Cưu Ma sợ hết hồn, mặt lạnh nói: “Nói hắn làm chi? Ai mà không đối với cái loại quái vật này kính nhi viễn chi?” xoay người một cái, đi trước ra cửa hàng. Thật sự nàng mỗi lần đều kính nhi viễn chi, chỉ là cuối cùng bị bắt được. Tu vi Độ Kiếp tiền kỳ, ở trước mặt hắn thật giống như không có gì dùng......
Ninh Tiểu Nhàn bị nàng giấu đầu hở đuôi mà trách móc như vậy, cũng không tức giận, chẳng qua là ngầm bĩu môi nói: “Con thỏ chết quả nhiên ăn trộm cỏ gần hang. Đáng hận hơn chính là Trường Thiên, hắn và hai người này đều có Tâm minh huyết thệ, không thể nào vô tri vô giác, vậy mà lại gạt ta.”
Đô Linh gần sát bờ Kính Hải, phía chính phủ thậm chí sửa chữa và chế tạo riêng một con đường rộng rãi để có thể chứa được sáu chiếc xe ngựa …song song, vì vậy với cước trình người bình thường, từ cửa thành Đô Linh đi lên nửa canh giờ cũng có thể tới bờ biển. Từ cửa bắc nối thẳng hướng bờ biển, nơi này có Cảng nước sâu thiên nhiên, thuyền lớn vượt biển lui tới cũng là ba cột buồm trở lên, những cánh buồm trắng noãn bung ra như những đám mây trên trời, ngàn buồm quá tẫn, hàng hải sản lưu lại.
Kháo sơn cật sơn, kháo hải cật hải (ý là chỗ mình sống có điều kiện gì thì mình dựa vào điều đó mà sống), thật là luật sắt đi tới chỗ nào cũng không thể bàn cãi, cho nên bên trong thành Đô Linh hải sản là số một. Mỗi ngày buổi sáng trời chưa sáng, thì hải vị màu mỡ nhất, Trân Châu no đủ nhất, thủ công tinh xảo nhất, cuồn cuộn không dứt mà đưa vào bên trong thành Đô Linh, trừ đặc biệt cung cấp cho quan lại quyền quý ra, phần lớn đều chảy vào tửu lâu, phường thủ công mĩ nghệ, cùng với các Tàng Trân Lâu. Tỷ như hiện tại Ninh Tiểu Nhàn cùng Cưu Ma mới vừa đi vào một nhà Thiên Châu Lâu.
Trân bảo trong biển, so sánh với trên đất bằng không biết muốn phong phú gấp bao nhiêu lần. Bảy loại trân bảo nhà Phật là vàng, bạc, lưu ly, thủy tinh, xà cừ, san hô, hổ phách, trong đó xà cừ và san hô đều là sinh vật trong biển mà ra. Nhà Thiên Châu Lâu này. Trừ cung ứng đồ trang sức đeo tay chế công tinh tế nạm vàng khảm Ngọc bình thường, còn có đông đảo trân phẩm trong biển chế thành vật trang sức, trang trí. Tỷ như làm cho nhiều khách thấy không chớp mắt có một buội san hô đen, mặc dù cao không tới hai thước, nhưng chạc cây cong như sừng rồng, cứng cỏi lại lịch sự tao nhã. Nàng nhận biết loại san hô kỳ lạ này được xưng là”Hải sắt”, mỗi lúc gặp nước mưa, biểu hiện màu sắc sẽ ảm đạm không ánh sáng, còn có thể thấm ra chút ít dịch nhờn, dùng dự báo khí trời rất tốt. Rất là thú vị.
Nhưng trong túi trữ vật của Ninh Tiểu Nhàn cũng có giấu một buội san hô huyết ngọc, bàn về giá trị còn trên xa so cây san hô đen ở nơi này, cho nên nàng thấy cũng chỉ cười một cái thôi.
Lập tức, nàng lôi kéo Cưu Ma chọn lấy không ít trang sức đeo tay quý trọng, đa số loài chim đối với vật phẩm có ánh sáng đều ôm lấy hứng thú rất lớn, tỷ như Qụa đen thích cầm trộm hột xoàn, thủy tinh, hoàng kim những đồ này giấu bên trong tổ. Cho dù là Thanh Loan và Cưu Ma, tất cả cũng bảo lưu lại bản năng như vậy. Cho nên Cưu Ma đến nơi này ngược lại là hai mắt sáng lên, so sánh với ở trong cửa hàng may, tình nguyện không biết bao nhiêu lần.
Ninh Tiểu Nhàn đã không giống kẻ nghèo xơ xác năm đó đi theo thương đội Vân hổ. Bởi vì linh thạch cùng phần trăm tiền tài, người tu tiên phổ biến không quá quan tâm Kim Ngân phàm tục. Tiểu nhị Thiên Châu Lâu thấy hai người nàng ra tay xa xỉ, biết hai vị này không phải Tiên cũng là quý. Lại càng lên tinh thần cẩn thận hầu hạ, lấy ra bảo vật giá trị cũng một so sánh với một cao hơn.
Ninh Tiểu Nhàn chọn lấy hồi lâu, cũng là cảm thấy có chút không thú vị. Đồ trang sức đeo tay nơi này nếu bàn về chạm trổ. So sánh với nàng ở trên đường đi về phía tây nhìn thấy muốn tinh xảo rất nhiều, nhưng phẩm chất lại làm người không vừa lòng. Thành Đô Linh chính là chỗ Kính Hải vương phủ, nơi này lại cầm không ra cái gì kỳ trân dị bảo sao?
Tiểu nhị cũng là người tinh khôn, thấy trên mặt nàng có chút ít tẻ nhạt, biết nàng không quá thích những bảo vật này, trong lòng ngược lại vui mừng, bước nhỏ bu lại. Cưu Ma không thích người phàm nhích tới gần, ngẩng đầu lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái.
Trong cái nhìn này lệ khí mười phần, Tiểu nhị chỉ cảm thấy giống như bị mãnh thú theo dõi. Phía sau lưng đột nhiên chợt lạnh, hô hấp hơi bị cứng lại. Nhưng dù sao hắn đã ở Thiên châu Lâu làm việc nhiều năm. Cũng cùng không ít người tu tiên từng quen biết, biết đám Tiên Gia tiên cô này mặc dù tính tình lớn chút. Nhưng cầm Kim Ngân không coi là tiền mà nhìn, bán cho bọn họ một hai kiện đồ thì đủ cả nhà mình ăn ngon uống sướng nhiều tháng, vì vậy vẫn cố tự trấn định xuống tới, lấy lòng nói: “Hai vị tiên cô pháp lực cao cường, cũng khó trách nhìn không khá với những thứ kia bày ở đây. Trong tay chưởng quỹ chúng ta cũng có giấu thứ tốt......”
Ninh Tiểu Nhàn biết trong Tàng Trân Lâu hơn phân nửa đem bảo bối trấn bảo giấu đi, trừ phi gặp khách quý. Đây chỉ là một loại thủ đoạn buôn bán thôi, nàng cười cười nói: “Lấy tới xem một chút.”
Tiểu nhị vội vàng lên lầu, chỉ một lúc sau, liền nâng xuống một cái hộp đen nhung, bên trong nằm một cái vòng tay, thoạt nhìn quả nhiên hết sức tinh xảo. Cái vòng tay này thân hoàn toàn dùng vàng ròng mười phần chế tạo, khắc thành đường vân hoa Tường Vi quấn cành, vàng làm cành làm lá, có bảy viên Trân Châu khác làm đẹp trong đó, giữ trách nhiệm làm trái cây. Chạm trổ tỉ mỉ, rất có suy nghĩ độc đáo, Ninh Tiểu Nhàn cầm ở trong tay, cũng là nhẹ nhàng mà”a” một tiếng.
Cưu Ma thấy mặt nàng lộ vẻ kỳ dị thì hỏi: “Làm sao vậy?”
Nàng không đáp, chẳng qua là đưa tay giao vòng tay vào trong tay Cưu Ma: “Ngươi cầm lấy thử một chút.”
Cưu Ma lấy vòng tay đặt trong tay tinh tế cảm giác, cũng nhẹ nhàng nhíu mày: “Vòng tay này, lại có tác dụng tụ linh rất nhỏ? Xem ra này hạt châu này không phải là Trân Châu bình thường.”
Ninh Tiểu Nhàn biết, chạm trổ của vòng tay này nhất định xuất ra từ tay sư phụ bậc thầy, nhưng phía trên khảm mấy viên Trân Châu thì cấp bậc có chút không cao cấp. Nếu theo đuổi xa hoa hoàn mỹ, tốt nhất là khảm ngọc lục bảo, bảo thạch huyết hồng chim bồ câu mới có thể hiện ra quý khí chủ nhân. Mấy viên Trân Châu này đều chẳng qua lớn nhỏ như móng tay đắp đầu ngón tay, thoạt nhìn cũng không giống Dạ Minh Châu, thợ thủ công làm sao lại tìm nó tới tạo trang sức?
Chỉ có cầm ở trong tay, mới biết nơi kỳ dị của mấy viên Trân Châu này. Người tu tiên mặc dù bình thường dựa vào điều tức nhập định tới tích góp từng tí một linh lực, nhưng chỉ cần có linh căn hoặc yêu đan mà nói…, bản thân thân thể cũng sẽ chậm chạp tự phát mà hút lấy linh khí trong thiên địa cho mình dùng, xưng là”Tụ linh”. Mấy viên”Trân Châu” này thì hơi đề cao công hiệu tốc độ tụ linh, mặc dù không thể so cùng điều tức đoạt được, nhưng thắng ở bất cứ giây phút nào, vô luận là ngươi ngủ cũng tốt, bước đi cũng được, thậm chí cùng người động thủ đánh nhau, giữa quá trình này đều chậm chạp tích góp từng tí một. Tích lũy tháng ngày xuống tới, cũng là một khoản linh lực hoặc yêu lực cực khả quan. Tu tiên tu tiên, vốn tu chính là công phu mài nước, đạo hạnh có thể giống như nàng lủi người ngồi hỏa tiển thẳng tắp đi lên như vậy, dù sao cũng là lệ cực hiếm thấy.
Bởi vậy có thể thấy được, Thiên Châu Lâu cũng có chút bối cảnh tiên gia, nếu không bảo vật như vậy phàm nhân quyết không có thể lấy được ra tới.
Tiểu nhị thấy hai vị nữ khách nhìn thấu vòng tay không phải vật phàm, vẻ mặt đắc ý nói: ” Đại thọ của lão thái quân Kính Hải vương phủ sắp tới, đừng nói thành Đô Linh, bảo vật của bảy tám Đại Thành chung quanh đây cơ hồ đều bị Tiên Môn hễ quét là sạch, để lấy làm như thọ lễ. Cái vòng tay Kim Phượng Hoàng triền cành Hải Loa Châu là hàng mới buổi sáng hôm nay mới đến, nếu chậm thêm gần nửa ngày, đoán chừng sẽ bị khách nhân khác mua đi rồi.”
“Hạt Châu Hải Loa?” Ninh Tiểu Nhàn cầm vòng tay lên xem xét tường tận, quả nhiên thấy hạt châu khảm trên đó cũng không phải là rất tròn, ngược lại là hình bầu dục đối xứng mà xinh đẹp, tự phát ra ánh sáng trắng trắng sáng bóng, nhìn hết sức khả ái. Bảy hạt châu to nhỏ đối xứng, khảm ở ngay trung ương là một viên màu trắng, sáu viên khác đều là màu hồng phấn.
“Không sai. Đây là Hải Châu sinh trưởng ở trong quần đảo Thất Tinh gần Hải Vực Kính Hải, chỉ có ốc Phượng Hoàng mới có thể sinh ra. Cả Nam Chiêm bộ châu, chỉ có trong Kính Hải mới có ốc Phượng Hoàng. Loại Hải Loa sinh hạt châu này, màu sắc có thể từ màu hồng phấn, hồng cam, màu vàng đến màu hồng, thậm chí là màu trắng, thế nhưng hạt Châu Hải Loa nhất phẩm chính là loại màu hồng này.” Tiểu nhị tự thân lấy ra một Hải Loa so với bàn tay hắn còn lớn hơn, xác Hải Loa quả nhiên cũng có nhàn nhạt màu đỏ tươi, “Hạt châu hình thành từ thiên nhiên tỷ số cực thấp, ước chừng trong năm vạn con Hải Loa mới sản xuất được một viên Trân Châu khả dụng. Mà nhiều nhất chỉ ba Hải Loa Châu mới có thể dùng gia công cho đồ trang sức đeo tay. Còn có tác dụng tụ linh giống như vật này, đại khái là trong mười vạn viên cũng không có một đâu.”
Đôi mắt hắn nói xong rất tha thiết, quả nhiên nghe được nữ khách trước mắt nói ra ba chữ hắn muốn nghe được nhất: “Bao nhiêu tiền?”
“Nhờ chiếu cố, cái vòng tay Kim Phượng Hoàng triền cành Hải Loa Châu này chỉ cần hai vạn ba nghìn linh thạch!”
“A, dùng linh thạch để trả sao?” Ninh Tiểu Nhàn cũng không cảm thấy kỳ quái, vòng tay này đối với người tu tiên hữu dụng nhất, Thiên châu Lâu yêu cầu dùng linh thạch chi trả cũng không sai. Hai vạn ba nghìn linh thạch cái giá tiền này nghe không hợp thói thường, nhưng nếu Hải Loa Châu hi hữu giống như Tiểu nhị nói, vậy thì cái giá này rất đáng. Chẳng qua là thần lực của nàng chủ yếu đến từ Hóa Yêu Tuyền, cái vòng tay này đối với nàng bổ ích cũng chỉ là như muối bỏ biển. Thân gia tuy là xưa đâu bằng nay, nhưng muốn nàng dùng hơn hai vạn linh thạch mua vòng tay này trở về chỉ đơn thuần làm đồ trang sức mà đeo, nàng vẫn cảm thấy có chút phá sản a.
Nếu không, mua lại tặng cho Cưu Ma?
Nàng nhỏ giọng hỏi Cưu Ma. Độc Phượng ngoài dự tính mà không muốn: “Ta có thần mộc Phượng Hoàng nhất tộc bàng thân, hút lấy linh lực thiên địa đã so với cầm yêu bình thường nhanh hơn, không cần dùng nó.”
Ninh Tiểu Nhàn đang muốn đưa tay vòng tay thả lại trong hộp để cho Tiểu nhị cất xong, phía sau đột nhiên truyện tới một giọng nữ: “Tiểu thư, ta nói vòng tay Hải Loa Châu ở chỗ này. Nhìn xem, thứ trên tay nàng ta là nó!”
Làn gió thơm bay tới, cô gái thản nhiên nói: “Phải không, cho ta nhìn một chút.” Đang khi nói chuyện, liền chạy tới bên cạnh Ninh Tiểu Nhàn.
Giọng nói này rất êm tai, hơn nữa còn có hai phần quen tai đây.
Ninh Tiểu Nhàn khẽ nghiêng đầu, thấy được phía sau đi tới hai nữ tử. Nữ tử đi ở phía trước vóc người cao gầy, son phấn mỏng như không, nổi bật lên khuôn mặt lông mày như Phù Dung, một thân Tiên váy trắng thuần, bên hông dùng một sợi dây vải cát mỏng cột lại, chính là rất thấm sâu câu nói “Nữ muốn xinh đẹp, một thân đồ tang” chính là chân lý.
Cô gái này tất nhiên cũng nhìn thấy nàng, không khỏi ngẩn ra, mắt hạnh thoáng cái trừng được lớn hơn nữa: “Là ngươi, Ninh Tiểu Nhàn!”
Được rồi, quả nhiên là người quen a, đáng tiếc giọng nói nghe chẳng phải thân mật. Ninh Tiểu Nhàn cũng mỉm cười nói: “Ở Nhược Thủy từ biệt, hai năm không thấy Kim đại tiểu thư?”