Beta Tiểu Tuyền
“Nhưng mà như vậy cũng là vi phạm Thiên Đạo. Cho nên rất nhanh sau đó ta đã nhận được cảnh cáo, còn dám không tuân theo quy định mà sử dụng Sơn Hà Trận như vậy thì sẽ bị cướp đi quyền tự do di chuyển trong trận.” Trầm Hạ nhún vai, “Từ đó về sau, ta chỉ có thể tự mình sử dụng Sơn Hà Trận thôi, không thể cứu giúp người bên ngoài như vậy nữa. Nhưng mà ta vẫn có thể hiện thân ở trong trận, dùng ngôn ngữ để chỉ điểm người từ bên ngoài đến, để cho bọn họ đi tìm phù vật.”
Nàng rốt cục hiểu rõ: “Cho nên một ngày nào đó, rốt cục có một người may mắn phá giải được đệ nhất mạc thiên địa, mang bảo vật ra khỏi Vân Mộng Trạch, vì vậy tất cả các đại Tiên tông bắt đầu coi trọng tiểu thế giới này hơn, có phải vậy không?”
Trường Thiên liếc nhìn nàng, chỉ nói ra ba chữ: “Thượng Thiên Thê.”
Ba chữ này không đầu không đuôi, ngay cả Trầm Hạ nghe cũng không hiểu, thế nhưng mà Ninh Tiểu Nhàn thoáng cái đã hiểu được, Trường Thiên đang nói đến bí cảnh mà Tố Hà Tiên Tử từng dùng để nhốt Đồ Tận – “Thượng Thiên Thê”.
Đồ Tận bị nhốt ở trong đó một ngàn năm, không tiếc dùng phân thân hành tẩu trong bí cảnh, không tiếc gieo rắc pháp khí ở khắp nơi trong bí cảnh, vì cái gì chứ?
Chẳng qua là muốn dẫn dụ một phàm nhân thông minh đến giúp hắn cởi bỏ kết giới trên Nguyệt Quang Bôi mà thôi!
Bây giờ nhìn lại Trầm Hạ cũng giống như vậy thôi. Chính hắn không bắt được Mộc Chi Tinh, cũng chỉ có thể mượn nhờ ngoại lực thôi. Trên Nam Chiêm Bộ Châu ngọa hổ tàng long, nói không chừng có thể xuất hiện một đại năng trợ giúp hắn như nguyện thì sao? Một điều bí ẩn được chôn sâu trong suy nghĩ của nàng cũng được giải quyết dễ dàng:
Mỗi khi đến thời điểm Cố Ẩn Sơn Hà Trận chuyển đổi thiên địa thì tất cả đều được xây dựng lại, như vậy pháp khí của do người chết đi trong mỗi một mạc thiên địa lưu lại tự nhiên cũng sẽ bị tiêu hủy theo. Chỉ có người có thể tự do di chuyển trong chỗ này nhưTrầm Hạmới có thể tranh thủ thời gian trước khi thiên địa chuyển đổi mà lấy đi món pháp khí hắn muốn của những người từ ngoài vào, dùng thứ này như là mồi nhử, hấp dẫn thêm người vào trận.
Nàng vốn đã cảm thấy kỳ quái, vì sao chỉ có pháp khí xuất hiện trong trận chứ, chủ nhân của chúng đi đâu mất rồi? Nếu là gặp nạn, thì thi thể của nguyên chủ nhân cũng phải cùng xuất hiện mới đúng a. Chỉ có khi suy nghĩ cẩn thận thủ đoạn của Trầm Hạ thì mới có thể giải thích được tất cả. Hắn tự nhiên sẽ không lấy đi thi thể, cho nên bảo vật những người đến sau phát hiện được trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận, đều là đột ngột xuất hiện cả, hơn nữa không có ai biết được chủ nhân trước của nó là người nào.
Trầm Hạ cười lạnh nói: “Năm đó mẫu thân chấp nhận để ta gặp được những người từ ngoài đến, do đó hiểu thêm về thế cục của đại lục, cho nên mới khiến cho hai đầu của Cố Ẩn Sơn Hà Trận mở ra, vô luận là xâm nhập từ Hồng Cốc hay từ Vân Mộng Trạch đều có thể tiến vào. Thế nhưng qua nhiều năm như vậy, đừng nói là bắt được Mộc Chi Tinh, thậm chí còn không có người nào đi đến được đệ ngũ mạc thiên địa cả! Mỗi lần Vân Mộng Trạch hiện thế, ta đều yên lặng quan sát, thầm nghĩ tìm ra người giúp được ta. Tháng qua tháng, năm qua năm, cơ hồ đã muốn tuyệt vọng! Mà ngay cả người thông minh như Công Tôn Bộ của Công Tôn gia, cũng không thể chịu đựng hết đệ ngũ mạc thiên địa! Khi đó tâm tư của ta như tro tàn, biết rõ cuộc đời này chỉ sợ đành phải bó tay buồn rầu ở trong này thôi!”
Trầm Hạ liếc nhìn Trường Thiên, trong mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp: “Khi các ngươi tiến vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận cũng đã che giấu rất tốt, lúc ban đầu ta cũng không chú ý đến, nhưng ở đệ tam mạc thiên địa, khi tất cả những người từ bên ngoài đến đều mong rời xa Đảo Thất Túc, thì chỉ có các ngươi là đi đường ngược lại, trăm phương ngàn kế muốn lên đảo. A, nếu không phải vì Mộc Chi Tinh thì vì cái gì chứ? Bởi vậy ta đã tự mình vào trận dò xét một phen. Thấy Mộc Chi Tinh đến gần ngươi, từng đó năm trôi qua, ta rốt cục lại dấy lên hi vọng một lần nữa.”
Ninh Tiểu Nhàn thất lên cả kinh, bắt lấy trọng điểm nói: “Ngươi ở ngoài trận, có thể giám thị động tĩnh trong trận sao?”
Trầm Hạ sững sờ, cuối cùng lại xấu hổ vì nói nhiều nên đã nói hớ rồi. Uất ức đã bị hắn tích lũy từ lâu, bây giờ máy hát mở ra khiến hắn không thu lại được. Loại hi vọng được thoát thân này, loại vui sướng nhẹ nhàng vui vẻ này, loại hi vọng được thoát khỏi số mệnh, có thể thấy được ánh mặt trời này, ba vạn năm qua lần đầu tiên hắn được trải nghiệm.
Dù sao Cố Ẩn Sơn Hà Trận đã sắp bị phá vỡ, bí mật ở nơi đây cũng không cần phải giữ lại nữa. Cho nên hắn cũng chỉ ảo não thở dài nói: “Có thể, ta thậm chí còn có thể nhìn thấy biểu hiện của các ngươi. Song sau khi ta vào trận, thì cũng chẳng khác gì người thường cả, đều phải tuân thủ quy củ của nơi này như tu tiên giả đến từ bên ngoài, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận dược vị trí của các ngươi thôi.”
Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn âm thầm mắng chửi: tuân thủ quy củ ở đâu chứ? Huyền Vũ quả thật là đã bất công thiên vị đứa con trai này đến trình độ nào rồi vậy? Dù sao thì Cố Ẩn Sơn Hà Trận cũng là sân chơi nàng xây cho nhi tử, những tu tiên giả từ bên ngoài đến như bọn họ, đều là vô ý loạn nhập mà thôi, tất nhiên chỗ này vẫn là sân nhà của người ta.
Ồ, đợi chút! Như vậy sau khi nàng và Trường Thiên tiến vào đệ tứ mạc thiên địa, đã chơi đùa rất vui sướng ở bờ đầm và bên trong mạch nước ngầm a, không phải đều bị hắn nhìn thấy rồi chứ?!
Bởi vậy Trầm Hạ chỉ thấy đột nhiên hai gò má của nàng ửng hồng lên như bị hỏa thiêu, răng ngà nghiến “ken két”, cơ hồ muốn xông lại nắm chặt cổ áo của hắn rồi nói: “Sau khi chúng ta rơi vào Thiên Khanh thì ngươi, ngươi vẫn luôn giám thị chúng ta sao?”
Trầm Hạ không hiểu gì trả lời: “Chỉ nhìn một lát thì ta đã vào trận truy bắt Mộc Chi Tinh rồi, những … đầu khải ngạc kia cư nhiên không thể cắn chết các ngươi. Có chuyện gì sao?”
“Đúng vậy hả?” Nàng không tin.
Loại sinh vật nữ nhân này thật là kỳ quái. Trầm Hạ cười lạnh nói: “Ngươi có tin hay không thì liên quan gì đến ta chứ?”
Nàng vẫn nổi giận, đang muốn lên tiếng thì đã thấy Trường Thiên khoát khoát tay với nàng, tỏ vẻ bình thản.
Ý tứ này là, Trầm Hạ đúng thật là không thấy sao? Nhưng Trường Thiên lại biết được? Chẳng qua nàng hiểu rõ Trường Thiên cũng không thích bị người khác nhìn trộm xuân cung sống của mình, cho nên hắn nói không có chính là không có a.
Nàng đè cơn giận xuống, hừ một tiếng. Trầm Hạ cũng không để ý đến nàng, lúc này ba người đã đi ra khỏi rừng cây u tĩnh, trước mắt là một thảm cỏ dày đặc, một chân giẫm lên thì vô cùng co giãn. Đã đi đến nơi này, tung tích của Mộc Chi Tinh cũng không cần Trầm Hạ chỉ điểm nữa, chỉ cần đi theo một đường Bách Nhật Thảo, Kim Trản Cúc và Bán Chi Liên đang nở rộ trên mặt đất là có thể lần theo tung tích của nó.
Giờ phút này nó đang bò đến chơi đùa trên một tảng đá lớn. Khối đá khổng lồ này tròn căng không có một khe hở nào, kết quả là hoa dại chỉ cầm mọc ra từ trên tường đá là được.
Trầm Hạ hít một hơi thật dài rồi nói: “Phải xem ngươi rồi.”
Trường Thiên cũng không để ý đến, cất bước đi tới.
Hắn đi rất chậm, rất nhàn nhã,một khoảng cách hai mươi trượng như vậy hắn phải đi năm nhịp thở mới xong, đứng dưới chân tảng đá, ngửa đầu lên nhìn về phía con mồi.
Tảng đá cao ba mét. Mộc Chi Tinh như là trong lòng còn có hảo cảm với hắn, cư nhiên thấy hắn đi đến từng bước một nhưng cũng không chạy đi. Chỉ bằng vào điểm này đã khiến Trầm Hạ hâm mộ muốn chết rồi. Phải biết hắn đã làm bạn với Mộc Chi Tinh nhiều năm trong trận này, không biết đã áp dụng bao nhiêu lần thử bắt, nhưng cho dù thứ này có trì độn thì bản năng của nó cũng biết rõ trong lòng hắn có ý đồ xấu, thường là khi cảm nhận được khí tức của hắn thì không chút do dự mà địa độn chạy ra ngoài trận. Nếu không thì vì sao sau khi hắn có được Tức Nhưỡng rồi còn phải hao phí rất nhiều thời gian mới có thể xác định được thứ này không dụ được Mộc Chi Tinh mắc câu chứ?
Trường Thiên mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay lập tức có lục quang nhàn nhạt hiển hiện, nhiều lần như vậy đã dệt thành một quả cầu ánh sáng óng ánh.