Thật kỳ lạ, thật muốn biết nha. Nàng từ từ cuộn mình lại, đem mình chôn ở cái chăn mềm nhắm mắt ngủ.
Cảm giác an ổn như thế, nàng mơ thấy Trường Thiên trở về, bởi thế cười tỉnh lại.
Một đêm này, Kính Hải vương phủ ồn ào một đêm, một đội lại một đội thủ vệ từ tuần tra tìm kiếm, mà Dật Thanh viên nơi này vẫn không có được nửa điểm quấy rầy, mộng đẹp đến ban mai.
####
Ngày thứ hai, là khí trời tốt để đi đường.
Thọ yến lão thái quân đã kết thúc, các tân khách lên đường của riêng mình. Ninh Tiểu Nhàn hướng Kính Hải vương từ biệt, đi ra ngoài lại gặp được Hoàng Phủ Minh.
Hắn cắn môi, trong mắt có mấy phần không muốn: “Hôm nay tỷ đi phải không?”
Nàng khẽ mỉm cười: ” Kì hạn Thiên Thượng Cư đã gần tới, nếu không đi liền muộn mất. Trong đông đảo khách quý tham gia thọ yến cũng có rất nhiều người muốn đi đến Kinh Đô đấy.”
Hoàng Phủ Minh lộ ra vẻ hâm mộ: “Ta cũng muốn đi a! Nhưng lão thái quân không nỡ để ta đi, cha cũng không để cho ta đi.”
Nàng khẽ mỉm cười. Tính cách tiểu tử này ở buổi đấu giá mà nhìn trúng thứ gì, đại khái cho dù xài bao nhiêu tiền cũng nhất định cũng sẽ lấy? Kính Hải vương hiểu rất rõ tiểu tính tình của hắn mới không cho phép hắn đi lần náo nhiệt ở Kinh Đô này.
Nàng đem Hoàng Phủ Minh kéo đến chỗ hẻo lánh, hỏi hắn: ” Chuyện hôm đó cuối cùng kết thúc như thế nào?”
Hoàng Phủ Minh bĩu môi nói: “Còn có thể làm sao? Cha ta sai người báo Nhạc Âm Cung, nói nhân sĩ thấy được Khổ Ẩu muốn lấy tính mạng của ta. Bảo Nhạc Âm Cung phải cho Kính Hải vương phủ một lời giải thích.”
“A?” Nàng sửng sốt, nhất thời phục hồi tinh thần lại. Một chiêu này của Hoàng Phủ Tung Vân thật đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, rõ ràng là nhi tử tốt của hắn động thủ khiêu khích giết người trước. Nhưng giờ ngược lại biến thành người Nhạc Âm cung hành hung. Kỳ lã chính là, thời gian sau đó. Đệ tử Triều Vân Tông đi ngang qua thấy, vừa vặn thấy Khổ Ẩu tấn công Hoàng Phủ Minh, thủ đoạn này thấy thế nào cũng âm tà, tất nhiên có người sai sử. Có một đống đệ tử Triều Vân Tông làm người chứng kiến, Hoàng Phủ Tung Vân tất nhiên còn lo lắng gì mà không lên tiếng chỉ trích Nhạc Âm cung.
Bản lãnh chỉ ngựa bảo hươu như vậy quả nhiên là mưu kế của người có quyền.
“A, các ngươi a.” Nàng lắc đầu. Đột nhiên nhớ tới chuyện này còn có chỗ sơ hở, tim thoáng cái chìm xuống, “Chậm đã, có phải đệ đã đem tất cả người trên bến tàu ngày đó giết hết rồi không?” Những người buôn bán nhỏ, thủy thủ, lái buôn đều chứng kiến Hoàng Phủ Minh ra tay khiêu khích Nhạc Âm cung trước, Kính Hải vương phủ làm sao lại dễ dàng giữ lại sơ hở lớn như vậy? Dù sao cũng chỉ là tính mạng hơn mười người phàm, tiểu tử này vì một tiếng cười lão thái quân mà giết chết hơn hai ngàn người cũng không nháy mắt một cái, còn có thể quan tâm nhiều thêm mười đầu nhân mạng sao?
Hoàng Phủ Minh thoáng cái cười đến ngượng ngùng. Ngày đó hắn triệu hồi Hắc Miêu quay lại, khoe khoang không bỏ sót người nào. Hắn thấy mặt nàng không vui. Cũng không giải thích, chẳng qua là cúi đầu, lôi chéo áo Ninh Tiểu Nhàn, làm nũng nói: “Tỷ tỷ, ta sai rồi, tha ta lần này thôi.”
Ninh Tiểu Nhàn nghe ra hắn trong giọng nói chỉ có giảo hoạt, nơi nào có nửa điểm hối hận? Cho nên từ trong tay của hắn rút tay áo về, thản nhiên nói: “Ta cũng không phải là tỷ tỷ ruột của đệ, quản không được đệ. Nào có chuyện gì là tha hay không tha?”
Nhìn ra nàng thật sự tức giận, Hoàng Phủ Minh lập tức kéo cánh tay Trữ Tiểu Nhàn nhẹ nhàng lay động. Chớp một đôi hắc bạch phân minh lấy lòng nói: “Tỷ tỷ tốt, ta thật biết sai rồi! Từ giờ ta không bao giờ … giết người lung tung nữa. Những tên thuộc hạ kia nhất định ta sẽ dạy dỗ lại! Lão thái quân nói, nữ nhân tức giận sẽ không đẹp, hoa tai Hải Loa Châu cũng không đẹp được! Đây chính là bảo bối ta từ tiểu bảo khố của phụ thân chọn lựa ra đó.”
Sương lạnh trên mặt Ninh Tiểu Nhàn giảm bớt đi. Đây thật là nắm tóc người trọc đầu, tiểu tử này đang nhắc nhở nàng, hôm qua mới tặng nàng lễ vật trân quý như vậy, hôm nay lại cùng hắn trở mặt sao? Nhưng mà Kính Hải vương có Tiểu bảo khố?
Khoan, bọn nàng rời đi, người ta cho dù có mười tám Tiểu Kim kho, Tiểu Ngân kho, cũng liên quan gì đến nàng đâu?
“Hừ. Ta đi, sau này đệ làm việc đừng lỗ mãng như vậy nữa, mạng nhỏ chỉ có một cái, mất đi chính là mất, ai cũng không có cách nào giúp đệ đem về!” Nàng nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi.
Giọng nói của nàng mặc dù lạnh nhưng Hoàng Phủ Minh vẫn là nghe rasự ân cần trong lời nói của nàng, trong lòng ấm áp, rất muốn mở hai cánh tay ra ôm lấy hông của nàng, song cuối cùng cũng chỉ bắt được tay áo nàng mà thôi.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Mạn Châu Sa Hoa là cái hoa gì? Đại Thừa ty nói nó so sánh với Cực lạc hoa còn đẹp hơn, tại sao không để cho ta đi tìm nó?”
” Hoa này không tồn tại ở trong cuộc sống.” Ninh Tiểu Nhàn thở dài, “Mạn Châu Sa Hoa là đóa hoa trong truyền thuyết tồn tại duy nhất trên đường hoàng tuyền, mùi hoa có ma lực, có thể khiến người chết nhớ lại trí nhớ khi còn sống, chỉ là trong chúng ta chưa ai từng thấy qua. Hoa này lại được xưng là Bỉ Ngạn hoa, nở một ngàn năm, rụng một ngàn năm. Hoa như vậy, Đại Thừa ty sao có thể bảo đệ đi tìm?”
Hoàng Phủ Minh không nói gì, qua một lúc lâu mới nhỏ giọng: “Tỷ tỷ, mấy ngày qua trong lòng ta rất bất an, luôn có chút dự cảm bất thường. Tỷ đi lần này phải cẩn thận.” Nàng cho hắn mùi vị tham luyến không dứt làm hắn không nỡ buông tay. Những dự cảm khiến hắn có chút sợ hết hồn hết vía.
Nàng buột miệng cười: “Người tu tiên linh giác chỉ hữu hiệu đối với mình thôi, đệ ngược lại có thể thấy tương lai của ta sao? Đừng suy nghĩ lung tung.” Vỗ vỗ cánh tay hắn nói, “Mau buông tay, trước mặt mọi người, không biết nam nữ hữu biệt sao?”
Lời này của nàng và lời hôm qua Hoàng Phủ Minh nói với Kim Mãn Nghiên giống nhau như đúc. Hoàng Phủ Minh cười hắc hắc, buông lỏng tay ra.
Ninh Tiểu Nhàn thấy trên tay không còn trói buộc, liền hướng phía trước đi, cũng không quay đầu lại nữa, đảo mắt đã ra khỏi đình viện, biến mất ở trong tầm mắt Hoàng Phủ Minh.
Hắn lẳng lặng ngó chừng hướng kia hồi lâu, đến Kính Hải vương từ trong sảnh đi ra, đi tới bên cạnh nhi tử vuốt ve đầu hắn nói: ” Gặp thì sung sướng, ly biệt thì buồn, huống chi lại là người con gái con thích. Nếu con đem phần này tâm tư này ở trên người đứa nhỏ Mãn Nghiên thì thật tốt.”
Hoàng Phủ Minh không lên tiếng, trong lòng cũng đang nói thầm, muốn làm sao đem cái hôn sự nhàm chán muốn chết này hủy đi đây? Nghĩ đến tỷ muội Kim Mãn Ý, Kim Mãn Nghiên, trong lồng ngực đột nhiên có một luồng lệ khí dâng lên, thầm nghĩ tỷ muội tính tình có thể giống nhau hay không?
#####
Rời đi Kính Hải vương phủ hơn ba trăm dặm, có một huyện thành nho nhỏ, Ninh Tiểu Nhàn ở chỗ này đem A Hoa để xuống, bảo hắn biến trở về hình người.
” Tông môn ngươi quả nhiên phóng độc vào trong thân thể ngươi, cũng may chỉ là dược vật tầm thường, cũng không khó giải.” Ninh Tiểu Nhàn tiện tay nắm động mạch hắn, sau đó cho hắn một viên Thanh Hư đan: “Nuốt vào, bảo vệ ngươi không việc gì.”
“Ta hiện là trưởng lão Ẩn Lưu, Ba Xà rừng rậm luôn lấy thực lực vi tôn, so với ngoại giới càng thêm tàn khốc, nơi đó không thích hợp với ngươi.” Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn nói, “Ngươi tốt nhất không nên trở về yêu tông nữa, cho dù ngươi đắc thủ rồi, đại nhân trong tông ngươi cũng sẽ giết người diệt khẩu.”
“Cái huyện thành này cách Kính Hải vương phủ không xa, dân sinh an ổn, ngươi liền ở chỗ này bắt đầu cuộc sống đi.”
A Hoa thân thể run lên, hướng nàng từ từ quỳ xuống nói: “Ta thật vô dụng, muốn báo ân cho ngài, kết quả mỗi lần đều là dựa vào ngài mới có thể cứu được tánh mạng.”
Hắn không có ngẩng đầu. Tí tách hai tiếng, hai giọt nước mắt rơi vào bụi đất tung bay trên mặt đất.
Ninh Tiểu Nhàn chậm rãi nói: “Đuôi tên kia đối với ta có chỗ trọng dụng, ngươi mang nó cho ta, đã sớm trả được ân cứu mạng.” Từ trong lòng móc ra một lọ đan dược, một trăm linh thạch đưa cho hắn nói, “Thu hồi, nhanh đi.”
Tiểu Miêu hai tay nhận lấy, sau đó hướng về phía nàng thành tâm thành ý dập đầu ba cái, xoay người vào huyện thành.
Hắn từ đầu đến cuối cũng chưa từng quay đầu nhìn nàng lần nữa.
......
Trên mặt đất, dấu vết loài người hoạt động càng ngày càng rõ ràng, thương đội lui tới càng ngày càng nhiều, ruộng đất hoa màu bội thu, thành thị đi ngang qua cũng càng ngày càng phồn hoa.
Cho dù là ở thế giới này, loài người vẫn không ngừng ương ngạnh cần mẫn, thời khắc nào cũng không ngừng sáng tạo nên kỳ tích.
Trung Châu là một trong những châu chiếm diện tích lớn nhất, diện tích tương đương với bốn châu lớn nhỏ bình thường. Kỳ danh cũng rất rõ ràng, ý chỉ “Đừng đầu trong thiên hạ”, thật ra là ở trong vị trí trung ương nhích tới gần phía đông của đại lục, là một mảnh bình nguyên rộng lớn vô ngần, thổ nhưỡng phì nhiêu, sản vật phì nhiêu, vô số con sông ngược xuôi bách chuyển, không ngừng vì bình nguyên truyền máu, có thể nói nơi này loại vật gì cũng có thể sống, hơn nữa sống được tốt vì vậy nơi này cây nông nghiệp rất nhiều, sản lượng lớn, chất lượng tốt, an ổn trong thiên hạ.
Trung Châu được gọi là” Mảnh đất được trời cao ân sủng ”, từ trước đến giờ mưa thuận gió hòa, ít sẽ gặp phải đại họa. Xa không nói, đại nạn hạn hán ở Tây Bắc bộ lần này tàn sát bừa bãi, dẫn phát ôn dịch khủng hoảng toàn bộ đại lục, cũng căn bản không có đem ma trảo đến nơi này. Dưới tình huống này, vô số năm qua rất nhiều người phàm đến nơi này định cư, nhân khẩu khổng lồ dẫn đến số lượng thành thị lần lượt ra đời. Mà trong đó lớn nhất, nổi danh nhất cũng phồn hoa nhất, dĩ nhiên chính là ——Kinh Đô.
So với những thành thị khác, Kinh Đô chính là diện tích lớn một chút xíu, nhân khẩu nhiều một chút, hiển quý nhiều một chút, mua bán phồn vinh hơn một chút xíu...... Nhưng là những thứ “Một chút xíu” này tăng lên, lại tạo ra một thành phố đệ nhất Nam Chiêm Bộ châu!
Kinh Đô được xưng là Thượng Đô, lịch sử kiến thành đến nay hơn ba ngàn năm. Ở vị trí khuỷu của bình nguyên Trung Châu, địa thế bằng phẳng, phía bắc cùng phía nam có một con sông lớn chảy quanh co về phía đông, mang nước vào thành hết sức tiện lợi, ở giữa lại có mấy chỗ núi cao, hóa giải tai hoạ ngầm hồng thủy chìm thành vào mùa hè.
Đơn vị đo của thế giới này nàng chưa quen thuộc, cho nên đổi một chút, mới biết được Kinh Đô trước mặt diện tích thế nhưng vượt qua ba vạn ba nghìn cây số, chiếm được cả năm mươi phần trăm Trung Châu, nhân khẩu hơn một ngàn một trăm vạn.