Beta: Tiểu Tuyền
Thiếu chút nữa là lật thuyền trong khe cống, ngược lại chết trên tay của tiểu lâu la. Ninh Tiểu Nhàn, ngươi thật sự là phải cẩn thận thêm một tí đó, nếu không thì sẽ không ra khỏi mấy mạc thiên địa này được nữa. Nàng âm thầm khuyên bảo chính mình.
Độc đã được trừ bỏ, những vết thương nhỏ trên người nàng rất nhanh cũng có thể khỏi hẳn rồi, chỉ là tinh thần có chút không tốt. Chẳng qua là áo đay đã tổn hại, không che được phong quang trước ngực, áo đay dự bị đã cho người khác rồi, nàng đành phải lấy ra y phục ban đầu, trừng mắt nhìn nam nhân đang đứng đó: “Đi ra ngoài.”
Toàn thân cao thấp của nàng có chỗ nào hắn chưa nhìn qua chứ? Trao đổi sâu hơn đều đã có. Ánh mắt của Trường Thiên chớp động, mặc dù cảm thấy là nàng vẽ vời thêm chuyện, nhưng thấy mặt nàng tràn đầy giận dữ, hắn cũng chỉ có thể mấp máy môi đi ra ngoài.
Nàng thay y phục xong, Công Tôn Triển liền mang theo mọi người rời khỏi trận, sau đó mở quyển trục ra, thu tất cả mảnh sơn thủy sau lưng vào.
Lúc này Công Tôn Mưu mới nhìn ra, hóa ra sau khi Thanh Sơn Vân Thủy phóng ra toàn bộ thì sẽ tự thành một mảnh sơn cốc, hàm u đái thủy (tràn ngập hơi nước, âm u tịch mịch), dụ mấy người Càn Thanh Thánh Điện bất tri bất giác đi vào, tuy cũng là ảo trận, nhưng không có tính công kích cường đại như Cửu Quỷ Tỏa Âm Trận, nhưng lại thắng ở chỗ không chê vào đâu được, ngay cả hắn là Trận Pháp Sư cũng không phát hiện ra. Quan trọng nhất là, những thứ bên trong quyển trục đã dưỡng ra linh tính, không thể coi là vật chết mà đối đãi, đây là đã thoát ly phạm trù trận pháp không cần nghi ngờ, không còn là ngũ hành tương sinh tương khắc đơn giản nữa, bắt đầu diễn biến theo hướng tự thành thiên địa rồi.
Dù hắn chưa bao giờ ưa thích hai phụ tử này, nhưng bây giờ trong lòng cũng hiểu ra, như có điều suy nghĩ.
Mọi người lại đi về hướng rừng nhiệt đới phía bắc, rất nhanh đã trở về vị trí của Cửu Quỷ Tỏa Âm Trận, lúc này còn thừa lại hai người đang dựa vào nơi hiểm yếu chống đỡ. Ninh Tiểu Nhàn nhìn thoáng qua thì ngạc nhiên: lại là nữ tử tặng đồ ăn cho đứa bé ở trong xóm làng của nhân loại, trung niên nam tử bên người nàng cũng vết thương chồng chất giống nàng, lập tức chống đỡ không nổi rồi.
Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu, phân phó Công Tôn Mưu tháo dỡ trận pháp. Vận khí của hai người này thật quá nát, nữ tử Hoàng Huyên được nàng cứu xong liền chạy trốn khỏi xóm làng của nhân loại, chạy đến trong rừng phía tây tìm được đồng bạn, kết quả đi về hướng bắc lại bị nhốt trong Cửu Quỷ Tỏa Âm Trận của Công Tôn Mưu.
Hai người này đều cho là mình chết chắc rồi, giờ phút này bọn họ vừa xâm nhập vào cửa Canh, ác quỷ giữa đường. Nếu không phải trên người Hạc Yêu mang theo một thanh kiếm gỗ đào trừ tà thì hai người đã sớm bị quỷ vật xé xác ăn rồi. Công Tôn Triển nhìn thoáng qua: “Ồ, đây là kiếm gỗ dùng tâm của Đào Mộc Tinh hơn bảy trăm tuổi chế tạo thành.” Đào Mộc xừa này đều có công dụng lui tránh tai họa. Vì tiến vào Vân Mộng Trạch, trên người Ninh Tiểu Nhàn cũng chuẩn bị một thanh dao găm Đào Mộc nho nhỏ.
Chẳng qua là ác quỷ mà Công Tôn Mưu nuôi trong trận có chút hung mãnh, mỗi lần thanh kiếm gỗ đào này đâm vào trong thân thể ác quỷ thì đều toát ra khói trắng, như là dầu nóng gặp nước sôi, nhưng thân kiếm cũng bị ăn mòn biến thành màu đen. Lúc đám người Ninh Tiểu Nhàn đuổi tới thì còn thừa lại hơn nửa đoạn được Hạc Yêu nắm trong tay.
Hai người này đang cảm thấy tuyệt vọng thì hoàn cảnh bên người đột nhiên bị phá thành mảnh nhỏ, giống như là bình sứ bỗng nhiên bị đánh vỡ, ngay cả ác quỷ nhào tới trước mặt cũng phát ra tiếng gào rú không cam lòng, rồi cũng giống như cảnh trí xung quanh nó, rất nhanh đã biến thành một đám khói bụi.
Đợi đến khi tai mắt của họ khôi phục thanh minh thì trước mắt đã biến trở về thành rừng nhiệt đới vốn có, Hoàng Huyên nghe được một giọng nữ thanh thúy: “Tại sao lại là các ngươi?”
Nàng nhanh chóng nhận ra giọng nói này, ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi hoảng sợ biến sắc. Bên trên dốc thoải có mấy người đang đứng, lại thêm hai sinh vật giống hệt như báo, vậy thì cũng thôi đi, sau lưng bọn họ còn có một đầu vượn khổng lồ rất lớn, toàn thân nó bành trướng phóng yêu lực ra ngoài, đây cũng không phải là một người đến từ bên ngoài có hình thức đẹp mắt như bọn họ, mà là một yêu quái trong rừng nguyên sinh của một màn thiên địa này đấy!
Một cự quái chỉ động ngón tay cũng có thể xé họ thành hai nửa, cư nhiên lại ôn thuần mà đứng ở sau lưng mấy người này. Một màn đánh sâu thị giác như vậy, bản thân nó cũng nói rõ là có vấn đề. Hoàng Huyên nghe được hô hấp của đồng bạn trở nên dồn dập, hiển nhiên tim đập như nổi trống, nàng ngược lại rất trấn định, cảm kích nói: “Đa tạ các ngươi đã cứu chúng ta…hai lần!” Nếu mấy người kia muốn giết bọn họ, chỉ cần để cho hai người họ tiếp tục hãm thân trong trận là được rồi. Nếu đã cứu họ ra, ít nhất sẽ không làm hại đến tính mạng của họ.
Nam tử trung niên cũng thi lễ với mọi người một cái, để bày ra cảm tạ.
Cô nương này cư nhiên lại nhận ra chính mình, xem ra trí nhớ không tệ. Ninh Tiểu Nhàn nhướn mày hỏi: “Không phải là ta bảo các ngươi ở tại phía tây sao, tại sao lại chạy đến phía bắc rồi? Ở đây không chỉ có yêu quái liên tục xuôi nam, còn không an toàn đâu.”
Vừa dứt lời, Hoàng Huyên đã nói ngay: “Đến thử thời vận, trong khu rừng phía tây có rất nhiều người, đi được nửa canh giờ đã có thể gặp được hai, ba đợt người, không bằng đến đây lại có cơ hội lớn hơn chút.” Nữ tử trước mắt có tướng mạo thường thường, nhưng mà mới mở miệng ra, những người còn lại đều không lên tiếng, có thể thấy được đám người đối diện lấy nàng cầm đầu. Nhìn khí thế của đối phương, nghĩ kỹ lại thì trong đội ngũ vốn có của mình, tuy mỗi người đều kính trọng mình ba phần, nhưng chỉ coi nàng như thiên kim chưa bao giờ ra cửa mà bảo hộ, trong nội tâm Hoàng Huyên lập tức sinh ra vài phần hâm mộ.
“Ah?” Ninh Tiểu Nhàn tùy ý nói, “Vậy có tìm được bảo vật không?”
“Có!” Không đợi nam tử trung niên bên người ngăn trở, cổ tay của Hoàng Huyên khẽ đảo, lấy ra một quả vòng ngọc đặt trên bàn tay trắng như tuyết, “Chính là cái này.”
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung lại trong tay nàng. Cái vòng ngọc này là kim tương ngọc (kim loại khảm ngọc) điển hình, bên trên chuôi kim loại còn được điêu khắc thành một đầu phi phượng nho nhỏ, nhìn về vẻ xa hoa bên trên, chỉ riêng phần chế tác này là có thể cầm đi bán ở nhân gian được ít nhất một ngàn lượng bạc trắng. Phải biết tràng cảnh của đệ nhị mạc thiên địa chính là sáu vạn năm trước, nhân loại còn chưa khai hóa hoàn toàn, làm sao mà chế tác được ngọc khí tinh mỹ thế này chứ? Hiển nhiên là bảo vật đến từ người bên ngoài.
Mặt của nam tử trung niên lập tức xám xịt như màu đất. Bà cô nhỏ ơi, ngài không biết đến đạo lý thất phu vô tội, hoài bích có tội sao? Lúc này mà lại lấy bảo vật tìm được ra cho người ta xem, là sợ người ta không đỏ mắt, không đến đoạt sao? Đừng nó là đối phương có năm người, chính là đầu vượn khổng lồ bưu hãn kia chỉ cần động động ngón tay là cũng có thể dễ dàng nghiền chết hai người mình!
Sắc mặt của hắn bị Ninh Tiểu Nhàn nhìn ở trong mắt, cũng không nói thẳng ra, chỉ cười nói: “Ngươi phát hiện ra nó ở nơi nào?”
Hoàng Huyên chỉ chỉ về phía đông: “Chúng ta đi qua một dòng suối, lúc dừng lại đó uống nước, cái vòng ngọc này nửa chôn ở bên trong cát vàng dưới suối.”
“Khó tìm không?”
“Không khó đâu, có ánh sáng lên, vàng rất sáng, ta cơ hồ liếc mắt qua là nhìn thấy nó.”
“Ngoại trừ vòng tay này, ngươi có còn thấy vật giá trị nào khác hay không?”
Lúc này Hoàng Huyên nhăn lông mày suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói một cách khẳng định: “Không có nữa!”
Thật đúng là thú vị, chẳng lẽ bảo vật trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận đều xuất hiện như vậy sao? Giống như là đang tận lực tìm chủ. Trong nội tâm Ninh Tiểu Nhàn toát ra mấy ý nghĩ, lập tức nói: “Đã tìm được bảo vật rồi thì nhanh rời khỏi đi, khu rừng phía bắc không an toàn đâu.”
Lúc này nam tử trung niên mở miệng đáp lai: “Ừ, bây giờ chúng ta liền chuẩn bị xuất trận rồi.” Ôm quyền chào mấy người bọn họ, lôi kéo Hoàng Huyên xoay người rời đi,bước chân có chút vội vàng, giống như là sau lưng có quỷ đuổi theo, hiển nhiên là sợ đám người Ninh Tiểu Nhàn đổi ý.
Tiểu cô nương này bị hắn nắm tay đi, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Ninh Tiểu Nhàn nói: “Mễ thúc, đợi một tí… Xin thỉnh giáo cao tính đại danh của vị tỷ tỷ này?” Nàng nhìn Ninh Tiểu Nhàn thì cảm thấy, nữ tử này tuổi không lớn, không giống với những nữ yêu, nữ tu ở bên ngoài, đã vài trăm tuổi rồi vẫn là dung mạo thời thanh xuân xinh đẹp.
“Ta họ Ninh.”
Hai người rất nhanh đã đi xa, giờ phút này có gió thổi đến từ hướng đi của bọn họ, Ninh Tiểu Nhàn có thính lực tốt nên đã nghe được vài câu đôi lời của hai người họ:
“… Tiểu thư ah, chẳng lẽ ngài không biết tiền tài không thể để lộ ra ngoài sao? Nếu như người ta nổi lên sát tâm, ta và ngài đều không thể quay về gặp chưởng môn sư thúc đâu.” Đây là giọng nói ảo não của nam tử trung niên Mễ thúc.
Hoàng Huyên không phục nói: “Ta thấy tỷ tỷ không giống như kẻ tham lam. Lại nói người ta có thể thuần phục được vượn khổng lồ, sẽ để ý một cái vòng ngọc nho nhỏ này sao?”
Mễ thúc nghẹn một hơi, phiền muộn nói: “Còn chưa ra khỏi Vân Mộng Trạch để kiểm tra, sao ngài biết là vòng ngọc “nho nhỏ” chứ? Người tham lam cũng sẽ không khắc hai chữ này trên mặt đâu…”
Hai người đã đi xa, tiếng nói lúc có lúc không, trong gió chỉ để lại vài câu nói nhỏ hàm hồ. Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu, nàng không tham lam ư? Chỉ có điều một ít tài vật này còn chưa đủ để cho nàng động tâm mà thôi. Ngược lại không biết đây là kiều kiều nữ (nữ tử được chiều chuộng) đi ra từ nhà ấm của tiên phái nào, đại khái là chưa giờ đi ra ngoài khắc khổ rèn luyện, không biết được nhân gian hiểm ác.
Lúc này Công Tôn Triển ngồi chồm hổm trên mặt đất quay đầu lại nói: “Tìm được dấu chân của Mộc Chi Tinh rồi.”
Bọn họ dọc theo hoa nhỏ trên mặt đất, theo dõi trọn vẹn sáu canh giờ, cuối cùng dừng bước ở dưới một gốc cây ngân hạnh ở hướng chính bắc của Thổ Hợp Cốc.
Lúc này trăng đã qua giữa trời, trong rừng càng u ám không lọt gió, Ninh Tiểu Nhàn lấy Huỳnh Quang Thảo ra, mọi người mới có thể theo ánh sáng tìm kiếm đường hoa trên mặt đất.
Dọc theo con đường này, bọn họ liên tiếp gặp được vài đợt yêu quái, nhưng mà có Đại Lực Kim Cương Viên đi theo bên cạnh thủ hộ, những yêu quái qua đường này cũng chỉ tò mò dừng lại vài lần, sau đó vội vàng đi về hướng chiến trường phía nam.
Nếu bàn về khoảng cách thẳng tắp, từ bộ lạc Thổ Hợp đến chỗ cây ngân hạnh tốn không quá hai canh giờ, có thể thấy được đoạn đường này Mộc Chi Tinh đã quanh quẩn nhiều thế nào. Nhưng mà điều khiến mọi người giận tái mặt chính là, khi đến dưới cây ngân hạnh này thì dấu chân của Mộc Chi Tinh dừng lại ở đây, giống như đột nhiên biến mất.
Thật là đáng chết, hao hết tâm lực đuổi theo đến nơi này, kết quả manh mối lại gián đoạn rồi!
Ninh Tiểu Nhàn vuốt vuốt mi tâm, chỉ cảm thấy tinh bì lực tận (sức lực và tinh thần đều cạn kiệt), thầm muốn nằm xuống ngủ một giấc.
Dù là nàng có kinh nghiệm phong phú, tâm tính kiên cường thì giờ phút này khí lựccũng trút ra, lập tức toàn thân đau nhức, chỉ là bĩu môi rầu rĩ không vui nói: “Thứ đáng chết này rốt cục là biết thổ độn hay mộc độn chứ?”
“Dựa theo nghiên cứu về Mộc Chi Tinh mà nói, ngộ mộc nhi nhập, ngộ thổ nhi độn (gặp cây mà vào, gặp đất mà độn), chính là nói nó trời sinh đã am hiểu mộc độn và thổ độn.” Khánh Xích Cáp không chút do dự nói.
“Ở đây là nơi cây rừng sinh trưởng, cơ hồ là không có ai bắt nổi Mộc Chi Tinh, nó chỉ cần tùy tiện nhào vào một cành cây nào đó là có thể tự do di chuyển trong rừng rồi, độn xa ra ngoài ngàn dặm, vô tung vô ảnh.”
Mọi ngưởi dò xét chỗ đó trong chốc lát, xác định không có đầu mối mới, lúc này mới tìm một địa điểm trên cao, Đồ Tận khống chế vượn khổng lồ múa tay chặt xuống một gốc cây làm củi đốt lửa, lại rút lên hai gốc đại thụ cho nằm trên đất, để mọi người dùng làm băng ghế mà ngồi.