Mục lục
Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trang Ju

Beta: Tiểu Tuyền

Tiểu tháp bay lên phía trên mọi người, bỗng dưng trở nên to lớn hai ba vòng, từ đó thả ra lực hút vô cùng lớn, chỉ thời gian mười mấy hơi thở, khói xanh trong sân đã bị Tiểu tháp hút sạch sẽ. Cái pháp bảo này có một cái tên rất vang dội là Trấn yêu tháp, mặc dù tên này rất cần ăn đòn cũng rất phạm huý kiêng kị, nhưng bản lãnh nó hút và giam cầm địch nhân vào tháp thì quả nhiên không nhỏ. Nhưng sau khi Ôn Yêu bị hút đi vào, sắc mặt văn sĩ hắc bào ngược lại còn đau đớn hơn, khổ giống như là uống một chén lớn hoàng liên.

Cảnh tượng trong sân một lần nữa khôi phục ánh sáng, mặc dù mọi người đều lộ vẻ chật vật, nhưng ít nhất vẫn còn đứng, chỉ là ngay giữa đống cỏ chạy có một bộ hồng bào hơi chướng mắt.

Văn sĩ Hắc bào sắc mặt trắng bệch, quát khẽ: “Mau đem công tử cứu ra, bố trí xong kết giới một lần nữa!” Phía sau hắn là một lão đầu râu bạc, lập tức miệng niệm niệm vài từ, tay phải nhẹ nhàng vẫy xuống, làm như thu kết giới lại, sau đó từ trong lòng ngực móc ra mấy viên đan dược nhét vào trong miệng người bị thương, liền muốn ôm hắn đi ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, Tiểu tháp trên đỉnh đầu mọi người phát ra tiếng vang rắc rắc. Ngẩng đầu nhìn lại, Trấn Yêu Tháp vốn đầy ánh sáng chói mắt bỗng run rẩy không dứt, giống như là bị thứ đồ nào đó nhanh chóng ăn mòn từ trong ra ngoài, sau đó từng giọt chất lỏng màu xanh đồng từ thân tháp chảy ra.

“Mau lên, thực lực của Ôn Yêu này quá mạnh mẻ!” Ở dưới sự thúc giục của văn sĩ hắc bào, lão râu bạc rốt cục đem tất cả kết giới toàn bộ mở ra, đem chủ tử vứt ra ngoài. Lần này linh lực dùng rất tốt, người bị thương cơ hồ là từ từ rơi xuống đất, không bị thương tích gì lớn.

Chẳng qua chậm trễ thoáng chốc này, Tiểu tháp càng bị ăn mòn nhanh hơn. Trước sau mấy hơi thở mà thôi, Trấn Yêu Tháp tựa như thỏi sắt bị rơi vào trong biển cả ngàn năm, ánh sáng biến mất không nói, toàn thân còn có màu xanh và đen rỉ sét đang xen nhau, sau đó sáng bừng lên, bịch một tiếng rớt xuống đất.

“Trấn Yêu Tháp của ta!” Văn sĩ hắc bào vô cùng đau lòng. Ôn Yêu là thân thể Tà chướng dơ bẩn, pháp khí tốt như vậy bị nó chạm qua, rất nhanh đã bị nhiễm bẩn, bị ăn mòn, biến thành một đống đồng nát sắt vụn. Đây cũng là nguyên nhân mọi người vô cùng không tình nguyện lấy ra pháp khí để đối phó nó, mới vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách, văn sĩ hắc bào không thể làm gì khác hơn là phải tế Trấn Yêu Tháp, trong lòng biết bảo bối này coi như là phế đi.

Râu bạc vội vàng một lần nữa đọc động pháp quyết. Đem kết giới bố trí tốt. Cái này thời gian quá mức gấp rút, hắn chỉ mới làm xong một kết giới, thì Ôn Yêu cũng đã cỡi tháp phóng ra.

Chẳng qua mọi người dưới trướng của Mịch La đã sớm nín hơi chờ nó, lại càng có người đem một cái lưới lớn trực tiếp đem Tiểu tháp đính ở trên mặt đất. Khói xanh từ bên trong tháp sau khi chui ra. Vừa chạm vào lưới liền không nhịn được co rút lại, giống như bị hàng rào điện giật vậy, chỉ có thể càng lui càng nhỏ, chen chúc ở trong Tiểu tháp cùng khe hở của lưới lớn.

Tấm lưới này cũng là vật đặc chế. Nam bộ của Nam Chiêm bộ châu có tảng lớn tảng rừng hoa đào lớn, bởi vì nơi đó khí ấm lại ẩm ướt, không khí ít lưu động, sức gió cực yếu, sau khi vô cùng vô tận hoa đào lá đào từ trên cây rơi vào trong đất rửa nát, sẽ sinh ra độc chướng ở trong sơn cốc, tháng năm mỗi năm, khắp núi khắp nơi đều là đám sương màu hồng, tức là hoa đào chướng. Loại này chướng khí người tiếp xúc xong sẽ bỏ mạng, chim bay cũng rơi xuống đất, ngay cả tu sĩ cũng có thể bị thương. Có số ít người tu tiên đặc biệt đi đào chướng cốc, hái chướng khí như vậy để đả thương người.

Có điều trong thiên hạ mọi vật tương sinh tất có tương khắc. Hoa đào chướng mặc dù lợi hại nhưng hết lần này tới lần khác ở phía sau sơn cốc lại xuất hiện một loại dây leo, bản thân nó có thể hút lấy độc chướng hoa đào làm chất dinh dưỡng rồi kết ra quả lớn như hạt trân châu. Quả này là người hay thú vật ăn vào cũng sẽ không sợ độc chướng, và có thể đi lại trong núi một cách an toàn.

Ôn và Chướng đều giống nhau, tấm lưới lớn này chính là nhờ luyện khí đại sư của phủ Phụng Thiên dùng loại dây leo đó luyện thành. Phía trên còn tẩm một ít nước tiểu của đồng tử và máu chó đen. Đều là vật dương mạnh, bản thể của Ôn Yêu sau khi đụng trúng, lập tức sẽ gặp đau đớn khó nhịn.

Thấy tấm lưới lớn có hiệu lực, lúc này mọi người mới thở dài một hơi. Một hán tử trung niên cúi người nhìn một chút làn khói xanh co lại trong lưới thành hình tròn nhỏ, ngửa mặt lên trời cười lớn ” Đã nói mà, Ôn Yêu sống vạn năm cũng không có gì đặc biệt hơn người. Hóa ra là không có gặp phải chúng ta, nếu không đã sớm đền tội......”

Lời hắn nói còn chưa dứt, những người bên cạnh đột nhiên quát lên: “Cẩn thận!”

Vốn đã co rút thành một đoàn, khói xanh đột nhiên co lại nhỏ như một hạt dẻ. Vừa rồi còn lớn như một nắm đấm giờ chỉ nhỏ như một hạt dẻ, sau đó nó nhắm ngay một chỗ mắt lưới dùng hết sức tông vào. Ai cũng biết, dưới tình huống nhất định, phản lực của một châm so với một quả đấm có thể tạo nên thương tổn lớn hơn nhiều. Hiện tại Ôn Yêu cũng giống như thế, nó co lại nhỏ như vậy, nên khi phóng ra lực chấn động sẽ vô cùng lớn

Người có nhãn lực tốt có thể thấy chỗ mắt lưới đột nhiên trở nên xanh mượt, thật giống như được nhuộm thuốc màu, sau đó vang lên một tiếng nhỏ và đứt gẫy.

Cái lưới này phủ lên có thể khắc chế yêu lực của Ôn Yêu nhưng Ôn Yêu đột nhiên lại nghĩ ra cách thoát thân. Việc này rất giống như nước có thể dập tắt lửa, nhưng nếu sức lửa quá mạnh, một hai thùng nước cũng chỉ bị bốc hơi. Tuy nói là mới chạy ra từ phong ấn, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa, đạo hạnh của bản thân Ôn Yêu cũng có chút cao thâm, nên sức lực để phá tấm lưới này vẫn dư thừa.

Hán tử trung niên kia đang cười đến đắc ý, đám khói màu xanh phá lưới chạy ra, tốc độ nhanh kinh người, lại vừa vặn bắn vào khe miệng khẽ nhếch của hắn, một âm thanh rộp rộp liền vang lên.

Xem hắn ăn Ôn Yêu biến thành chấm màu xanh như ăn kẹo đậu phộng, mọi người nhất thời cảm thấy nổi da gà, nhóm trừ yêu không nói hai lời, chấn chỉnh lần nữa, một cây đao liền chém qua, muốn đem đầu của hán tử chém xuống.

Trong mắt hán tử trung niên đột nhiên chợt lóe ánh sáng xanh. Hắn vừa vặn tay phải mang một bộ bao tay, trắng như tơ lụa, đoán chừng cũng là vật pháp bảo. Hắn lập tức giơ tay đỡ cây đao kia, cho dù lưỡi đao đem bao tay chậm rãi cắt vỡ, trong miệng hắn vẫn cười khanh khách nói: “Tuy là thân thể của xú nam nhân, dù sao có còn hơn không. Ta muốn lột da các ngươi, cho các ngươi tận mắt nhìn thấy toàn thân mình từng cây xương một bị rút hết”

Tu Sĩ Áo Đen mắng to: “Nghiệt chướng, còn không đền tội!” Trong tay áo bắn ra một cây thước đỏ rực, hướng Ôn Yêu đánh tới. Thước này mặc dù nhìn không dài, một khi bị quán chú thần thông liền có nhiều hiện tượng lạ xuất hiện, như có vô số hổ báo gầm thét, hiển nhiên cũng là vật bất phàm.

Lúc trước Ôn Yêu bị bao vây trong tấm lưới nên bị khắc chế, trong lòng sớm đã không nhịn nổi. Tính cách nó dữ tợn thô bạo, nếu không cũng sẽ không thường xuyên hành hạ các cô gái xinh đẹp đến mức tàn nhẫn. Hiện tại thấy cây thước đánh tới, căn bản không hề né tránh, ỷ trên tay còn mang một cái bao tay, tay trước bắt được cây thước, trong miệng liền cười lạnh nói: “Đã có thân thể, ngươi cho rằng ta còn sợ những vật Dương Liệt này sao? Thật là ếch ngồi đáy giếng!”

Cây Thước của Tu Sĩ Áo Đen này là dùng hồng chì, chu sa cộng với bột của sừng hươu đực Tây Sơn tinh tế mài thành phấn vụn chế thành phủ lên. Đối với tà vật tất nhiên là vật chuyên khắc chế, vậy mà đánh trúng thân thể đối phương chỉ khiến nó chỉ chảy máu mà thôi.

Ở một bên âm thầm quan sát, Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được thở ra một ngụm lãnh khí. Ôn Yêu này sau khi chiếm cứ thân thể lại càng khó đối phó, vốn dùng vật chí dương để khắc chế nó mà cũng không có tác dụng, khó trách ngay từ đầu đặt bẫy Mịch La đã muốn đem nó bức ra khỏi thân thể của Hoắc Minh Châu, nếu không cuộc chiến này đánh rất khó khăn.

Ôn Yêu chỉ một lần đã bắt được thước của Tu Sĩ Áo Đen, sau đó liền dùng tay phải nắm lấy thước đánh tới. Tu Sĩ Áo Đen không nghĩ một con Ôn Yêu lại sử dụng thủ đoạn dữ dằn như vậy, liền giơ cánh tay trái lên chặn. Cương khí hộ thân của hắn lúc chống lại chồn độc đã tiêu hao sạch sẽ, hiện tại lần này bị đánh liền xuất ra hai kiện pháp giới hộ thân. Hai tiếng rắc rắc nhẹ vang lên, trực tiếp bị phá vỡ, cho thấy sức lực một quyền này quả thật rất kinh người.

Hán tử trung niên này vốn đi theo con đường thể tu, Tu Sĩ Áo Đen đấu giáp lá cà với hắn, vừa xông lên đã chịu thiệt lớn. Tu Sĩ Áo Đen kêu lên một tiếng, cánh tay trái mềm nhũn rũ xuống, xương cẳng tay đã bị đánh gẫy, tệ hơn là da của hắn rất nhanh bị biến thành một màu xanh mơn mởn, sau đó liền bị nứt, nổ bụp, chảy ra máu màu xanh biếc. Ninh Tiểu Nhàn ánh mắt tốt, trong nháy mắt còn có thể thấy cánh tay của Tu Sĩ Áo Đen bị nứt mộc ra những mụn nhỏ chi chít màu xanh, rất nhiều người chứng kiến trong lòng liền cảm thấy tê dại.

Ôn độc chạy dọc theo cánh tay của hắn, nhanh chóng đi lên trên.

Lúc này, có người phía sau Tu Sĩ Áo Đen vọt lên, đem sự chú ý của Ôn Yêu dời đi, Tu Sĩ Áo Đen có thời gian hai hơi thở, nhưng không phải chống đỡ mà lập tức giơ thước lên, “bụp” một tiếng chặt đi tay trái của mình.

Toàn bộ cánh tay trái rơi xuống mặt đất.

Tu Sĩ Áo Đen sắc mặt tái nhợt, trong miệng kêu rên một tiếng, vẻ mặt thế nhưng bình tĩnh lại. Ôn Yêu công kích cự li gần, có kịch độc, có thể thương tổn thân thể người tu tiên. Mặc dù trước khi lên đường mọi người đã dùng linh đan chống độc, nhưng vừa bị con yêu quái này đụng chạm một lúc, dược lực không đủ bảo vệ thân thể. Tu Sĩ Áo Đen liền quyết định thật nhanh, mặc dù mất một cánh tay, nhưng vẫn giữ được một mạng.

Ba người cùng tấn công, tất cả đều là thể tu, trên tay Ôn Yêu có đeo cái bao tay. Bốn người nhất thời đánh nhau thành một đoàn, bùm bùm rất náo nhiệt. Ôn Yêu cười lạnh nói: “Các ngươi thật là muốn chết!”. Thật coi nó là quả hồng mềm mà nắn sao? Lập tức đưa tay tại dùng một mốc vào thân thể mình, chấm năm ngón tay  vào máu, sau đó một lần nữa lao về phía ba người kia.

Đối thủ cư nhiên không hãi sợ, cùng liên thủ lại đánh nó.

Ôn Yêu đầu tiên còn cười lạnh liên tục, một bộ muốn nhìn trò hay bộ dáng, nhưng mười mấy hơi thở sau đột nhiên nhíu mày nhìn về vết trảo tổn thương trên thân thể mình, thầm nghĩ một tiếng: “Không tốt!”

Theo lý thuyết, trên tay ba người này dùng bao tay cũng là pháp khí, hẳn là rất nhanh bị ăn mòn, sau đó ôn độc xâm nhập thân thể bọn họ mới đúng. Đây cũng là nguyên nhân thời Trung Cổ, các tu sĩ biến sắc mặt khi nói về Ôn Yêu. Ôn Yêu nhìn các tu sĩ càng đánh càng hăng, sắc mặt đột nhiên biến sắc liền biết rõ nguyên nhân. Ba người này làm sao càng đánh càng có tinh thần, càng đánh càng sinh long hoạt hổ? Nhìn lại tay của bọn hắn,  nơi nào có bộ dáng bị thối rữa ăn mòn?

Sau khi nó chiếm cứ thân thể của hán tử trung niên, chồn độc hẳn là vẫn có tác dụng, làm sao ba người này lại không có chuyện gì. Nó cúi đầu nhìn vết trảo to trên người mình, ngạc nhiên phát hiện máu chảy bên trong chảy ra là màu đỏ tươi.

Trong thân thể bị ôn độc ăn mòn, máu chảy ra phải là màu xanh mới đúng. Thân thể này, có cái gì đó không đúng!

Nó nhìn trong mắt một nhóm người này lộ ra sự mỉa mai, đột nhiên phát hiện mình bị trúng kế. Tên trung niên hán tử này, không, hoặc là mỗi người ở chỗ này, trước khi lên đường đã uống vào người dược vật Chí Dương chí liệt, khó trách trong mắt những người này thoạt nhìn có tia máu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK