“Trong rừng rậm Ba Xà nguy cơ tứ phía, không thể nhàn nhã đi chơi ước hẹn như hậu hoa viên trong nhà, hai vị vẫn nên về sớm nghỉ ngơi đi” Nói xong Ninh Tiểu Nhàn nhảy xuống khỏi cây, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút” lúc này Hoàng Phủ Minh mới lên tiếng. Kim Mãn Nghiên lôi kéo chéo áo hắn, nói nhỏ “Hoàng Phủ ca ca, ngươi làm gì vậy, nữ nhân này thật kỳ quái, đừng để ý tới nàng, chúng ta nên nhanh chóng trở về”
Hắn trợn mắt nhìn nàng một cái, bất mãn nói “Nàng mới vừa cứu ngươi một mạng, ngươi lại nói người ta kỳ quái? Gia phong Kim gia thật kém a.” thanh tuyến của hắn so với tiểu cô nương thì thô hơn, trung khí cũng lớn hơn, âm thanh này truyền xa xa ra ngoài, đừng nói Ninh Tiểu Nhàn, cho dù là chim chóc xa ngoài bốn trượng trên cây cũng có thể nghe được.
Kim Mãn Nghiên sợ hết hồn, vừa xấu hổ vừa nói “Ngươi…. Làm sao ngươi…”
Con ngươi Hoàng Phủ Minh đảo vòng nói “Ngươi đi trước đi, ta còn chưa muốn trở về”
Kim Mãn Nghiên đúng là không muốn lưu lại nơi vừa vắng vẻ vừa nguy hiểm này, nhưng muốn nàng trở về một mình, nàng lại có chút sợ, hơn nữa chủ yếu là nàng không muốn để Hoàng Phủ Minh một mình đối mặt với cô gái kỳ quái này.
Hoàng Phủ Minh cùng nàng nói xong liền quay đầu lại, phát hiện không thấy Ninh Tiểu Nhàn, nhất thời gấp gáp, nhìn chung quanh một chút, lại thấy quanh chỗ hoa ăn thịt người có bóng hình màu vàng nhạt.
Nữ nhân này lại đi qua lối của hoa ăn thịt người.
Hắn cắn răng, sải bước đuổi theo.
Kim Mãn Nghiên vốn đang túm chéo áo hắn, bị hắn kéo lảo đảo hai bước, mắt thấy hắn hướng về phía hoa ăn thịt đi tới, bị làm cho hoảng sợ tới hoa dung thất sắc. Khí lực của nàng không bằng nam tử, lôi hai cái đều không lay chuyển được, lại sợ đóa hoa kia, không thể làm gì khác ngoài buông tay, nhìn hắn biến mất trong khoảng tối trước mặt.
“Hoàng Phủ ca ca!” nàng kêu lên mấy tiếng mới nghe được âm thanh của Hoàng Phủ Minh từ trong bóng tối xa xa truyền tới “Ngươi trở về trước đi”
Thời điểm Hoàng Phủ Minh xông vào trong bóng tối, bàn tay siết chặt trường kiếm. Chỉ cần hoa ăn thịt lộ ra chút hành động sẽ một kiếm đâm tới. Nữ nhân kia đi cũng quá nhanh, nếu hắn không nhanh chóng đi tới, sợ rằng không đuổi kịp.
Chẳng qua trong bóng tối im ắng, hoa ăn thịt cũng không có xuất hiện, hắn đi qua mảng đất đó, chỉ cảm thấy dưới chân có những lỗ nhỏ, trừ điều đó ra không có gì dị thường, thật giống như nơi này không có loài thực vật hung tàn đó vậy.
“Ninh … Viên Trưởng!” trước mắt vẫn là một mảng bóng tối. Hắn vận đủ thị lực nhìn về phía trước, nhưng không thấy bóng dáng của nàng. Trong lòng Hoàng Phủ Minh quýnh lên, thi triển thân pháp đuổi theo, nhưng trong rừng chỉ còn tiếng gió rì rào, tiếng côn trùng rù rì, nơi nào có bóng dáng con người?
Hắn gấp gáp chạy hơn mười hơi thở, cũng không thấy cái bóng nào, không thể làm gì khác là chán nản dừng lại thở dốc. Nghe nói yêu quái bên trong Ẩn Lưu rất hung tàn, nếu hắn mạo muội tiếp tục đi về phía trước, chỉ sợ sẽ trở thành điểm tâm cho chúng.
Vận khí thật là kém, không biết trong Ẩn Lưu có người nào không bận rộn để giúp đỡ người khác hay không?
Hắn âm thầm nói hai tiếng. Thời điểm xoay người, đột nhiên thấy Ninh Tiểu Nhàn đứng sau lưng hắn, đang nhìn hắn như có điều suy nghĩ.
May là lá gan hắn lớn, nhưng trong nháy mắt này cũng bị dọa sợ tê dại da đầu. Nữ nhân sau lưng là u hồn sao? Đi lại không có nửa điểm tiếng động.
Kết quả nàng mở miệng trước “Làm sao ngươi gọi ta là là “Viên Trưởng”?” Từ trong miệng hài tử gọi ra hai chữ này, nàng có cảm giác như đang ở vườn trẻ vậy.
“Xế chiều người dẫn chúng ta vào Ẩn Lưu có nói” người dẫn đường cũng chỉ nói một câu, không nhiều lời miệng ngậm chặt như vỏ trai, lúc ấy sư thúc hỏi cũng chỉ ồ một tiếng, làm hại hắn muốn hỏi cũng không thể mở lời. Quay đầu hỏi sư thúc “Viên Trưởng” là quan cấp nào, sư thúc chỉ trợn mắt nói “Tiểu hài tử, quản nhiều như vậy làm gì?”
Cắt, thời điểm không muốn hắn hỏi nhiều liền gọi hắn là tiểu hài tử? Tiểu hài tử cần phải mang vị hôn thê ra ngoài đi dạo sao?
Hắn lấy lại bình tĩnh, nói “Có thể làm tới Viên Trưởng, số tuổi của ngươi nhất định rất lớn”
Nghe thấy âm thanh tiếng cười không thể ức chế từ trong Thần Ma Ngục của Trường Thiên và Cùng Kỳ, Ninh Tiểu Nhàn nhất thời đen mặt. Số tuổi rất lớn? cô nãi nãi năm nay chưa tới hai mươi! Mặc dù ở cái thế giời này, cô gái hai mươi hơn phân nửa đã lập gia đình, nhưng là … nhưng là nàng nhìn còn trẻ hơn so với tuổi a. Tiểu quỷ này, rốt cuộc có biết nói chuyện không a!
“… Trọng điểm là ngươi muốn nói cái gì?” nàng nghiêm sắc mặt, vẻ mặt cứng rắn, cực độ không vui. Dù cho là tiểu hài tử, chọc tới nàng, nàng vẫn sửa trị như thường.
“Nghe nói người hoặc yêu quái tu luyện thành công, số tuổi càng lớn càng trẻ ra” Hoàng Phủ Minh mang vẻ mặt thành khẩn, làm cho nàng vô phương hạ thủ “Ẩn Lưu lại là yêu tông cường đại, ngươi có thể ở Tiên Thực Viên làm tới Viên Trưởng, số tuổi chắc chắn không nhỏ a. Sư thúc quản lý điền ngọc trong tông chúng ta cũng hơn ba trăm tuổi”
Nàng rất không vui a “… cho nên?” lời của hắn cảm giác nghe có chỗ nào đó là lạ.
Hắn hít sâu một hơi, nói ra trọng điểm “Cho nên với số tuổi lớn của ngươi, lại quản lý vườn linh thảo, nhất định đối với “Cực Nhạc Chi Hoa” hiểu biết rất sâu, có đúng hay không?”
Nàng nghiêm mặt nói “Đem – mấy chữ– số tuổi lớn này xóa đi, nếu không ngươi đừng nghĩ còn nhìn thấy ta nữa” Đứa nhỏ này trong mắt tràn đầy mong đợi, hiển nhiên đối với Cực Nhạc Chi Hoa có ý đồ. Nhưng thực vật kỳ lạ như vậy, hắn làm sao biết được?
“Đây là một lời khen tặng …” nhìn thấy trong mắt nàng lóe lên sát khí, Hoàng Phủ Minh rất thức thời chuyển biến lời nói “Ta nghe nói Cực Nhạc Chi Hoa diễm trên quần phương, chỉ sinh trưởng trong rừng rậm Ba Xà. Nhưng xế chiều ta đã hỏi qua người dẫn đường, hắn cũng không biết loại hoa này. Ngươi có biết nó ở đâu không?”
Ninh Tiểu Nhàn dừng bước “Ngươi tìm nó làm gì?”
Nàng quả nhiên biết. Lông mày Hoàng Phủ Minh giương lên, lộ ra chút chí khí kiêu căng tự nhiên “Qua mấy tháng nữa là đại họ chín mươi của lão tổ tông nhà ta. Ta muốn đem bông hoa đẹp nhất thiên hạ này làm thọ lễ cho người. Nếu không vì thế ta cũng không cầu xin sư thúc dẫn ta tới Ẩn Lưu”
Đối với Tiên, yêu mà nói, chín mươi tuổi làm sao là đại thọ? “Lão tổ tông nhà ngươi, là người phàm?”
Đứa nhỏ này vừa nhìn chính là khí thế phú quý bức người, muốn tìm loại lễ vật Cực Nhạc Chi Hoa này, gia cảnh tất nhiên không bình thường. Quả nhiên Hoàng Phủ Minh ngẩng cao đầu nói “Không sai, cha ta chính là Kính Hải Vương Hoàng Phủ Tung Vân. Đại thọ chín mươi của lão tổ tông nhà ta, tiên phái yêu tông phụ cận đều tới cửa chúc thọ”
“Cha ngươi, cũng là người phàm?”
“Tất nhiên!” hắn đang kiêu ngạo, lại nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cô gái trước mặt, ngay cả chớp mắt cũng không, không khỏi nghĩ tới, nơi này chính là Ẩn Lưu, nghe nói là Yêu tông lớn nhất, nàng không biết uy danh nhà mình, tựa hồ cũng bình thường. chẳng qua bình thường báo danh phụ thân sẽ nhận được phản ứng lớn, lần này như đàn gảy tai trâu, quả thật không thú vị.
Nghĩ tới đây hắn không khỏi bĩu môi, đầu cúi xuống “Ngươi thật không biết tới danh hiệu của cha ta?”
Nếu Ninh Tiểu Nhàn biết trong lòng hắn nghĩ như vậy, nói không chừng sẽ động thủ xé hắn ra. Nàng chưa từng nghe qua cái gì danh hiệu – Kính Hải Vương – dĩ nhiên không phải bởi vì nàng sống ở Ẩn Lưu, mà là trước đây vùi đầu đi về phía tây, nơi nào có thời gian đi quản cái nhàn sự này? Trường Thiên mặc dù có nghiên cứu lịch sử đại lục do Ngôn tiên sinh để lại, nhưng một người phàm, cho dù là – Kính Hải Vương – làm sao hắn lại để trong mắt. Tất nhiên cũng không nói cho Ninh Tiểu Nhàn biết.
Nhưng mà điều này cũng khơi gợi cho nàng mấy phần hứng thú. Phải biết rằng, thế giới này đối với Tiên và Yêu, cho dù người đứng đầu một châu cũng phải chắp tay dạ vâng. Song một người phàm lại dám công khai xưng “Vương”, hơn nữa tiên phái yêu tông phụ cận cũng tới dự đại thọ chín mươi của thân mẫu hắn, trừ phi người này có bản lãnh thông thiên.
Nàng thản nhiên nói “Ta nhất định phải biết sao?” mắt thấy tiểu thiếu niên đang đắc ý trở nên hụt hẫng, nàng nói thêm mấy lời đùa giỡn.
“Ngươi sống ở Nam Chiêm bộ châu thuộc Tây Bộ, không biết cũng không có gì kỳ quái” hắn tự cho là lý do đã đầy đủ rồi, lấy lông mày Ninh Tiểu Nhàn từ từ dựng lên vội vàng nói “Ngươi dẫn ta đi hái Cực Nhạc Hoa, tất nhiên ta sẽ tạ ơn hậu hĩnh”
Tiểu tử thúi, không biết cách nói chuyện, sư phụ của hắn làm sao còn chưa đem chân hắn đánh gãy? Ninh Tiểu Nhàn liếc hắn một cái nói “Cực Nhạc hoa cách nơi này rất xa, ta làm sao dẫn ngươi đi đây?”
Hắn nghiêm mặt nói “Ta trả ba vạn, không, năm vạn linh thạch để tạ ơn”
Tiểu tử này cũng thật có tiền nha! Phải biết rằng rất nhiều tu sĩ trung giai trong túi cũng không có nhiều linh thạch như vậy. Tu tiên chính là một việc đốt tiền a, pháp khí, đan dược, linh dược, phù chú, cái nào không cần tiền mua? Cho nên đa số tu sĩ đều trải qua cuộc sống khổ cực.
Thấy cô gái trước mắt trừng lớn đôi mắt hạnh nhìn mình, trong mắt có sự kinh ngạc vô hạn, Hoàng Phủ Minh cảm thấy tự ái rất nhanh tan biến đi, trong lòng không biết tại sao cũng cực kỳ thư sướng, ức khí vì nàng không biết đến danh hiệu của phụ thân cũng được quét sạch. Nào biết đâu tiếp sau nàng lại nói “Ngươi, đứa nhỏ này thật có tiền, nhưng vẫn không được”
Chết tiệt! cô gái này nhất định là đang làm bộ làm tịch. Hắn nhăn mày nói “Ngươi là đang chê ít? Chớ có quá tham lam, cái giá này người bình thường căn bản trả không nổi. Nếu không, ta thêm cái khác vào, ngươi nhất định không từ chối được”
Nhìn tiểu đại nhân lộ ra vẻ khôn vặt, nàng hiểu được tại sao Kim Mãn Nghiên lại thích tiểu tử này rồi.
“Ngươi còn gì có thể thêm vào giao dịch, nói nghe một chút?”
“Sư huynh của ta lớn lên cực kỳ tuấn tú, các cô nương trong tông phái rất thích hắn. Ta là người có quan hệ tốt nhất với sư huynh, nếu ngươi giúp ta hái được loại hoa này, ta liền giới thiệu ngươi với hắn”
Nàng cũng không nhịn được nữa, khì một tiếng bật cười “Cái này coi như xong đi. Không đùa với ngươi nữa. Hoa này không thích hợp làm thọ lễ, ngươi tốt nhất là bỏ ý niệm này trong đầu đi”
Hắn kinh sợ nói “Tại sao? Không được, ngươi không thể không dẫn ta đi” thói xấu kiêu căng bình thường không tự chủ được lộ ra, hai bên mày kiếm cơ hồ dựng lên thẳng tắp. Ninh Tiểu Nhàn âm thầm kinh hãi, bởi vì lúc này ấn đường của hắn đã biến thành màu đen, thậm chí còn có sát khí cuồn cuộn tỏa ra.