Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
“Ơ, còn rất nhanh nhẹn!” Hắn giật mình cười hắc hắc nói: “Ta thích loại này, có hương vị!” Đưa tay lại bắt nàng, hóa ra biến cái này thành trò chơi tình yêu rồi.
Lúc này, hai bóng dáng nho nhỏ bỗng nhiên chạy tới, ngăn trước mặt hắn, quát lên: “Ngươi làm gì?” Chính là huynh đệ tiểu bức yêu.
Hai người bọn chúng thính lực hơn người thường, vừa rồi cũng chưa ngủ, thấy nữ chủ nhân chịu nhục cho nên chạy tới giải vây.
Thật đáng chết, sao hai tên tiểu tạp chủng này không ngủ? Nam nhân kia nhíu nhíu mày nói: “Đi qua một bên, ta có việc cần nói với tỷ tỷ các ngươi.”
Bạch Hồng nói: “Gạt người, ngươi rõ ràng muốn khi dễ tỷ tỷ chúng ta.”
Bạch Cảnh nói: “Mẫu thân nói, nam nhân đều không phải thứ tốt, lời nam nhân nói đều không thể tin!”
Cặp sinh đôi trăm miệng một lời nói: “Nếu ngươi dám làm loạn, chúng ta sẽ hô to!”
Nam tử kia lập tức ngây người. Một mình hắn chỉ có hai cái tay, nhiều nhất chỉ ngăn được miệng hai đứa con nít, còn đại cô nương đứng ở đằng kia, nữ nhân mà hét rầm lên thì tiếng vang chấn trời cao ah!
Hắn là loại người có máu dũng khí, cướp bóc giết người lúc nào cũng xông lên đầu tiên. Người như vậy rất được thủ lĩnh thích nhưng hắn có một tật xấu duy nhất chính là háo sắc thành tính. Bình thường Nhâm lão đại vẫn mở một mắt nhắm một mắt với hắn nhưng nếu hai đứa trẻ này mà kêu to rồi kinh động tới mọi người trong doanh trại, hắn có thể không gánh nổi.
Nhân gian bất sách (cách nói của internet ý là đời người đã rất gian khổ, có một số việc không nên vạch trần). Có một số việc, chính là không thể làm rõ.
Mặc dù hắn lớn lên thô kệch nhưng cũng không ngốc, sau khi tính toán nhiều lần cảm thấy ngày mai tám phần trước khi nữ nhân này chết còn có thể chiếm chút tiện nghi, cho nên phẫn nộ nhìn chằm chằm nàng rồi xoay người trở về doanh trại.
Ninh Tiểu Nhàn thấy thế thở phào nhẹ nhỏm, nhẹ nhàng ôm lấy hai con tiểu bức yêu.
Hai tiểu tử đã giải vây cho nàng. Mặc dù nàng không sợ người này nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Người này mê đắm nhìn chằm chằm nàng rất lâu, ánh mắt chiếm không ít tiện nghi, khoản này sổ sách cũng phải nhanh chóng tính toán với hắn.
Nàng mang theo hai tiểu bức yêu trở về doanh trại. Đối thủ là người phàm, nàng dĩ nhiên không hãi sợ, cũng không để mấy nguy hiểm này trong lòng. Bóng đêm càng sâu, nàng chớp mắt mấy cái cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Hai tiểu bức yêu làm bạn bên cạnh nàng giống như giả vờ ngủ say, kì thực híp mắt lưu ý động tĩnh chung quanh, hai tiểu trinh sát rất hợp cách.
Trong nháy mắt, giờ dần đã tới, khắp nơi vẫn một mảnh đen nhánh. Cả doanh trại vẫn đắm chìm trong mộng đẹp.
Nhưng vào lúc này, lính trinh sát trên cây đột nhiên phát ra tiếng hô, nhất thời hơn phân nửa mọi người trong doanh trại tỉnh lại.
Đám này mã tặc vốn chính là nhân vật tội phạm, hiện tại bị đồng bạn đánh thức từ trong giấc mộng, người người đều ôm vũ khí nhảy lên. Vẻ mặt hung thần ác sát, khuôn mặt dữ tợn biểu lộ không thể nghi ngờ.
Lính trinh sát chỉ một ngón tay.
Vì thế mọi người nhìn thấy. Xa xa trong bóng tối chậm rãi đi tới một người. Một thân trang phục màu hồng hết sức chói mắt.Thoạt nhìn hắn giống như tùy ý nhàn nhã, bước đi cũng chậm, song chỉ mấy hơi thở đã vượt qua khoảng cách vài chục trượng trực tiếp đi về phía này.
Người kia sinh ra cực kì xinh đẹp, màu da như ngọc, mũi cao thẳng đều, đôi môi đỏ mọng vừa nhẹ vừa mỏng. Khóe mắt khẽ giương lên càng làm nổi bật đôi mắt xếch lưu chuyển đa tình. Mái tóc dài màu trắng bạc dùng ngọc trâm tỉ mỉ buộc sau đầu,trong gió đêm nhẹ nhàng lay động. Trên người hắn mặc hồng bào rộng, bên hông lại buộc một sợi gấm thắt lại đơn giản, càng lộ ra dáng người ngọc lập, phong tư vô song. Ninh Tiểu Nhàn thật sâu thở dài, hình dáng tướng mạo người kia dung nhan mĩ lệ thật sự gần như yêu nghiệt, mặc dù là nam nhân đó so sánh với mình da vàng vọt hiện tại, không biết đẹp gấp bao nhiêu lần!
Mặc dù hắn lớn lên âm nhu nhưng người trong doanh trại lại không dám xem nhẹ hắn. Trong đêm tối hoang dã nguy hiểm tứ phía, nam tử không rõ lai lịch kia lại đi bộ, ngay cả ngựa cũng không cần, đi lại nơi hoang vu trống trải không người, nhìn vẻ mặt thích ý của hắn ngược lại giống như đang tản bộ sau hoa viên vậy, nếu nói không có chút thực lực dựa vào, ai mà tin được?
Lai giả bất thiện nha! Đám đàn ông đều nắm chặt vũ khí trong tay.
“Người tới là người phương nào?” Nhậm béo cao giọng hô, cố gắng trừng lớn đôi mắt đang lim dim.
“Mã tặc?” Người kia lẩm bẩm tự nói một tiếng, tựa hồ có chút kinh ngạc. Quỷ dị nhất chính là hắn cứ thế, thấp giọng nói thầm một câu, tiếng nói lại vang lên bên tai mọi người, nghe còn rõ ràng hơn nói bên lỗ tai.
“Các ngươi đã cầm đồ không thuộc về các ngươi, giao ra đây.” Hắn nhếch đôi môi đỏ mọng, khẽ mỉm cười nói: “Hôm nay tâm tình ta không tệ, không muốn giết người.”
Hắn tùy ý nghiêng mắt nhìn qua tất cả mọi người trong doanh trại, lúc ánh mắt quét qua Ninh Tiểu Nhàn thì ngẩn người, trên dưới đánh giá nàng một cái, lúc này mới dời đi chỗ khác.
Khuôn mặt Ninh Tiểu Nhàn rất bình tĩnh nhưng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, cực kỳ khẩn trương. Bởi vì Trường Thiên ở bên tai nàng báo thân phận người đó.
Khó trách nàng lại cảm thấy người đó xinh đẹp không giống người, quả nhiên hắn chính là một con yêu quái, hơn nữa còn là một yêu quái mạnh nhất nàng gặp từ trước tới giờ- luyện thần trung kỳ! Trường Thiên còn bổ sung: “Ừ, có thể là dị tộc thượng cổ, hậu duệ Đồ Sơn!” Yêu quái tu vi bực này ánh mắt cực kì sắc bén, dịch dung đan của nàng cũng mất hiệu lực.
Thảo nào hắn lại nhìn chằm chằm nàng vài lần, hóa ra đã nhìn thấu khuôn mặt thật của nàng!
Mỹ nam tử này khắp nơi lộ ra vẻ quỷ dị, Nhậm béo cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, mà ôm quyền hỏi: “Các hạ là người phương nào? Đêm khuya đuổi theo, có gì muốn làm?” Hắn đã nhận định người này tìm tới điều tra.Thế giới này yêu quái hoành hành, cô nương xinh đẹp, tiểu tử mập mạp đều có thể là lão yêu ngàn năm, huống chi hình dáng và vẻ ngoài của tên này đều vô cùng khả nghi? Có thể bớt một chuyện thì tận lực ít đi một chuyện mới là tốt nhất.Tuy mình có người nhiều nhưng đối với đại yêu quái cũng không nắm chắc thắng.
“Ngươi là thủ lĩnh?” Nam tử này chuyển sang hướng hắn nói: “Nếu ta đoán không nhầm, vốn có một đội ngũ nhỏ đi qua nơi này. Nhìn chắc đã bị các ngươi sạch đúng không?”
Nam nhân trong doanh trại sắc mặt đều thay đổi. Theo như kinh nghiệm trước đây, quan phủ Nham thành từ trước đến giờ đều không nương tay đối với mã tặc. Nếu biết bọn họ ở đây làm chuyện đả thương tính mạng người khác sẽ phái người tới tiêu diệt. Hiện tại thông tin vẫn chưa phát triển, bọn họ không biết Nham thành đã thay đổi, căn bản không rảnh bận tâm tới bọn họ.
Hôm qua trước khi Ninh Tiểu Nhàn đụng phải doanh trại bọn họ, thật sự bọn hắn có chém giết một đội nhân mã, vì vậy mùi máu tươi trong không khí mới có thể lâu không tan như thế. Đội ngũ đó chỉ có tầm mười người, đồ quân nhu nghiêm trọng chưa đủ, tài vật vàng bạc trên người có không ít, có thể nói là một con dê béo lớn. Đám mã tặc cũng cảm thấy kỳ quái, nếu như bình thường thì lữ khách đơn độc thường sẽ lên đường cùng với thương đội lớn, lấy đó bảo vệ an toàn, không biết đám người kia vì sao lại gấp gáp vọt vào nơi hoang dã, vừa lúc tiện nghi mình.
Đám người này vốn định trước khi rời đi giết chết Ninh Tiểu Nhàn để diệt khẩu. Hiện tại hành động xấu đó lại bị một câu của tên lớn lên yêu dị phá hỏng, tất nhiên mọi người ở đây đều nổi lên sát tâm.
Nhậm béo đưa tay ra sau lưng, làm một thủ thế về phía yêu quái xinh đẹp đối diện. Ngay cả Ninh Tiểu Nhàn là người ngoài cuộc cũng nhìn ra ý của dấu tay đó chỉ có một: “Giết!”
Không đợi đám mã tặc có động tác, nàng đảo tròn mắt, đột nhiên hô lớn về phía mỹ nam tử kia: “Ngươi. . . ngươi cẩn thận một chút, bọn họ có ý xấu!” Trong giọng nói chứa sự kinh hoàng và lo lắng.
Lúc yêu quái xinh đẹp đến gần, mọi người đều tiến về phía trước mấy bước, ngược lại chỉ có Ninh Tiểu Nhàn hơi lui về phía sau. Nàng dựa lưng vào gốc cây lớn bên cạnh doanh trại, trong ngực ôm hai đứa bé, co thân thể lại, tận lực làm cho mình không còn tồn tại.
Nói giỡn à, mã tặc dù vạm vỡ đi nữa cũng không đáng sợ bằng tên đại yêu quái kia. Nàng sợ nhất chính là tên yêu nam kia phất tay một cái lập tức diệt sạch cả mã tặc và nàng. Trường Thiên cũng đã nói, ở trong mắt đại yêu, người phàm đều là con kiến hôi, như vậy lúc yêu nam giết người sẽ xem xét nàng là một con con kiến hôi không giống người khác mà buông tha nàng sao? Nàng không dám ôm thái độ lạc quan đó.
Vì vậy, còn không bằng nàng sớm bán một cái nhân tình cho hắn. Mặc dù nàng và yêu nam này đều biết, nhân tình này mỏng tới mức không đáng kể nhưng dù sao nàng đã hô lên một tiếng có đúng hay không? Điều này đại biểu nàng là đứng về phía hắn nha.
Như vậy, tới lúc hắn đại khai sát giới thì tỷ lệ mở một mặt lưới cho nàng càng lớn hơn rồi, đúng hay không?
Cho nên nói, tình báo chính là vương đạo, tình báo chính là tài phú a. Người không biết không sợ, nếu đám mã tặc này biết được yêu quái trước mặt là đại yêu Luyện Thần Kỳ, làm gì còn có thể cao hứng có ý đồ muốn phản kháng? Nhưng nàng Ninh Tiểu Nhàn biết a, hơn nữa trong tay nàng cũng có ưu thế là đại yêu quái cũng không biết, nàng đã hiểu rõ thực thực tu vi của hắn. Nếu như hắn cảm động và nhớ tới thiện ý nàng đã lên tiếng nhắc nhở, có lẽ nàng thật sự có cơ hội sống sót từ trong tay của hắn!
Nàng vội vàng nhìn chằm chằm ánh mắt yêu nam, vì vậy sau một tiếng rống này quả nhiên thấy lông mày xinh đẹp của hắn cao cao nhướng lên, liếc tới đây một cái, có ba phần kinh ngạc, ba phần tò mò.
Thành, mạng sống có hi vọng, có ít nhất sáu thành!
Đám mã tặc cũng kinh ngạc, từng người đều xoay đầu lại trừng nàng, hận như muốn lập tức cắn xé nàng. Chỉ có điều nàng đứng ở phía sau, hơn nữa tính chất uy hiếp của nam tử xinh đẹp lớn hơn nữa, vì vậy Nhậm béo âm độc nhìn nàng một cái ý là”Đợi lát nữa tính sổ với ngươi”. Đã bị nàng vạch trần, hắn cũng không cần sĩ diện cãi láo nữa, tay vung lên, đám mã tặc lập tức xông tới!
Đám dân liều mạng này kéo bè kéo lũ đánh nhau rất có bản lãnh, hiện tại rút đao vung ra nhìn như lộn xộn, thật ra đều đã có phân công. Trong đám khoản chừng ba mươi người, có năm người xung phong, trong tay đều cầm hai mã tấu to khoản hai thước, loại trường đao này rộng lưng, lưỡi dao mỏng, đặc biệt thích hợp cho chặt chém. Trong đó có cả tên có khuôn mặt dữ tợn có ý đồ bất chính với Ninh Tiểu Nhàn, khó chịu xông lên phía trước, đánh vào bộ ngực của mỹ nam tử!
Mặt khác mấy người kia vây xung quanh hắn, trường đao trong tay chuyên nhắm vào các đốt ngón tay của hắn. Chỉ cần một đao vung ra đầu gối đối phương chắc chắn bị chém đứt, chỉ có thể trở thành thịt cá trên thớt.
Đợt công kích thứ nhất chỉ để thử dò xét, cũng đã muốn đánh chết đối phương tới tàn phế. Đám đàn ông này và đàn sói cùng sống nơi hoang dã đềuác độc như bầy sói.
Yêu quái xinh đẹp lại bất đắc dĩ thở dài: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tại sao người phàm lại vô tri như vậy?”
Hắn giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía trước đặt ngang ngực. Cổ tay trắng noãn như ngọc, ngón tay thon dài, lòng bàn tay lại vung lên một đóa sen hồng to lớn. Sen hồng đó tựa hồ đang ở trên đài hoa vào thời điểm rực rỡ nhất mạnh mẽ nở ra, hình dáng mỗi một cánh hoa đều cực kì hoàn mỹ, giống như máu tươi, như hồng ngọc, nhìn qua sức sống mãnh liệt, không bị cản trở, thờ ơ tất cả, chênh lệch với nơi hoang dã này và có cảm giác không hợp nhau.
Trường Thiên không vội nói: “Đây chắc là pháp khí của hắn.”
Danh Sách Chương: