Nàng nghĩ nghĩ, tiến hành pha loãng 70 lần. Đại khái là một bước này vượt qua có chút lớn, Trư Yêu ngửi ngửi rốt cục nhẹ gật đầu: “Cũng không tệ lắm, có thể ngửi ra được mùi thơm, nhưng vẫn quá nồng đậm, tốt nhất là nhạt thêm chút, hiện tại ngửi vẫn choáng váng đầu.”
Được rồi, pha loãng gấp trăm lần! Trường Thiên đã ra lệnh cho Trư Yêu chạy đến mấy tầng khác hít hở không khí mới mẻ trong chốc lát, lúc này mới đi về tới phẩm hương.
Lần này, rốt cuộc trên mặt lão trư cũng lộ ra thần sắc say mê: “Hương thật sự rất thơm, chính là cái mùi vị này, vừa đúng!”
Nàng liên tục quan sát biểu lộ của đầu heo, xác nhận hắn không phải cố ý lừa dối mình, lúc này mới thả hô hấp. Một hương thơm mang khí tức xa xưa, tươi mát chiếm lĩnh khứu giác của nàng, cho dù thân ở trong Thần Ma ngục cũng làm cho nàng dường như có thể cảm giác được sức sống bừng bừng của ngày xuân.
Cái mùi hương tiên này vẫn còn là nguyên chất của đóa Diệu Hương hoa, dù sao thời điểm tinh luyện cao thơm còn gia nhập hơn ba mươi vị dược liệu khác, số lượng tá hương chi vật cũng không ít rồi. Kỳ diệu nhất chính là, nàng thử thúc dục vận hành thần lực thì phát hiện tốc độ quả nhiên nhanh hơn so với bình thường một ít. Tác dụng tăng tốc của mùi thơm này, không ngờ đối với thần lực Ba Xà cũng có hiệu lực!
Nàng hoan hô một tiếng, đem chai dịch hoa này pha loãng nghìn lần đưa đến tầng dưới chót giao cho Trường Thiên cùng Ninh Vũ. Ở trong lòng trước mặt mọi người và đứa em trai kết nghĩa, nàng phải dùng hết mọi cố gắng mới có thể khắc chế mình không bật cười lớn. Tiền đồ bừng sáng, từng đống núi nhỏ linh thạch giống như đang hướng nàng ngoắc ngoắc.
Nàng cười hì hì hôn một cái lên hai gò má đại công thần Ninh Vũ. Sau đó hắn sợ hãi mà quan sát sắc mặt khó coi của Trường Thiên khóc thét một tiếng “Tỷ tỷ ta còn không muốn chết ah”, đang định chuồn ra khỏi Thần Ma ngục, lại bị Ninh Tiểu Nhàn kéo lại.
Ngay lập tức, nàng viết một lá thư cho Tề Bàn Tử, bảo hắn án binh bất động. Nếu như nàng không đoán sai, trận ôn dịch này còn có xu thế lan tràn, quyết sẽ không qua loa như vậy cho xong việc. Chiến tranh, thiên tai, ôn dịch, đây đều là kết cấu có phát triển cực lớn làm dao động hệ thống buôn bán, nếu như trận ôn dịch này lan tràn đến phụ cận thành Ô Đà. Vậy mười cửa hàng vải kia giá cả nhất định giảm xuống, đến lúc đó nói không chừng người ta còn muốn đảo lại cầu hắn mua lấy. Đương nhiên, buôn bán của Tề gia cũng sẽ bị ảnh hưởng. Bàn Tử là người thông minh, sau khi nhận được cái nhắc nhở này, tất nhiên biết rõ tiếp theo phải ứng đối như thế nào.
Về vấn đề nhân thủ, bọn hắn đã có cách giải quyết.
Hiện tại, Trường Thiên từ trong tầng thứ tư Thần Ma ngục đưa ra hai yêu quái, hai gã tán tu, trong đó kể cả Trư Yêu này. Mấy gia hỏa này quỳ gối trên sàn nhà tầng dưới chót, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ninh Tiểu Nhàn đề ra lựa chọn cũng rất đơn giản, lập nhiều tâm minh huyết thệ đủ đến ra tù, được phái đi bảo vệ mấy sản nghiệp trên danh nghĩa của nàng. Tu vi mấy phạm nhân này cao nhất là Đại Thành trung kỳ, thấp nhất cũng Hóa Hình hậu kỳ. Giao qua giúp Tề Bàn Tử ứng phó việc vặt của phàm nhân xác nhận dư xài rồi.
Trường Thiên vốn ý muốn làm như thế. Nàng một đường đi về phía tây đến này, bắt yêu quái và tu sĩ vào trong Thần Ma ngục đã gần 200 người rồi, trong đó Đại Thành (kim đan)sơ kỳ đều có hơn hai mươi người. Cơ bản đều do Đồ Tẫn thay Trường Thiên đảm nhận chức giám ngục và quản lý. Đồ Tẫn trời sinh tâm ngoan thủ lạt, làm việc này thật sự là thuận buồm xuôi gió, chọn ra bốn yêu quái ai cũng có sở trường riêng. Dùng lời hắn nói mà nói, đám gia hỏa này ăn chùa cơm tù lâu rồi, cũng đến lúc lợi dụng rồi.
Vấn đề nhân thủ khẩn trương tạm thời đã được giải quyết. Những phạm nhân ở tù chung thân này bị nàng ném ra bán mạng, tương đương với lao động cải tạo.
Ở trong Thần Ma ngục bị nghiền ép đến chết sau đó biến thành hoa bùn. Hoặc là lập nhiều tâm minh huyết thệ hành tẩu thế gian hưởng thụ cung phụng, cái đề nghị này còn cần lựa chọn sao? Bốn tên gia hỏa này thân sớm đã hãm trong tù, ngày đêm thừa nhận đau đớn quả thực là dùng dao găm đâm vào ngực mình máu chảy đầy đất, sau đó lại được đi ra ngoài đại lao cảm thụ ánh mặt trời đã lâu.
Tối đa một tháng, là bọn hắn có thể đuổi tới thành Ô Đà.
“Ta cần đệ làm cho ta một chuyện.” Nàng nói với Ninh Vũ, “Vấn đề Tề Bàn Tử một mình ta có thể giải quyết. Nhưng chỗ ngân hàng Biền Châu ấy, ta cần đệ giúp ta tọa trấn.” lực chiến của Ninh Vũ không giỏi nhưng năng lực bày mưu nghĩ kế có phần làm cho người kinh diễm. Bởi vì cái gọi là vật tất có chỗ dùng, toàn bộ là nhân tài, hiện tại nàng có Đồ Tẫn cùng Thất Tử là hai cánh tay, cùng người khác đánh nhau chưa hẳn rơi xuống hạ phong, nhưng nàng thực thiếu một nhân tài trù tính kinh doanh. Nếu Ninh Vũ có thể thay nàng làm hậu phương lớn thì nàng sẽ an tâm rất nhiều.
Nàng đã có yêu cầu này, tất nhiên Ninh Vũ sẽ tuân theo, chỉ là có chút không rời bỏ được A Ly, đáng tiếc cô bé kim tinh hóa hình này nàng phải coi chừng ở trong Thần Ma ngục không cách nào để cho Ninh Vũ mang cô bé đi. Lập tức, Đồ Tẫn lại từ trong Thần Ma ngục chọn ra bốn yêu quái làm hộ vệ cho hắn. Bởi vì lần đi ngân hàng tư nhân Biền Châu này, không thiếu được phải dùng một chút vũ lực, chấn nhiếp một ít người, cho nên bốn yêu quái này có ba là đầu óc ngu si nhưng tứ chi phát triển, còn có một con có chân thân là chồn tinh, ý xấu đầy mình, lúc trước Ninh Tiểu Nhàn cùng Đồ Tẫn phải hao không ít công phu mới bắt được nó, hiện tại nó giúp đỡ Ninh Vũ quản lý sản nghiệp, đoán chừng nên đến phiên người khác đau đầu rồi.
Ngoại trừ kế ước công văn ngân hàng tư nhân, lúc Ninh Vũ rời đi còn mang đi cao Diệu Hương hoa mà Ninh Tiểu Nhàn vừa mới điều phối ra. Thứ này dùng một pha 100, sau khi dùng kinh tuyền pha loãng dịch hoa, nàng gọi là “Tụ hương lộ”, so với nước hoa thì mùi thơm càng kéo dài hơn, chắc hẳn tiền đồ rực rỡ. Với năng lực của Ninh Vũ, sau khi đứng vững gót chân ở tại Biền Châu nhất định sẽ có biện pháp mở ra nguồn tiêu thụ cho vật này. Có hắn thay Ninh Tiểu Nhàn ở hậu phương quản lý tất cả, Ninh Tiểu Nhàn có thể bắt đầu vung tay làm chưởng quầy điếm tiền rồi.
Nàng có dự cảm, sau này chỗ cần dùng đến linh thạch nhất định sẽ rất nhiều.
Chạng vạng tối hôm nay, ngoài sơn cốc đột nhiên có một con nai con vội vàng chạy tới, Đồ Tẫn giống như cảm giác được, tự mình ra khỏi Thần Ma ngục. Quả nhiên con nai con này chạy đến trước mặt hắn liền dừng lại, ngay sau đó một làn khói đen từ bên trong thất khiếu của nó lượn lờ xông ra, bị Đồ Tẫn thu hết vào trong tay.
Khói đen ly thể, hai mắt nai con chậm rãi khôi phục thanh tịnh, giống như là đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, nhìn thấy phần đông người xa lạ trong cốc, cuống cuồng bỏ chạy.
Làn khói đen này, tất nhiên là một phân thân Đồ Tẫn đặt trên người bọn cướp, xem ra sau khi tìm hiểu hết tin tức xong thì tự hành phản hồi báo cáo. Phân thân hồn phách này của hắn sau khi rời khỏi người bọn cướp thì nhảy đến trên người nai con, lại sai sử nó chạy tới đây, có thể nói là thần thông thần không biết quỷ không hay. Đợi sau khi đạo tặc kia thanh tỉnh cũng sẽ không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra trên người mình. Dọc theo con đường này may mà có bản lãnh này, Ninh Tiểu Nhàn và Đồ Tẫn đối phó với yêu quái hoặc tu sĩ khó chơi, thường thường có thể tấn công đối phương một cách thần kỳ bất ngờ.
Nhưng mà nàng cũng không có vui mừng nhiều. Bản lãnh của Đồ Tẫn đều truyền thừa từ Âm Cửu U, mấy chiêu này của Đồ Tẫn, Âm Cửu U càng biết rõ ràng. Chống lại đối thủ như vậy, bất luận là ai cũng sẽ không có tâm tình vui sướng cả. Từ sau khi Âm Cửu U trốn thoát dưới đỉnh núi Ngọc Hốt, trong lúc vô hình đã cùng Trường Thiên tạo thành xu thế thi chạy. Trường Thiên suy đoán, trải qua hơn vạn năm phong ấn, tên này sau khi rời núi Ngọc Hốt, hồn lực hiện tại lưu lại tối đa cũng tầm sàn sàn như Đồ Tẫn.
Nếu như Trường Thiên thoát ly khỏi Thần Ma ngục trước, như vậy thời gian của Âm Cửu U sẽ không dễ chịu lắm. Nếu như Âm Cửu U góp nhặt được hồn lực khổng lồ trước, như vậy một chuyến đi này của Ninh Tiểu Nhàn càng phải chú ý cẩn thận, không thể để cho đối phương nắm được sơ hở của mình. Cho dù lúc này Âm Cửu U chưa hẳn đã biết Thần Ma ngục đã có tân chủ nhân.
Lại nói, phân thân hồn phách Đồ Tẫn mang về một tình báo rất quan trọng: chỗ bọn hắn cướp giết trưởng lão Thiên Lam biệt viện, trong nhẫn trữ vật của hắn, bảo bối tùy thân đáng giá không ít, hơn nữa còn có một tấm gương nho nhỏ. Ninh Tiểu Nhàn cùng Thất Tử bị Thiên Lam biệt viện lùng bắt, nguyên nhân lớn nhất là bảo vật trấn phái của tiên phái này vô cớ mất tích, hơn nữa lão K thất thủ bị bọn họ bắt vào Thần Ma ngục đã thú nhận, bảo vật này có hình dáng là một cái gương, gọi là Phần Quang kính, là pháp khí do một đại năng thời Trung Cổ trong lúc vô tình luyện ra, có thể chiếu xem hồn phách trên thân người có dị thường gì không.
Hơn một tháng trước Âm Cửu U cùng Bạch Hổ thoát ly trấn áp ở núi Ngọc Hốt, chưởng môn nhân Nam Cung Chân của Quảng Thành cung thật sự sai người đi biệt viện Thiên Lam mượn cái gương này, muốn tìm ra phân thân của Âm Cửu U, đáng tiếc cái gương này đã sớm mất tích, bàn tính của Nam Cung Chân rơi vào khoảng không, bản thân lại tiêu tan trong thiên kiếp, cho nên mười ngày sau Quảng Thành cung có vẻ phải khai mở trận phong sơn, để tất cả khách mời trên núi xuất hành. Âm Cửu U là tổ tông hồn tu, hành tung ẩn nấp quỷ dị, Quảng Thành cung này vừa mở núi tức là thả hổ về rừng, từ nay về sau trời cao biển rộng cũng không có người có thể tìm được hắn.
Hiện tại trong lúc vô tình bị đám đạo tặc này cướp giết, trên người trưởng lão Thiên Lam biệt viện, lại mang theo loại pháp khí giống tấm gương, rất có thể là Phần Quang kính này. Như vậy nếu thật sự là như thế, đã nói lên thế lực của Âm Cửu U đã sắp xếp nội ứng trong Thiên Lam biệt viện, vốn là đánh cắp ngọc bích mắt trận của đại trận hộ phái, lại tiến tới trộm đi Phần Quang kính, mà Ninh Tiểu Nhàn cùng Thất Tử lại không may là người chịu tội thay. Ngoại trừ hồn tu là Đồ Tẫn bên ngoài, trên đời này pháp khí duy nhất có thể làm cho Âm Cửu U không có chỗ nào che dấu, ẩn trốn, hóa ra căn bản không có ly khai khỏi phạm vi của Thiên Lam biệt viện. Cho đến khi tiếng gió qua đi, nội gian này mới mang theo Phần Quang kính lên đường tìm đến thế lựccủa Âm Cửu U nương tựa, lại trong lúc vô tình bị cướp giết.
Đồ Tẫn thở dài: “Đáng tiếc tên gian tế này bị chết quá sớm, nếu có thể để lại, ta sẽ tinh tế tìm tòi trí nhớ của hắn, nói không chừng có thể biết vị trí thủ hạ của Âm Cửu U.”
Nghe được tin tức này, Ninh Tiểu Nhàn thúc giục Thất Tử: “Đi mau.” Tin tức gian tế bị giết, Phần Quang kính bị cướp, sớm muộn sẽ truyền đến tai Âm Cửu U. Vật này là khắc tinh của hắn, hắn khẳng định sẽ rất nhanh theo tung tích tìm tới. Chuyện nàng muốn làm là phải trước khi Âm Cửu U đuổi tới, đem cái gương này cầm tới tay!
Lập tức, bọn hắn được Đồ Tẫn chỉ dẫn chạy tới vị trí đám giặc cướp. Đám gia hỏa này đánh xong một thương đội, muốn đổi một chỗ đương nhiên sẽ không còn ở trong thôn nhỏ đó rồi. Bọn hắn lướt qua sơn mạch trùng trùng điệp điệp, hướng thành Khách Thập Nạp trong sa mạc Minh Châu mà bay đi.
Chân núi Tỳ Cáp Tạp ở phía tây là sa mạc lớn mênh mông, diện tích bao la kéo dài qua cả đại châu. Dù trong lòng Ninh Tiểu Nhàn có lo lắng, cũng nhịn không được cảnh tượng cát vàng ngần ngần hấp dẫn. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đại sa mạc, từng mảnh đất lớn đều là hạt cát bao trùm, màu sắc tinh khiết đến không có một tia tạp chất.
Nàng từ trên đám mây nhìn xuống, trong tầm mắt có hai vòi rồng đang tàn sát bừa bãi. Loại hệ thống thời tiết kỳ dị so với nhân loại, lạc đà và ngựa cộng lại cũng chạy không nhanh hơn, cho nên có một chi thương đội dứt khoát trốn ở dưới cồn cát, chỉ nổi lên lều vải cực lớn để chống đỡ bão cát tiến công.