhớ lưu lại người theo dõi, xem ra là sợ chúng ta chạy mất” Nàng nhìn Bạch Hổ cười nói.
“Sắc đẹp” quả nhiên âm trầm đi mấy phần, kẻ bị bắt tới kêu khóc “Công tử, tiểu thư tha …” chữ “mạng” còn chưa ra khỏi miệng, cả người liền “Phốc” một tiếng, hóa thành một khối huyết vụ
Giết người xong, ác khí trong ngực Bạch Hổ mới vơi đi chút ít. Hắn khống chế cũng vô cùng tốt, trên người hai người không dính nửa điểm máu huyết. Khối huyết vụ kia cũng thật tinh mịn đều màu, thoạt nhìn còn có cảm giác yêu dị. Trong người nàng cũng có thần lực, nên lúc này có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng từ đám huyết vụ bay ra, đang chạy tán loạn, Bạch Hổ vẫy tay một cái hút nó vào.
“Đây là...... Hồn phách?” Nàng lần đầu thấy quá trình thu hồn phách.
“Đúng, tiểu nha đầu cũng có kiến thức”. Bạch Hổ lấy ra ba cái lông, đưa cho nàng “Nếu gặp nạn, dùng cái này có thể gọi ta tới trợ trận”
Thật không có sáng kiến, lại bắt chước Tôn Ngộ Không, điển cố dùng lông tơ cứu mạng? Nàng khinh bỉ nói “Đường đường là tín vật của Bạch Hổ Thần Quân, thấp nhất cũng nên là mấy khối ngọc bích cực phẩm chứ. Nhổ mấy sợi lông coi là cái gì? Thật là quá keo kiệt đi”
Bạch Hổ bị sặc đến vỗ ngực, chỉ nàng hồi lâu không nói ra lời. Người khác van cầu hắn cũng không có được bảo bối này, nha đầu chết tiệu lại khinh rẻ nó? Hắn lười cùng nàng so đo, hừ nhẹ nói “Lo đi đi”. Người theo dõi hắn đã giết, nên cũng không lưu lại nữa, duỗi lưng hướng nơi ong bướm mà đi, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt nàng.
Trong Thần Ma Ngục, Cùng Kỳ chậc chậc nói “Thân thể của Thần Thú, cô nương người phàm làm sao chịu được?”
Trong ngoài lập tức trầm mặc yên lặng.
Nàng vội nói sang chuyện khác “Đường đường là thần thú Bạch Hổ, thu một hồn phách nhỏ nhỏ có tác dụng gì?”
Trường Thiên hỏi nàng: “Có từng nghe qua ‘ làm ma cho hổ’ chưa?”
“Có a. Người bị hổ ăn thịt, sau khi chết sẽ biến thành quỷ, trợ trụ vi ngược cho nó” Nàng lập tức hiểu “Nói vậy hồn phách này sẽ bị hắn luyện thành ma cọp vồ?”
“Đúng vậy, đây là một trong các thiên phú của Bạch Hổ, luyện ma cọp vồ để chính mình sai khiến. Thậm chí nếu chiến đấu bị thương, còn có thể nuốt ma cọp vồ để chữa trị. Có điều trước kia hắn đều sử dụng hồn phách của cự yêu hoặc tu sĩ có tu vi cao thâm. Hiện tại vừa thoát khỏi phong ấn, nên tùy tiện dùng hồn phách của người phàm trước”
Nói tới đây, hắn như có được ý tưởng, liền phân phó Đồ Tẫn “Ngươi luyện mấy Địa Âm đổng tử, sau này làm kẻ đưa tin”. Đồ Tẫn cung kính đáp ứng.
Nàng ngạc nhiên nói: “Địa Âm đồng tử?”
“Tức là dùng hồn để luyện thành âm quỷ, nếu đủ bản lĩnh, địa âm đồng tử sẽ có dáng ngoài không khác gì thường nhân, thường có ba loại: Thổ, Thủy và Mộc. Địa âm đồng tử hệ thổ có thể độn thổ ngàn dặm, ở dưới đất ngày đêm di chuyển, rất thích hợp để đưa tin. Đồ Tẫn là hồn tu, đây là sở trường của hắn mới đúng” Trường Thiên cười nói “Nàng gần đây không phải đang lo lắng phương thức liên lạc với mấy sản nghiệp dưới danh nghĩa của mình sao? Dùng Địa Âm đồng tử liên lạc là được”
Đồ Tẫn âm âm nói “Gần đây trong tầng thứ tư Thần Ma Ngục có mấy lao phạm đã chết, hồn phách đã bị ta dùng Phong Hồn Cầu phong bế lại, Thần Quân có phân phó, ta sẽ dùng chúng để luyện Địa Âm đồng tử”
Sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn đang vui mừng, nghe thấy lời này, vui mừng tản đi. Dù không đành lòng nhưng trên đường đi những yêu quái hoặc tu si bị bắt vào Thần Ma Ngục đều là những kẻ có ác ý với nàng, đã chết liền chết. Nàng cũng không có thói quen lương thiện với kẻ thù.
“Vậy ông giá Thỏ ở đâu?” Lập tức Đồ Tẫn cũng rời khỏi Thần Ma Ngục. Chuyện thế này mọi người để hắn đi làm, hắn dĩ nhiên phải tích cực một chút.
Ninh Tiểu Nhàn vỗ hai tay, trong lòng bàn tay chợt hiện ra một con ong nhỏ “Ở Tây thành, đại khái cũng sắp tới cửa nhà hắn. Hừ, người đầy mùi rượu, thối muốn chết”. Đây cũng không phải thần thông thì, mà là tin tức do chú ong nhỏ nàng sai theo dõi từ tiệm ăn lúc trước. Lúc ở Quảng Thành Cung, lão K của Thiên Lam biệt viện từng dùng ong độc dị chủng này dò xét động tĩnh trong tiểu lâu. Loại ong này dùng rất tốt, chỉ có điều thần hồn quá yếu, bị Đồ Tẫn khống chế, sau đó giao lại cho Ninh Tiểu Nhàn.
Có cao thủ bên cạnh tương trợ, nàng cũng không cần phí sức lực làm những con ong này nhận nàng làm chủ. Vừa rồi trong sương phòng, thời điểm Ngũ Tam gia bị sắc đẹp của Bạch Hổ thu hút, nàng đã lệnh cho một con ong bám vào dưới tay áo hắn. Loại ong này hình thể so với ong bình thường thì nhỏ hơn, lúc phi hành vô thanh vô tức, chính là kẻ do thám đắc lực. Nó theo Ngũ Tam gia, một đoạn sẽ dừng lại thải ra một mùi kỳ lạ trên mặt đất, bên trong sẽ đưa lại các thông tin vê kẻ đang theo dõi: chiều cao, cân nặng, tình trạng …, chỉ có thể dùng con ong cùng tổ với nó mới có thể lấy được thông tin.
Mặt tiền của Ngũ phủ là cửa hàng, quả nhiên lớn nhất trên đường Nhuận Hòa, chỉ sợ cho dù không có ong do thám dẫn đường, bọn họ cũng có thể tìm được nhà này không mấy khó khăn.
Đồ Tẫn đứng ở cửa hồi lâu, hướng Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu nói “Nơi này không có khí tức đó. Vô luận do bảo bối gì phát ra, hẳn cũng không có trong phủ này”
Nàng ngược lại lê đễnh nói “Không sao. Thỏ khôn có ba hang, không thấy có thể hỏi”.
Hiện giờ đã qua giờ Tý, trên trời mây dầy đặc, che phủ ánh trăng, chính là thời cơ tốt nhất làm đạo tặc. Có ong do thám dẫn đường, bọn họ không tốn công phu gì, tìm đến tiểu lâu tinh mỹ nhất phủ, đem Ngũ Tam gia lôi đi, cũng không kinh động bất luận kẻ nào. Vị thiếu gia này trong lúc vô tình gặp gỡ được mỹ nhân, cả tối tâm tư ngứa ngáy khó nhịn, ra ngoài uống đến say mèm mới lén lút hồi phủ. Không nghĩ tới mới vừa ngủ đã bị người ta thô lỗ dựng dậy.
Đầu tiên có người dùng sức đẩy vai hắn, Ngũ Tam gia sùng sục nói “Buông tay! Tên chó chết nào dám đụng ta?”
Người nọ quả nhiên không đụng hắn nữa. Ngũ Tam gia hài lòng chậc chậc lưỡi, đang muốn trở lại mộng đẹp gặp mỹ nhân, lại nghe thấy hai tiếng giòn vang, sau đó gương mặt đau rát.
“Người nào! Kẻ khốn kiếp nào dám đánh ta …?” hắn từ trong mộng ngồi dậy, vừa muốn lên tiếng chửi bới, thấy người trước mắt nhất thời kinh ngạc “ủa, là ngươi? Ngươi muốn làm gì?” lại nhìn xung quanh, gió đêm gào rít, cỏ cây lạnh lẽo, còn có tiếng của loại dã thú nào đó, mình lại ngủ ở nơi hoang dã lạ lẫm, không phải giường cao gối mềm trong Ngũ phủ? Hắn cũng không ngu, biết mình gặp phải cao nhân, lập tức co thành một đoàn, lộ ra bộ dáng đáng thương.
Tên này, trở mặt cũng nhanh quá đi. Ninh Tiểu Nhàn hướng Đồ Tẫn kêu “Tên này giao cho ngươi”
Đồ Tẫn làm sao lại cùng hắn khách khí, túm cổ áo Ngũ Tam gia nói “Gần đây ngươi từng tiếp xúc với vật cực âm, ở nơi nào?”
Ngũ Tam gia lộ vẻ mặt mê mang “Vật Cực âm?”