Mục lục
Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thu Hà
Beta: Tiểu Tuyền

Trong sân nhất thời vắng lạnh, Hạc trưởng lão cảm giác tiếng tim mình đập một cách rõ ràng. Bình thường nếu có kẻ dám ăn nói như vậy với  Cưu Ma môn chủ, hài cốt đảm bảo sẽ hóa thành tro bụi. Ninh Tiểu Nhàn cô nương cũng quá lỗ mãng rồi!

May là ngữ khí của Ninh Tiểu Nhàn hòa hoãn đôi chút “Môn chủ đại nhân, vô luận trị được hay không trị được, dù sao ta cũng vẫn ở trong Ẩn Lưu, không chạy đi được. Chỉ là năm ngày mà thôi, cho dù ta có ra tay hay không, Huyết Ngô Đồng cũng chỉ có một kết quả là chết mà thôi”

Cưu Ma yên lặng nhìn nàng, ánh mắt ngày càng lạnh như băng, một hồi lâu sau nói “Ngươi cần thời gian bao lâu?”

Nàng tính toán trong lòng một chút “Năm ngày”

Cưu Ma thản nhiên cười “Tốt, theo ý ngươi. Ta sẽ cho người mở ra bí cảnh, không cho phép bất kỳ kẻ nào xuất nhập. Khi ngươi chữa trị cho cây thần, có bất kỳ yêu cầu gì, có thể tìm Hạc trưởng lão, ông ta sẽ chuẩn bị đầy đủ cho ngươi. Nhưng, nếu năm ngày sau không cứu được Huyết Ngô Đồng, ngươi chuẩn bị tới Kinh Cức Đường trình diện đi”

Ninh Tiểu Nhàn không chống đối mà nghiêm túc đáp lời “Được”

Từ trang viên của Cưu Ma đi ra, hai người sóng vai hồi lâu, Hạc trưởng lão thở dài nói “Thái độ mới vừa rồi của ngươi với Cưu Ma đại ngân … Aiz, ngươi cần gì phải làm như vậy?” lão muốn nói, thái độ của Ninh Tiểu Nhàn quá mức tùy ý, quá mức cường ngạnh, làm cho trong lòng chủ thượng không thoải mái. Cho dù nàng thành công chữa trị cho Huyết Ngô Đồng, đầu nhập Tiên Thực Viên, thành viên chủ, với tính cách của Cưu ma cũng sẽ không cảm kích nàng, ngược lại còn gây khó khăn khắp nơi.

Ninh Tiểu Nhàn cười cười, không có lên tiếng. Người hiền lành như Hạc trưởng lão, có sự lo lắng như vậy, trong lòng nàng hiểu rõ. Nhưng băn khoăn trong lòng người khác đối với nàng mà nói cũng không phải việc lớn. Trước khi rời khỏi Ẩn Lưu, Lang Gia quyết sẽ không ngồi không nhìn Cưu Ma xuất thủ với nàng. Sau khi lên làm Viên Trưởng, rất nhanh nàng sẽ rời khỏi Ẩn Lưu tới Đại Tuyết sơn, Cưu Ma có thể theo tới đó làm khó nàng sao? Đợi tới thời điểm nàng trở lại Ẩn Lưu, chính là theo Trường Thiên mà đến thì càng không sợ hãi bất luận kẻ nào.

Đã như vậy, sao nàng phải khúm núm, câm như hến trước mặt môn chủ chứ?

“Để chuẩn bị đủ dược liệu theo danh sách, ít nhất cũng phải mất nửa ngày” Hạc trưởng lão thấy nàng không nói, không thể làm gì khác hơn là nói “Đêm đã khuya, ngươi trước trở về nghỉ ngơi, ngày mai sáng sớm tới tìm ta”

Nàng hướng lão nhân mỉm cười, hành lễ, xoay người đi.

Trở lại chỗ ở, Từ Lộng U cũng không thấy bóng dáng. Ninh Tiểu Nhàn vào Thần Ma Ngục nói chuyện với Trường Thiên một lát, để hắn giúp mình xoa bóp toàn thân rồi ngã đầu đi ngủ, hơn nữa còn ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, nàng đã tỉnh lại, cẩn thận rửa mặt một phen, đem đầu tóc vấn lên cao.

Trường Thiên hỏi nàng “Đã chuẩn bị xong?”

“Ừ” nàng híp mắt cười “Đi thôi”

===

Bên trong vườn Tiên Thực viên, Hạc trưởng lão đợi đã lâu, dược liệu cuối cùng trong danh sách cũng được đưa tới trước mặt lão, lão rốt cuộc cau mày nói “Ninh Tiểu Nhàn đâu rồi, nha đầu kia còn chưa tới?”

Đan sư bên cạnh cười nói “Đại khái là rút lui có trật tự đi?”

Không có ai phụ họa, cũng không còn người nào cười. Bản thân hắn cười hai tiếng, cũng cảm thấy tràng diện rất lạnh, liền thu lại nụ cười.

Đợi chừng nửa canh giờ, Hạc trưởng lão đã đi lại hai vòng bên trong vườn, thật sự chờ không được nữa đang nghĩ phái người đi tìm, vừa ra tới gần cửa vườn lại nghe tiếng xôn xao.

Ninh Tiểu Nhàn tới, nhưng không phải tới một mình.

Trên váy nàng bị cắt hai lỗ, mái tóc vốn được buộc chỉnh tề giờ cũng thả xuống hai túm. Máu tươi dính trên khuôn mặt, đôi mắt xinh đẹp lộ ra ánh sáng bén nhọn. Ống quần chân trái nàng bị cắt đi, lộ ra vết thương rất dài trên bắp chân, sâu thấy xương. Da thịt hai bên vết thương lật lên, máu đã dừng chảy, nhìn qua như cái miệng đang mở rộng cười to. May là chỉ có vậy. Mỗi bước nàng bước đi vẫn rất ổn, phảng phất như vết thương trên chân không có vấn đề gì.

Tay trái nàng túm một người mặc trang phục màu đen, kéo lê hắn trên đất. Người này vóc người gầy gò, đầu mềm nhũn gục xuống, hơi thở đã mất. Hiển nhiên là đã chết. Nhìn thấy người này, các đan sư không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh, bởi vì người này có một vết thương trí mệnh trên ngực. Cả lồng ngực bị đánh lõm đi, giống như một cái bát lớn, hỗn hợp máu cùng dịch trong ngực chảy ra chất lỏng màu đục, từ dướt vạt áo mở ra của hắn chảy xuống nhiễm đỏ trên mặt đất. Một đường nàng đi tới, kéo theo phía sau là một vệt máu dài.

Người này, là bị tê giác điên đâm chết sao?

Trên người nàng huyết khí sâu nặng, tựa như muốn giết người, mọi người kìm lòng không được nhường cho nàng một con đường. Nàng đi tới trước mặt Hạc trưởng lão, đem người này bỏ ra, thản nhiên nói “Trên đường gặp phải tập kích. May là giải quyết được sớm, không có làm trễ nải thời gian”

Nàng vừa mở miệng, bốn phía đột nhiên yên tĩnh. Người Ẩn Lưu bạo ngược thành tính rất nhiều, đáng chết là có những người cá biệt không coi đại sự vào mắt, nhưng nàng thoạt nhìn là một cô nương xinh xắn, lanh lợi, nhưng việc giết người máu tanh như vậy khiến cho hình tượng và thủ đoạn tương phản quá lớn.

Hạc trưởng lão nhìn thi thể trên mặt đất, đôi môi run rẩy, thật lâu sau mới nói “Ngươi không sao chứ? Có cần lùi thời gian cứu trị Huyết Ngô Đồng không?”

“Không cần” nàng lắc đầu “Cứu trị Huyết Ngô Đồng không cần dùng đến chân của ta”

Hạc trưởng lão thở ra một hơi dài nói “Ngươi, đem người này khiêng đi, đem chuyện bẩm báo lại với hai vị môn chủ”

Khóe miệng Ninh Tiểu Nhàn nhếch lên “Trên đường đi gặp không ít người quen, chuyện gặp tập kích này hẳn đã truyền tới chỗ môn chủ. Ta trước cứu trị cây thần, chuyện phía sau phiền Hạc trưởng lão giúp ta giải quyết” nàng đi tới chỗ dược liệu chống chất trước mặt, cũng không kiểm kê, thu hết tất cả vào trong túi. Những bảo bối giá trị liên thành, thoáng cái không thấy khiến Hạc trưởng lão đau lòng run run lên.

Từ phía sau lão đi ra một người, cao lớn mặc đồ màu đen, mặt không chút thay đổi nói “Cưu Ma môn chủ phái ta tới mở bí cảnh cho ngươi” liếc liếc về thương thế của nàng nói “Ngươi có cần nghỉ ngơi một chút trước không?” dứt lời, trong tay lộ ra một tảng đá bạc màu trắng.

Chuyện mở bí cảnh, vốn phải tu sĩ Đại thừa kỳ, hoặc yêu quái Hợp Đạo kỳ mới có thể làm được. Nhưng từ sau khi Cảnh Tâm Thạch xuất hiện, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ hoặc yêu quái Vạn Tượng kỳ là có thể lợi dụng Cảnh Tâm Thạch mở ra bí cảnh, chẳng qua bí cảnh lớn hay nhỏ, sự ổn định cũng có khác biệt lớn. Người này có thể được Cưu Ma sai tới mở bí cảnh, nói rõ công phu của hắn nhất định không tệ.

Nàng lắc đầu. Người này trong miệng đọc chú ngữ, giọng nói khó nghe, từ ngữ tối nghĩa. Trường Thiên khinh thường nói “Tu vi hắn không cao, muốn mở ra bí cảnh từ Cảnh Tâm Thạch thì … cần chú pháp dài dòng. Nếu là tu sĩ Đại Thừa kỳ trở lên chỉ cần khoảnh khắc tiếp xúc là có thể làm được”

Người này quả nhiên niệm mất thời gian một chum trà, sau đó đem Cảnh Tâm Thạch ném lên không trung. Đợi nó hạ xuống gần mặt đất, bạch quang phát ra, không thấy tảng đá bạc đâu nữa, thay thé vào đó là một mảnh sáng giống như làn nước.

Bí cảnh được xây dựng tốt rồi. Theo yêu cầu của Ninh Tiểu Nhàn, bí cảnh này lớn không tới mười trượng diện tích, coi như là một bí cảnh nhỏ, nếu không thời gian người này niệm chú còn muốn lâu hơn. Sau khi hắn xây dựng xong bí cảnh, liền đi vào trong một chút rồi mới đi ra ngoài, sau đó hướng Ninh Tiểu Nhàn gật đầu.

Đã sớm có yêu đồng đem đĩa dụng cụ tinh hoa sinh mệnh có đựng Huyết Ngô Đồng ôm tới, hành động hết sức cẩn thận, tránh đem tia sinh mệnh cuối cùng của nó đánh gẫy. Ninh Tiểu Nhàn một tay túm lấy, nhìn Hạc trưởng lão gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong bí cảnh.

Trong sân nhất thời an tĩnh lại. Chúng đan sư đều biết, muốn xuất thủ cứu trị cũng cần năm ngày thời gian, nhưng không nỡ xoay người rời đi, mà túm năm tụm ba trước cửa bí cảnh to nhỏ không ngừng. Lông mày trắng của Hạc trưởng lão buông xuống, đứng ngây dại trước cửa bí cảnh, không biết suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, màn sáng của bí cảnh đột nhiên rung lên, mọi người biết đây là điềm báo người bên trong bí cảnh đi ra. Quả nhiên trong nháy mắt, bóng dáng của Ninh Tiểu Nhàn xuất hiện, mặt trầm như nước “Hạc trưởng lão, ta đã nói không thể rình coi! Vì sao trong bí cảnh lại sắp xếp Thủy Nguyệt Kính?”

Nàng cũng biết đám người này sẽ động chân động tay, quả nhiên có cái rada sống Trường Thiên ở đây, việc sắp đặt Thủy Nguyệt Kính cũng sẽ lộ ra, cho dù vị trí sắp xếp hết sức xảo trá. Nếu chỉ có mình nàng, sợ rằng thật sự không thể phát hiện ra được. Chẳng qua là không biết nước cờ Thủy Nguyệt kính này là chủ ý của Cưu Ma hay Hạc trưởng lão tự chủ trương.

Sắc mặt Hạc trưởng lão lúng túng, thở dài, hướng hắc y nhân mấp máy miệng. Người sau nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cát, xoay người vào bí cảnh, một lát sau đi ra ngoài, thấp giọng nói “Xong rồi”

Lần nữa vào bí cảnh, loại cảm giác bị rình coi đã không còn. Nàng đi chung quanh một vòng, Trường Thiên tinh tế cảm nhận trong chốc lát mới nói “Thủy Nguyệt kính đúng là đã bị gỡ đi” nàng vẫn chưa yên tâm, ở trong bí cảnh thả ra mấy bộ kết giới, lúc này mới ôm lấy Huyết Ngô Đồng, xoay người vào Thần Ma Ngục.

Nàng không dám nói trong thiên hạ chỉ có nàng có thể cứu được Huyết Ngô Đồng, dù sao thế giới rộng lớn, nhân ngoại hữu nhân. Nhưng trong núi Ba Xà, Tức Nhưỡng là hi vọng duy nhất của gốc cây đáng thương này.

Nàng cẩn thận đem gốc cây nhỏ từ dung dịch đỏ như máu chuyển ra, bỏ vào trên Tức Nhưỡng. Cơ hồ chỉ thoáng qua, nàng thông qua màu vàng nhạt trong suốt của thổ nhưỡng thấy được bộ rễ ốm yếu của Huyết Ngô Đồng đột nhiên sống lại, giống như linh xà quấn chặt vào thổ nhưỡng. Có hi vọng! Tim nàng treo cao từ trước giờ, rốt cục hạ trở về chỗ cũ. Vô luận nàng ở trước mặt Cưu Ma hay Hạc trưởng lão biểu hiện trấn định cỡ nào, thì việc Tức Nhưỡng cứu được Huyết Ngô Đồng chỉ là ý tưởng chứ chưa được chứng thực.

Tính toán ban đầu của nàng và Trường Thiên là nếu Tức Nhưỡng không cứu được Huyết Ngô Đồng, hạ sách là nàng sẽ mang theo Thất Tử cùng Đồ Tẫn chạy trốn. Lấy bản lãnh hiện tại của nàng, so với người trong núi Ba Xà, nếu muốn xuất kỳ bất ý chạy trốn, núi Ba Xà có lẽ không cản được nàng.

May là dáng dấp tiểu bằng hữu Tức Nhưỡng cũng rất chịu ra sức, kế sách chạy trốn của nàng không dùng được. Chẳng qua dị trạng của Huyết Ngô Đồng cũng chỉ có vậy mà thôi, sau đó thì không có bất kỳ động tĩnh gì, bộ rễ bị thương cũng không có bất kỳ dấu hiệu khôi phục nào. Sau đó Tức Nhưỡng truyền tới tin tức cũng làm trong lòng nàng trầm xuống.

Muốn trị liệu gốc Huyết Ngô Đồng này, lượng linh lực thật sự quá khổng lồ. Lượng cực lớn như vậy dĩ nhiên linh lực trước mắt của Tức Nhưỡng không đủ, cho dù nàng lệnh cho Thần Ma Ngục đem linh lực của hơn ba trăm tù nhân toàn bộ lấy ra, cũng không đủ cho nó dùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK