Thương thế kia, rõ ràng là do cá mập tạo thành. Nàng vốn mê hoặc, sau đó mới nhớ tới, có vài loại cá mập là có thể sinh tồn trong nước ngọt, đã tu thành yêu quái tất nhiên càng thêm không bị trói buộc.
Người của đối phương bố trí được kế sách này tâm tư cũng quá tỉ mỉ, vốn là mượn đến đại hồng thủy, muốn làm cho yêu binh của Ẩn Lưu không có chỗ sống yên ổn, mặc cho đối phương ức hiếp, cái này còn chưa đủ, còn mời thủy tộc trong Ô Lỗ Tô tới làm đồng lõa, dựa thế đục nước béo còn hạ độc thủ, quả nhiên là muốn bức bách Hắc Phong Quân đến tuyệt lộ. Cho dù cuối cùng Xích Tất Hổ có biện pháp ngăn trở sóng dữ, thì Hắc Phong Quân cũng đã nguyên khí đại thương, nếu còn nghĩ tấn công Tẩy Kiếm Các thì còn phải nghĩ lại rồi.
Chẳng qua là tao ngộ một cuộc chiến dã ngoại, chẳng qua là một chỗ đất hoang vắng vẻ hoang tàn, ai cũng không ngờ tới sẽ diễn hóa thành cục diện như thế này. Nếu như Hắc Phong Quân trước đó chủ quan lơ là, cho rằng đây chỉ là gặp phải phục kích bình thường, như vậy giờ phút này cũng khó mà bảo toàn, người ngã ngựa đổ. Nếu trận đánh bại này truyền ra ngoài, mặt của Xích Tất Hổ, mặt mũi Ẩn Lưu, sẽ bị đánh sưng một lần.
Mọi người đều cho rằng dưới nước yên tĩnh im ắng. Kỳ thật hiện tại mọi nơi đều truyền đến tiếng kinh quát cùng kêu thảm, nó không bị sóng nước ngăn cách, gần ngang ngập bên tai. Chỉ có điều phía sau Hắc Phong Quân căn bản vẫn bất vi sở động, vẫn chặt chẽ bảo vệ tướng soái, thủy tộc từ bốn phương tám hướng vọt tới đều bị ngăn lại.
May mắn lúc này trên mặt Xích Tất Hổ rốt cục lộ ra chút cười lạnh nói: “Cho nổ đi!”
Trong giọng nói của hắn có mang theo thần thông, ở trong nước đều truyền đi rất xa rất xa. Quả nhiên qua mấy hơi thở, sau lưng mọi người đột nhiên truyền đến tiếng vang cực lớn, như là có vật liên tiếp bị nổ tung, nhưng nghe ở trong nước lại vô cùng nặng nề. Ngay sau đó, hai phương địch ta đều có thể cảm thấy được dòng nước ở hướng nam đột nhiên trào lên, chạy xiết hơn, nhưng mực nước lại không ngừng hạ thấp.
Sau lưng Hắc Phong Quân, bờ nam của Quỷ Khấp Thạch Lâm, lại bị nổ tung hơn mười hố lớn nhỏ! Cái nhỏ nhất cũng lớn gần bằng nửa sân bóng. Nước sông vốn bị ngăn trong Quỷ Khấp Thạch Lâm lập tức chảy về chỗ trũng.
Minh quân nghẹn họng nhìn trân trối, Ninh Tiểu Nhàn đương nhiên biết rõ, đây là do uy lực của Chấn Sơn Lôi – xuất phẩm của Thiên Kim Đường tạo thành. Lúc nàng ở Đại Tuyết Sơn tây bắc, từng cầm thứ này để đối phó với Khánh Kỵ, lúc ấy đã san bằng cả tòa núi. Xích Tất Hổ đã đoán được minh quân muốn dìm nước thạch lâm, tất nhiên muốn làm chút chuẩn bị ở phía sau. Lúc đại quân đi về phía trước, đã vụng trộm lệnh cho công binh ở phía sau chôn Chấn Sơn Lôi. Sau khi hồng thủy đến thì kích nổ, có thể giảm bớt thế nước trong thạch lâm, tiêu trừ ảnh hưởng bất lợi của đối phương. Hắc Phong Quân ra tay, tất nhiên là phải khí phái hơn không biết bao nhiêu lần so với nàng năm đó, mấy tiếng nổ mạnh liên tiếp này, đã chấn ngất đi không biết bao nhiêu yêu quái cùng nhân loại ở gần đó.
Đương nhiên, phương pháp này chỉ trị phần ngọn mà không trị được gốc, sau đó bên tai Ninh Tiểu Nhàn vang lên truyền âm của Xích Tất Hổ: “Ninh đại nhân, phương pháp mượn nước của đối phương đã lộ, ở trên vách đã đằng trước bốn dặm, đang sử dụng trận pháp Thượng Cổ Đại Bàn Sơn Thuật! Tổng cộng có năm trận pháp, đều dùng pháp khí tế ra, mỗi chiếc do ba người gia trì.”
Cầm yêu bay trên bầu trời không chịu ảnh hưởng của hồng thủy, chỉ có tu sĩ của Tẩy Kiếm Các mới biết ngự kiếm tấn công. Xích Tất Hổ cũng không hiểu được đối thủ dùng loại phương pháp mượn nước nào, nhưng lũ lụt vừa đến, đầu nguồn sẽ hiện ra, một khi tu sĩ phóng trận pháp ra, Ẩn Thân Phù trên người sẽ mất hiệu lực. Cầm yêu sớm bay quanh trên không trung, liếc nhìn sẽ thấy bọn họ, lập tức vang lên cảnh báo bên ngoài, yêu quái lớn nhỏ cũng thay nhau gọi ra.
Chỉ là đối phương đã dám can đảm bày trận, cũng sẽ nghĩ đến điểm này, đã có phần đông tu sĩ thi triển thần thông, một mực ngăn chặn ở trước mặt người duy trì trận pháp!
Nhưng vào lúc này, bên trên những ngọn núi nham thạch xung quanh có nhiều thân ảnh nhao nhao xuất hiện, nhẹ nhàng nhảy xuống, giống như là độc xà đánh tới. Quần áo của bọn họ cũng thuộc Hắc Phong Quân, nhưng chỉ mặc giáp nhẹ, dáng người cũng đơn bạc hơn một chút, không tráng kiện bằng yêu binh bình thường.
Ẩn Vệ!
Các tướng lĩnh của Hắc Phong Quân biết rõ, cho dù Tẩy Kiếm Các có thể mượn tới lũ lụt thì địa điểm hồng thủy chảy ra nhất định là cách chiến trường không xa, nếu không lũ lụt sẽ bùng nổ lan ra mười dặm xung quanh, Hắc Phong Quân cũng không phải người ngu, chẳng lẽ không biết ra lệnh rút lui lên bờ? Như vậy một lần mai phục này không phải là uổng phí rồi sao?
Cho nên sau khi Xích Tất Hổ liên tiếp hao tổn vài tên thám tử, mới thăm dò được địa hình đại khái của Quỷ Khấp Thạch Lâm. Hơn nữa trải qua suy tính kỹ càng, suy đoán được địa phương sẽ sắp đặt Tá Thủy Trận pháp (trận pháp mượn nước), nhất định là trong vòng sáu dặm của chiến cuộc, lúc này mói có thể thu được hiệu quả trở tay không kịp.
Dưới sự bố trí của hắn, những người nguyên là những tay ám sát của Tường Vi Đường cũng không ở trong quân, mà ngay từ đầu đã tiềm ẩn ở hai bên vách đá. Hành tung của bọn họ tuy không thể gạt được Tử Mẫu Kính – cũng không cần phải giấu giếm, nhưng lại có thể tránh khỏi sự chặn đánh của tu sĩ mà Tẩy Kiếm Các phái ra. Hiện tại cầm yêu đã tìm ra vị trí đầu nguồn của lũ lụt, bọn họ nghe thấy báo động của cầm yêu, lập tức gia nhập chiến cuộc.
Hai phương địch ta đều biết, cục diện trước mắt chính là lấy trận pháp mượn tới lũ lụt làm mấu chốt, nguồn nước bị đứt đoạn, minh quân sẽ thua; mà hồng thủy duy trì càng lâu, thương vong của Hắc Phong Quân càng nhiều.
Nơi đây thoáng cái đã biến thành sân nhà chiến đấu, thành nơi hai phương địch ta tranh đoạt. Nhưng minh quân cũng biết, mấy trận pháp này chính là mấu chốt chiến thắng của đối phương, vốn là muốn khởi động cũng không dễ, vô luận là trả giá lớn như thế nào cũng phải bảo vệ được. Bởi vậy dưới sự cường công của cầm yêu và Ẩn Vệ, cư nhiên không né tránh chút nào, gắt gao giữ vững tại chỗ này!
Qua hơn mười tức công phu, Xích Tất Hổ thấy hồng thủy chảy vào thạch lâm đã không còn xu thế hạ thấp trên mặt rốt cục đã hiện lên vẻ lo lắng. Ninh Tiểu Nhàn liếc nhìn qua, quay đầu hỏi hắn: “Có rắc rối gì sao?”
“Đối phương tử thủ, nhất thời cường công không được.” Xích Tất Hổ theo sự thật hồi báo, “Ta lại phái thêm người ra tay.”
“Đại Bàn Sơn Trận kia, một khi khởi động phải không ngừng rót vào linh lực sao?”
“Vâng!”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn trời, suy nghĩ một chút rồi nói: “Để ta đi thôi.”
Xích Tất Hổ lắp bắp kinh hãi nói: “Không thể! Ninh đại nhân, thân phận của ngài quá mức quý giá…” Nếu có gì không hay xảy ra với nàng, không cần chờ đến khi Thần Quân đại nhân về thì hắn cũng đã có thể tự đi treo cổ rồi.
“Ta có biện pháp phá trận, ngươi phân phó Ẩn Vệ chuẩn bị phối hợp với ta là được.” Lời này vừa nói ra, Xích Tất Hổ hơi ngạc nhiên, nàng đã nói tiếp, “Thời gian cấp bách, sớm một chút nắm bắt được, yêu binh sẽ thương vong ít hơn mấy người. Không sao, ta tự có chừng mực.”
Xích Tất Hổ thấy bộ dáng đã tính trước của nàng, cũng không dám khuyên nữa, lại nói hắn cũng hi vọng Đại Bàn Sơn Trận sớm ngày bị phá vỡ, bởi vậy đành phải nói: “Ninh đại nhân xin hãy cẩn thận!” Nghiêng nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Các ngươi phải bảo hộ tốt an toàn của Ninh đại nhân!” Đám người Hắc Hào ngay ngắn đáp lại: “Vâng ạ!”
Ninh Tiểu Nhàn nhảy khỏi lưng của Hắc Lang, hướng về phía một gã ẨnVề thân hình cao lớn ở phía sau nói: “Ngạc Tất Ôn, đưa ta một đoạn đường có được không?”
Tên Ẩn Vệ này có tướng mạo xấu xí, miệng mở ra cơ hồ rộng đến sau tai, trông rất dữ tợn, hắn rất dứt khoát nói: “Tốt!” Lập tức hiện ra chân thân, đúng là một đầu cự ngạc (cá sấu lớn) có chiều cao đến ba trượng (10m), toàn thân là vảy tròn cứng, vảy tròn trên đuôi còn kèm theo móc câu có gai nhọn, vừa nhìn giống như một cỗ máy giết người được vũ trang từ đầu đến đuôi!
Ngạc yêu là loại yêu chủng duy nhất bên trong Ẩn Lưu đồng thời am hiểu hai loại phương thức tác chiến thủy bộ. Vì không có sở trường là chạy một đoạn đường dài thật nhanh, cho nên lần này Hắc Phong Quân chỉ dẫn theo hơn mười tên ngạc yêu. Ngạc Tất Ôn là đường đệ của Loan Ngạc Đại Thống lĩnh đã bị giết chết lúc Ẩn Lưu nội loạn, thời điểm chế định ra kế hoạch phá địch lần này, Xích Tất Hổ đặt biệt đưa hắn đến bên người Ninh Tiểu Nhàn, đề phòng bất trắc.
Ninh Tiểu Nhàn nhảy lên lưng cự ngạc, thu hồi Ích Thủy Châu đang nắm chặt trong tay, lập tức cảm nhận được nước chảy xiết chảy qua bên người, nếu không phải nàng một mực giữ lấy nếp nhăn trên cổ của Ngạc Tất Ôn, chỉ sợ thoáng cái sẽ bị đẩy đi thật xa.
Nàng trở tay giơ lên, Răng Nanh đã từ trong tay áo lộ ra, hoàn toàn ngập chìm trong nước, sau đó một luồng chấn động cường đại mà cuồn bạo từ trên thân Răng Nanh nhanh chóng phát động, mượn thế nước rung động phóng tới bốn phương tám hướng, bao trùm trong làn nước lần đến từng nơi hẻo lánh!
Đây là thần uy cùng ý niệm thuộc về Ba Xà, ở trước mặt nó, sinh linh nhỏ bé giống như là con sâu cái kiến.
Tất cả sinh linh đang liều mạng chém giết trong nước đều lập tức ngừng lại. Yêu binh của Ẩn Lưu cũng may mắn, bọn hắn đã ở trong rừng rậm Ba Xà lâu ngày, cũng tương đối quen thuộc đối với cơn chấn động này. Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng tinh thần lại chịu chấn động. Còn tu tiên giả của minh quân, nhất là thủy tộc của sông Ô Lỗ Tô, lại bị ý niệm bàng nhiên khắc nghiệt dọa sợ đến mức hậu môn xiết chặt, có chút yêu quái rõ ràng bị dọa đến quay người bỏ chạy.
Thừa dịp mọi người đang ngẩn ngơ, Ninh Tiểu Nhàn nhẹ đập vào đầu Ngạc Tất Ôn một cái, cái đuôi lớn y hệt máy đóng cọc của đầu ngạc yêu này hất lên, động lực cường đại lập tức đem thân thể cao lớn của nó nhanh chóng đẩy nhanh về trước. Loại sinh vật như cá sấu am hiểu phục kích, sức bật rất mạnh vốn là điểm yếu, lần này Ngạc Tất Ôn thoát ra, cư nhiên cả nước chảy cuồng bạo đều không thể làm chậm lại tốc độ của hắn, chỉ trong một cái chớp mắt đã lao đi được hơn hai trăm trượng, yêu chúng gặp được trên đường đi, vô luận là địch ta đều bị hắn đánh văng ra ngoài!
Động tác của hắn vô cùng nhanh chóng, khi mọi người phục hồi tinh thần từ trong thần uy của Ba Xà thì hắn đã bơi ra ngoài được hơn hai dặm.
Lúc này phía trước hiện lên một bóng hình xinh đẹp, sau đó theo một tiếng gầm lên, Hi Lăng xông về phía trước, bị vài tên minh quân của Tẩy Kiếm Các vây công. Già Lăng Báo Tộc trời sinh có năng lực cưỡi gió, đáng tiếc ở dưới nước không thể thi triển được, nàng nỗ lực giết hai gã tu sĩ, nhưng con báo nàng cưỡi vô ý bị một đầu yêu quái thủy sinh có sừng dài tập kích. Sừng nhọn trên đầu yêu quái này dài khoảng chừng như chân của con người, lớn cỡ cổ tay, lần này tập kích từ sườn trái của con báo đâm thẳng vào, đầu nhọn đâu sâu!
“Rống!” Kim báo bị đau, gào thét một tiếng, Hi Lăng cũng nhịn không được mà kêu rên một tiếng. Góc độ đánh lén mà yêu quái một sừng lựa chọn quá tốt, đầu nhọn này đã đâm vào bắp đùi của nàng, theo sát đó đâm vào trong cơ thể của Kim báo, thoáng chốc đả thường nặng một người một thú! Tuy thân hình Kim báo khổng lồ, cũng thiếu chút nữa bị đâm xuyên, nội tạng bị hao tổn, bàn chân không nhịn được mà lảo đảo. Tu sĩ bên cạnh thấy vậy thì vui mừng, thực hiện kiếm quyết, muốn dùng phi kiếm lấy đầu nàng.
Chiến đấu một mình với yêu quái, các tu sĩ bình thường sẽ không chọn giao thủ gần.