Hắn ở tại chỗ duỗi lưng một cái, cào móng vuối trên hắc thạch, làm hiện ra mười vết cào thật sâu, Ninh Tiểu Nhàn thấy cái miệng lớn như chậu máu của nó mọc ra hai cái răng nanh rất dài, có chút tương tự hổ răng kiếm, làm cho người ta sợ.
Hắn ngẩng đầu, ưỡn ngực đi vào trong Hóa Yêu Tuyền, tự hồ như đi vào nước suối bình thường. Băng tuyền đối với nàng là cực độ băng hàn, nhưng với Cự yêu này mà nói thì không cách nào tạo nên thương tổn gì cho hắn. Trường Thiên đưa tay kéo Trói Long Tác, dùng sức kéo dài ra, Ngân tác có linh tính, rung động “Boong Boong” cố gắng phản kháng, nhưng không địch lại sức lực của Trường Thiên nên bị kéo ra thẳng tắp.
Hai mắt Bạch Hổ đánh giá Ngân Tác, đột nhiên mở miệng ra, một ngụm cắn tới! Khí thế hung uy, thực làm cho tâm người ta run lên.
Mặc dù nàng biết Bạch Hổ sẽ không làm hại Trường Thiên, nhưng nó tiến sát lại Trường Thiên như vậy, miệng mở to đến mức có thể đem Trường Thiên một ngụm nuốt vào, xem nó tàn bạo cào trên mặt đất như thế, nàng nhịn không được nhắm mắt nghiêng đầu sang một bên, không dám nhìn nhiều.
Bên tai truyền đến âm thanh “két …” bén nhọn, âm thanh làm cho người ta thấy ghê răng. Nàng mở mắt, phát hiện trên Trói Long Tác có nhiều lỗ hổng nho nhỏ. Nhưng chờ răng Bạch Hổ rời ra, lỗ hổng lại nhanh chóng được tu bổ, gia cố, chỉ trong chốc lại lại khôi phục lại như ban đầu.
Trói Long Tác lại là một pháp khí có khả năng tự khôi phục! Nàng cả kinh trợn tròn mắt, tuy nhiên Trường Thiên và Bạch Hổ lại không có nửa điểm kinh ngạc.
Tựa như răng nhọn của mình không có tác dụng gì với Trói Long Tác thật mất mặt. Bạch Hổ chưa từ bỏ ý định, cắn tiếp vài cái “két kẹt, két kẹt …” âm thanh vang lên vài lần, nhưng vô luận nó cắn mạnh thế nào, Trói Long Tác không thể thoáng cái đứt rời, sau đó bổ khuyết rồi khôi phục lại.
Bạch Hổ phẫn nộ thở hổn hển hai cái, lúc này mới ấm ức thong thả bước ra khỏi Hóa Yêu Tuyền, biến trở lại hình người, khoanh chân ngồi xuống.
“Không được. Ta vừa phá phong ấn, thực lực chưa có khôi phục. Không có cách nào đem nó một ngụm cắn đứt”, Bạch Hổ thở phì phì nói.
Trường Thiên nhìn hắn, hiểu rõ cười một tiếng “Dù ngươi ở thời kỳ toàn thịnh, cũng chưa chắc có thể đem nó cắn đứt”
Ninh Tiểu Nhàn nhất thời bĩu môi. Khinh bỉ con cọp vô dụng. Mới vừa rồi trong nháy mắt, tim nàng nổi trống, cho là Trường Thiên có thể thoát nạn. Nào biết, aiz. Con hổ này thoặt nhìn rất khốc, tóm lại cũng không có thực lực gì.
Nét mặt của nàng tất nhiên không qua được thần thức của Bạch Hổ. Hắn trừng mắt lên muốn mắng người. Suy nghĩ một chút, đội nhiên nhìn có vẻ hả hê nói “Trói Long Tác là mọi người cùng đúc thành, bên trong thậm chí có trộn lẫn sức mạnh sinh trưởng của Ất Mộc lực, ta một người có thể cắt đứt nó mới là lạ”
Nàng khó có thể tin nói: “Cái gì?”
Bạch Hổ nhìn nàng một chút, lại nhìn Trường Thiên một chút, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ “Thì ra ngươi không đem những chuyện này nói cho tiểu sủng vật biết. Đúng vậy, sủng vật không nên biết quá nhiều chuyện”
Hắn lại đem nàng xem như sủng vật của Trường Thiên? Ninh Tiểu Nhàn cắn môi dưới, quên đi cảm thụ vừa đau vừa tức trong lòng, dùng sức nhìn chằm chằm Bạch Hổ. Nàng đè xuống vọng động nhìn Trường Thiên. Nàng tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không đối đãi nàng như vậy.
Nhiệt độ trong Thần Ma Ngục thoáng cái thấp đi vài độ. Trường Thiên nhìn Bạch Hổ, lạnh lùng nói “Nàng không phải là sủng vật”
“Khụ, không phải thì không phải” Bạch Hổ không nhìn tầm mắt rét lạnh của hắn, haha cười nói “Ha ha, tiểu cô nương, ta cho ngươi biết, Trói Long Tác này là chúng tiên hợp lực đúc thành, bên trong thậm chí có cả Ất Mộc thần lực của Trường Thiên, nên mới có năng lực tự lành mạnh mẽ như vậy! Trói Long Tác này vốn là pháp khí chúng ta đúc lên chuyên dùng để đối phó thần thú Thanh Long!”
Ninh Tiểu Nhàn nhất thời giật mình. Nàng là đang nghe được bát quái thời tiền sử? Hai người trước mặt này, từng đối phó thần thú Thanh Long?
Bạch Hổ nhìn nàng lắc đầu “Cả thân thể ta cùng lắm bị phong ấn ở bên trong Đỉnh Ngọc Hốt một vạn năm, thì đã suy yếu tới mức một cái Quảng Thành cung cũng không thể một mình đối phó, nhưng còn hắn——” hắn chỉ chỉ Trường Thiên “Chỉ là một thân thể hình người mà thôi, ngay cả người thật cũng không phải, lại có thể bị Thần Ma Ngục gặm Thần lực hơn ba vạn năm mà vẫn còn sống! Chẳng lẽ cho tới nay ngươi chưa từng hoài nghi, vì sao Hám Thiên Thần Quân lại mạnh như thế?”
Nàng làm sao mà không hoài nghi? Thứ nhất nàng đối với loại sinh vật thần thú hiểu được quá ít, dù sao yêu quái hiện tại cùng thần thú tựa hồ khác biệt rất lớn; thứ hai Trường Thiên luôn lặng ở cùng nàng, thời gian dài đến nỗi ngay cả nàng cũng quên mất đi hoài nghi.
Nếu thích hắn, liền muốn bao dung hắn, cho phép hắn có bí mật của riêng mình. Ninh Tiểu Nhàn thường xuyên nói vậy với chính mình.
Nàng không khỏi nhìn Trường Thiên. Chỉ thấy người này nghiêm mặt không nói lời nào, dựa vào hắc thạch trụ giả làm pho tượng, nhưng hiển nhiên là ngầm đồng ý cho Bạch Hổ vạch trần nội tình của hắn, nếu không con hổ ở trong Thần Ma Ngục này một chữ cũng không phun ra được.
“Tại sao?” nàng nghe được âm thanh của mình có chút ấm ách, không khỏi cười khổ, chẳng lẽ mình tiếp xúc với bí mật viễn cổ, tâm tình quá mức kích động?
“Chính là Ất Mộc lực!” Bạch Hổ êm tai nói “Trong thiên địa vốn có bốn thần thú, bao gồm đông phương Ất Mộc Thanh Long, tây phương canh Kim Bạch Hổ, nam phương Ly Hỏa Chu Tước, bắc phương quỳ thủy Huyền Vũ! Bọn họ cường đại khác hẳn yêu quái tầm thường, được sự yêu mến của Vu Mông Tinh Túc, nên có sức mạnh của Tinh Tú. Thanh Long thu được, là Đông Phương Thất túc Ất Mộc lực, tự sinh trưởng, cho nên sinh mệnh lực của Thanh Long vô cùng mạnh.Trường Thiên cũng là dị số. Hắn vốn chẳng qua là thân thể Ba Xà, chỉ có thể coi là Cự yêu mà thôi, hơn nữa còn không thể hóa rồng, không hiểu sao cũng nhận được ưu ái của Đông Phương Thất túc, phân cho Ất Mộc lực” Bạch Hổ thở dài nói “Nếu là món ăn quý và lạ chỉ dành riêng cho ngươi, nay lại bị đem phân chia ra, hơn nữa lại là người ngươi vẫn luôn xem thường, ngươi sẽ làm thế nào?”
Ninh Tiểu Nhàn suy nghĩ một chút nói “Đem người này đuổi đi”
Bạch Hổ gật đầu “Đúng, nhưng chỉ cần Trường Thiên còn đứng dưới bầu trời, sức mạnh tinh tú còn có thể chiếu đến hắn, đó là có đuổi cũng đuổi không được ưu ái của ông trời. Cho nên Thanh Long chỉ có một phương phap xử lý cuối cùng – giết hắn”
Nàng kìm lòng không được “A” một tiếng, trái tim thoáng cái treo lên. Cho dù biết Trường Thiên hoàn hảo ngồi ở chỗ này, hiển nhiên trong cuộc chiến vạn năm trước vẫn còn sống, nhưng nàng không nhịn được nghĩ, năm đó hắn còn xa mới mạnh bằng Thanh Long, phải làm thế nào để đối mặt với địch nhân đáng sợ như vậy?
Chỉ nghe Bạch Hổ tiếp tục nói “Hắc hắc, trừ Huyền Vũ, thì Thanh Long là kẻ ở vị trí thần thú lâu nhất, lâu đến mức phản ứng cũng chậm chạp. Khi hắn phát hiện Ất Mộc lực bị phân đi, thời điểm nhớ tới muốn đối phó với Trường Thiên, lại không nghĩ rằng Ba Xà đã tiên hạ thủ vi cường”
“Mặc dù trong bốn thần thú, chủ về sức mạnh là ta, nhưng ta cũng bội phục hắn nhất điểm này, nam nhân của ngươi thật đúng là người hung hãn. Hắn lại hướng Thanh Long hạ chiến thư”
Nam nhân của nàng? Mặt Ninh Tiểu Nhàn nhất thời nóng đến mức có thể rán trứng rồi.
Nàng dùng sức ho một tiếng, giọng chát chát nói: “Thua...... Thì như thế nào?”
“Ở trong tỷ đấu giữa Cự yêu và thần thú, chỉ có một kết quả – thắng thì lớn nhỏ ăn sạch, thua thì hài cốt cũng không còn” hắn thấy sắc mặt nàng đột nhiên tái đi “Quá trình bọn họ tỷ đấu, ta không tiện nói lại, dù sao cảnh giới của ngươi hiện nay nghe cũng không hiểu. Nhưng Trói Long Tác này là mấu chốt, nếu không có nó, Trường Thiên cũng không thắng được”
“Thanh Long, Thanh Long cứ thế mà chết sao?” Nàng vẫn cảm thấy khó có thể tin.
Bạch Hổ hắc hắc cười lạnh “Thanh Long sinh mệnh lực tràn đầy, tuy nó bị chế trụ, nhưng không cách nào bị giết. Chúng ta chặt xuống bất kì vị trí nào ở trên thân thể hắn, không bao lâu sau liền khôi phục, ngay cả đầu cũng vậy!”
Nhưng Thanh Long cuối cùng nhất định là đã chết, nếu không Trường Thiên cũng không cách nào thu được toàn bộ Ất Mộc lực. Nàng đột nhiên cảm thấy không khí trong Thần Ma Ngục lạnh buốt.
Bạch Hổ hí mắt nhìn nàng, không có hảo ý nói: “Ngươi có biết Thanh Long cuối cùng chết như thế nào không? là.....”
“Đủ rồi!” Trường Thiên đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời hắn “Chuyện đã qua, nói tiếp có lợi ích gì?” hắn chau mi mắt nói “Nếu ngay cả răng nanh của ngươi cũng không có cách nào cắn đứt Trói Long Tác, Nam Minh Ly hỏa kiếm có thể chặt đứt sao? Ta thật hoài nghi”. Nha đầu này mặt mũi trắng bệch, một lát còn phải trấn an nàng.
Hắn dời đề tài. Bạch Hổ liếc Ninh Tiểu Nhàn một cái, không kiền trì nói tiếp “Đã chôn vài vạn năm, cái thanh kiếm mẻ kia không biết còn dùng được không. Nếu ngươi lấy được, đem đến phương bắc tìm ta, nói không chừng ta có thể khiến nó trở nên sắc bén hơn.
Nói đến đây, hắn đột nhiên cười dài “Ta giúp ngươi thoát khốn, ngươi định tạ ơn ta như thế nào?”
Trường Thiên thản nhiên nói: “Ngươi muốn như thế nào?”
“Ừ ——” Bạch Hổ cố ý kéo dài ngữ điệu. Hắn trưng ra bộ dáng cười bỉ ổi, ở trong mắt nàng giống như Mịch La thứ hai “Ta muốn nàng” ngón tay thon dài, vững vàng chỉ vào lỗ mũi Ninh Tiểu Nhàn.
Nàng nhịn lại nhẫn, nhịn nhịn nữa, cuối cùng không thể nhịn được nữa “Vụt” một tiếng rút Răng Nhanh ra, muốn đem ngón tay kia chặt xuống!.
Sắc mặt Trường Thiên cũng lạnh xuống “Chuyện cười này không buồn cười” người này nhìn ra đầu mối gì sao? Yêu quái sống trên vạn năm, cũng không dễ đối phó.
Bạch Hổ nhún nhún vai sao cũng được nói “Không nỡ? Được rồi. Vậy ngươi trước hết mời ta một bữa cơm no đủ, về phần tạ ơn, nói sau đi”
“Cho dù ta thiếu ngươi một nhân tình” Trường Thiên nói “Nếu không có nha đầu này, bây giờ ngươi chưa chắc đã thoát ra được”
“Có ý gì?”
“Ngươi dụ Kế Chấn Tông giúp ngươi trốn thoát đúng không? Ngày hôm trước khi hắn đi Ngọc Điền trộm Chín Bông lúa – Cửu Tuệ Hòa – nếu không phải ta để cho nha đầu này thả kết giới cách âm, chuyện giết người này đã sớm kinh động Quảng Thành cung, hắn sẽ bị nhốt trong đại lao, ngươi nghĩ mưu kế nhiều năm của người còn có thể áp dụng sao?”
“Hmm, hóa ra là các ngươi!” Bạch Hổ gãi gãi cái ót, “Khó trách hắn nói chuyện này kỳ hoặc, thì ra quả nhiên được các ngươi đúng dịp tương trợ. Nếu nói mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Lúc này ta có thể thoát khốn, chính là Thiên ý!”
Trường Thiên nhạy cảm bắt được hắn ý trong lời nói “Hắn?”
“Ừ.” Bạch Hổ trừng mắt nhìn, “Ta không có nói qua với ngươi sao? Ta và một người khác cùng nhau bị phong ấn. Năm đó người Quảng Lăng Tử muốn phong ấn cũng chỉ có mình hắn”