Beta: Tiểu Tuyền
Có lời nói người có tên, cây có bóng, thanh danh Ẩn Lưu lan xa, không quan tâm người này là tốt hay là xấu, ít nhất tu tiên giả ở Nam Thiệm Bộ Châu đã cảm thấy như sấm bên tai. Đệ tử đang ngồi càng là cả kinh, dị sắc trong mắt đều tiêu trừ không ít.
Trước đó bọn họ đều nghĩ rằng, lúc bản thân ở trong mưa to bị đàn sói truy kích, ba người này vậy mà đã dập tắt lửa, hiển nhiên không hề có ý ra tay giúp đỡ, quả nhiên là cực kỳ ích kỷ. Nhưng mà bây giờ nghe nói đối phương xuất thân từ Ẩn Lưu, đây chính là yêu tông còn cường đại hơn Thanh Đào Các gấp mấy lần, ý trách cứ này ở trong nội tâm lập tức phai nhạt.
Người chính là như thế, đối với người cường đại hơn chính mình thường thường sẽ sùng bái, cũng thường sẽ tha thứ.
Ninh Tiểu Nhàn đem vẻ mặt của mọi người để ở trong mắt, nhưng khuôn mặt lại như thường, không có nửa điểm xấu hổ, Đồ Tận ở một bên càng là mặt không biểu tình. Bọn hắn chỉ có ba người, loại tình huống này đầu tiên chính là muốn bo bo giữ mình, ở trong Vân Mộng Trạch còn phải nhớ thấy việc nghĩa hăng hái mà làm, là sợ chính mình chết không đủ nhanh hay sao?
Mà hiển nhiên người bị thương thoát khỏi nguy hiểm, trong lúc vô hình quan hệ giữa hai phe trong động này đã hòa hoãn một ít.
Ninh Tiểu Nhàn vuốt vuốt cái hộp chứa bạch trùng trong tay nói: “Đây là dị thú gì?”
Lư Khâu Hạ nói: “Đây là lúc Vân Mộng Trạch mở ra lần trước, chúng ta tìm được ở trong một chỗ độc chiểu (hồ có độc), trong một ổ có hơn mười đầu. Lúc ấy trong phái có một vị sư đệ họ Hạ ở cùng một chỗ với chúng ta, trên phương diện nghiên cứu dị thú hắn có mấy phần tâm đắc, nhận ra đây là loại dị thú “Bách Túc” tuyệt tích đã lâu tại Nam Chiêm Bộ Châu. Bản thân nó cơ hồ không có lực công kích gì, hành động cũng chậm chạp, bởi vậy chỉ có thể ký sinh tại vũng bùn có độc tính kịch liệt để sống. Loại sinh vật này không chỉ không sợ đa số kịch độc, mà lại ưa thích lấy độc vật làm thức ăn, trong sách cổ ghi lại, nó thậm chí có thể hấp thu đan độc. Hạ sư đệ thực hiện thí nghiệm mấy lần, phát hiện quả thật là như thế, mới đưa ổ Bách Túc này về, thúc đẩy cho sinh sôi nảy nở đến nay.”
Ninh Tiểu Nhàn mỉm cười nói: “Đa tạ.” Thầm nghĩ khó trách tên Lư Khâu Hạ này chịu vì cứu đệ tử mà đưa ra một đầu Bách Túc trân quý dị thường, hóa ra là trong tông còn có nguyên một ổ, không tính là hiếm có.
Trường Thiên một mực yên lặng không lên tiếng nhìn xem đệ tử họ Tiếu đang ngủ say, đột nhiên nói: “Vết thương trên người hắn, không phải do sói hai đầu tạo thành.” Miệng vết thương cực lớn xuyên thấu thân thể như vậy, không thể nào do răng vuốt của sói tạo thành được.
Ánh mắt của hắn chuyển một cái qua người Khâu Hạ, hắn không hiểu sao lại cảm thấy sức ép quanh thân đột nhiên tăng lên, trong nội tâm âm thầm cả kinh người nói có uy thế thật mạnh, trong miệng không khỏi đáp: “Không sai. Chúng ta đi trong rừng rậm vốn là bình an vô sự, mấy đầu Nhận Trảo Thú cách xa mấy trượng đột nhiên nổi giận, nhào về phía trước tập kích, dưới sự đột ngột không kịp chuẩn bị đã có hai người bị thương, chúng ta cũng ra tay đánh chết một đầu.” Hắn thở dài nói, “Đám sói hai đầu này lại nghe thấy mùi máu tươi, một đường truy đuổi tới.”
“Nhận Trảo Thú?” Đồ Tận nhíu mày, “Đây không phải là dị thú vô hại sao?” Trong trí nhớ hắn trộm được, có hình ảnh quan hệ đến dị thú này. Cũng không phải là tất cả các dị thú đều có tính công kích, trong ấn tượng, loại dã thú này có hình thể cực đại, nhưng lại ăn cỏ cây, bản tính tương đối dịu dàng ngoan ngoãn, nếu không đám người Thanh Đào Các này làm sao có thể yên tâm lớn mật đứng cách chúng chỉ mấy trượng chứ?
“Vốn là như vậy.” Trên mặt Lư Khâu Hạ hơi lộ ra vẻ nghi hoặc, “Ta đã vào Vân Mộng Trạch hai lần, ít nhất cũng gặp được mấy chục đầu Nhận Trảo Thú, nhưng lại chưa bao giờ thấy qua bộ dáng luống cuống như vậy của chúng, cực kỳ cổ quái.”
Ba người Ninh Tiểu Nhàn lần đầu tiến vào Vân Mộng Trạch, cũng không có gì tâm đắc, nói đến đây dần dần không còn gì để nói. Bọn người Lư Khâu Hạ bị truy đuổi một đường, cũng có chút mệt mỏi, lập tức đều vây quanh bên cạnh lửa rồi chậm chạp ngủ, ngáy to, chỉ để lại đệ tử thay phiên trông coi cửa động, để tránh sói hai đầu xâm lấn.
Vốn là sơn động rộng rãi lại nhét vào nhiều người như vậy, lộ ra một chút chen chúc. Giờ phút này trong động an tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ của mọi người.
…
Cũng không biết qua bao lâu, Trường Thiên đột nhiên mở mắt ra. Cùng lúc đó, nữ đệ tử Linh Vân kia đột nhiên thấp giọng nói: “Sư phụ, Linh Phong có chút không đúng.” Nàng đứng bên cửa động canh giữ, nhìn lại, lập tức phát hiện dị thường.
Trong chỗ hung hiểm, mọi người đều ngủ không sâu, nghe được tiếng nói của nàng cơ bản đều tỉnh táo lại. Giương mắt nhìn lên, Linh Phong trọng thương ngủ say hơi thở ồ ồ, sắc mặt ửng hồng, mồ hôi trên trán cuồn cuộn rơi xuống, hiển nhiên bệnh tình lại có chuyển biến. Cẩn thận nghe qua, hơi thở của hắn như ổng bễ kéo dài, lộ ra hô hấp gian nan.
Thân thể phàm nhân dễ dàng chịu ngoại vật ảnh hưởng, thực tế chịu thương thế trầm trọng như vậy có thể sinh ra một chút cảm mạo, các biến chứng sốt cao cũng không kỳ quái. Huynh trưởng Linh Sơn của hắn đuổi đến bên cạnh, thấy mí mắt hắn động không ngừng, hiển nhiên đôi mắt loạn chuyển, nhịn không được đưa tay mở mí mắt hắn ra kiểm tra. Mọi người chăm chú nhìn lại, đều lắp bắp kinh hãi, hóa ra dưới mí mắt Linh Phong biến thành một mảnh tím thẫm, nhan sắc ứ đọng, hiển nhiên không phải màu sắc bình thường, lại lật mí mắt bên kia xem xét cũng giống như vậy, hơn nữa tròng mắt của hắn đúng là loạn chuyển, không có tiêu cự.
Huynh đệ liền tâm, Linh Sơn sốt ruột nói: “Sư phụ, đây là, đây là vì sao?”
Lư Khâu Hạ đưa tay chế trụ mạch của Linh Phong xem trong chốc lát, mới lấy ra đan được từ trong ngực nói: “Cho hắn ăn.” Linh Sơn nhận lấy, tranh thủ thời gian đút vào miệng đệ đệ.
Qua bốn, năm mươi nhịp thở, bệnh tình của Linh Phong không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn có xu thế tăng lên, ngay cả gân xanh trên trán cũng hiện ra, hai tay nắm chặt thành quyền, hiển nhiên trong hôn mê cũng chịu thống khổ thật lớn.
Lư Khâu Hạ ồ lên một tiếng nói: “Vừa rồi, nếu là sốt cao bình thường, sau khi hắn ăn khỏa linh đan này vào nên bình tĩnh mới đúng chứ. Lại nói dược hiệu của Long Hổ Kim Đan còn chưa biến mất, ngươi thì sao?” Ba chữ cuối cùng này, là nói với đám người Ninh Tiểu Nhàn đấy.
Ninh Tiểu Nhàn cũng cảm thấy kỳ quái. Thân thể phàm nhân quá yếu nhược, nhưng mà dược hiện của Long Hổ Kim Đan còn sót lại trong cơ thể, tỷ lệ phong tà (gió xấu) nhập thể Tiếu Linh Phong cũng là rất nhỏ, dù sao đây là thuốc của tiên gia a. Dù sao cũng thu “Bách Túc” của Lư Khâu Hạ, nàng đứng lên nói: “Để ta xem xem…”
Lời còn chưa dứt, Linh Phong một mực đóng chặt hai mắt bỗng nhiên mở to mắt.
Tốc độ trợn mắt của hắn cực đột nhiên, như là bị kinh hãi cực lớn, nữ đệ tử Linh Vân bên cạnh thở nhẹ một tiếng, vui vẻ nói: “Hắn tỉnh…”
Lời còn chưa dứt, Linh Phong đột nhiên nhảy dựng lên!
Nói thực ra, lấy thân hình của một người bình thường mà nói, trên người hắn mang theo thương thế nặng như vậy, có thể nằm trên mặt đất thở cũng đã là kỳ tích, có thể mở to mắt càng là kỳ tích trong kỳ tích rồi. Nhưng bây giờ hắn không chỉ trợn mắt, hơn nữa là đột nhiên nhảy lên, tốc độ kia nhanh đến nỗi khiến người khác nhớ tới sói hai đầu mới đánh lui, trong quyết tuyệt còn mang theo vài phần điên cuồng.
Dù sao Lư Khâu Hạ cũng có kinh nghiệm phong phú, thấy thế rống to: “Cẩn thận…” Đưa tay muốn đè vai hắn lại.
Đáng tiếc hiện tại linh lực của hắn mất hết, tốc độ của Linh Phong lại quỷ dị vượt qua thường nhân, chữ “thận” cuối cùng hắn còn chưa nói ra miệng, Linh Phong đã há miệng ra, hung hăng cắn vào người gần hắn nhất, thì ra là ngón tay bên tay phải của huynh đệ ruột Linh Sơn của hắn!
Một tiếng “rắc” trầm đục truyền đến, nương theo đó là âm thanh kêu thảm kéo dài của Linh Sơn! Cùng lúc đó, Linh Phong dùng sức mút vào, đúng là đang uống từng ngụm máu lớn của huynh trưởng!
Đệ tử khác kinh hãi, tiến lên bắt được bả vai hắn dùng sức kéo hắn về sau. Kết quả Linh Phong giống như điên cuồng, đúng là lực lớn vô cùng, ba người còn không có cách nào đè ngã hắn xuống mặt đất, Lư Khâu Bách cũng bước ra, dùng lực đè bả vai hắn, rồi mới miễn cưỡng chế ngự được hắn.
Lúc này, Linh Sơn ôm bàn tay của mình, đau đến ngồi xổm xuống. Tay phải của hắn, hai ngón tay bên trong đã đứt rời một nửa, máu chảy ra, đúng là bị huynh đệ của mình ngạnh sinh sinh cắn xuống!
Ninh Tiểu Nhàn thấy khóe miệng Linh Phong chảy ra nước bọt tím thẫm, càng không để ý tất cả mà giãy giụa, cau mày nói: “Cẩn thận chút, đừng để răng và móng tay của hắn làm bị thương, cũng đừng chạm vào nước miếng chảy ra của hắn.” Tất cả mọi người giật mình, càng thêm cẩn thận, lại có một người lấy Khốn Tiên Tác ra, một mực trói hắn lại, Lư Khâu Hạ lại sai khiến một người đi xử lý thương thế đứt ngón tay của Linh Sơn.
Khốn Tiên Tác ở trong cấm địa cũng mất đi pháp lực, nhưng lúc này lại dùng giống như dây thừng để trói người vẫn là không có vấn đề.
Ninh Tiểu Nhàn lại gần Linh Phong, rất nhanh đẩy mí mắt hắn ra nhìn nhìn, lại lấy Răng Nanh chọc một lỗ nhỏ trên đầu ngón tay hắn, bài trừ ra một chút máu tươi quan sát, trầm giọng nói: “Hắn bị uế vật nhập vào thân rồi. Không phải dị thú thì chính là sâu độc! Phương thức nhập vào rất có thể là … qua miệng vết thương! Các ngươi cẩn thận một chút, chớ để hắn làm bị thương!” Nàng nhiều lần dặn dò.
Nàng vừa nói như vậy, tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, dưới ánh mắt ý thức mà chuyển qua thân hai người là Linh Phong vừa mới bị đệ đệ ruột cắn tổn thương, cùng với một tên đệ tử khác có tổn thương trên vai.
Ánh đao như dải lụa lóe lên, Đồ Tận đột nhiên xuất đao, trở tay chém đứt từ khuỷu tay phải của Linh Sơn!
Mặc dù hắn không còn yêu lực, nhưng tốc độ vẫn là nhanh đến mắt thường cũng khó nắm bắt, thậm chí ngay cả khi một đao kia bổ ra, máu huyết nhất thời cũng không chảy ra, Linh Sơn cũng cảm thấy được trên cánh tay hơi lạnh.
Sau đó đau đớn như bài sơn đảo hải dâng lên!
Mồm mép hắn giật giật, vẫn chưa nói ra một chữ, liền trực tiếp té xỉu trên mặt đất!
Nữ đệ tử Linh Vân bổ nhào vào bên cạnh hắn, luống cuống tay chân thay hắn cầm máu, một bên ngửa đầu nhìn hằm hằm Đồ Tận nói: “Ngươi điên rồi, vì sao lại tổn thương hắn!” Các đệ tử khác ngạc nhiên, trong mắt cũng toát ra lửa giận.
Đồ Tận nhún vai, buồn rười rượi nói: “Ngươi không có lỗ tai sao? Hắn bị cắn bị thương, rất có thể bị nhập vào thân. Ngươi muốn để hắn nổi điên giống người này, hay là lại muốn mất đi một cánh tay nữa?”
Linh Vân khó thở nói: “Nguyên nhân bệnh cũng không chuẩn đoán được, nàng, nàng nói tất cả chỉ là “khả năng”! Nói không chừng Linh Phong chỉ là ăn lầm quả độc cỏ độc, sao ngươi lại võ đoán ra tay!”
Đồ Tận còn chưa mở miệng, một giọng nói trầm thấp vang lên nói: “Nàng không có nói sai.” Đúng là Trường Thiên một mực tựa vào vách đá mở miệng, trong giọng nói của hắn còn mang theo mị lực kỳ quái khiến người ta tin phục, nhất thời đem không khí đang giương cung bạt kiếm áp xuống, “Vô luận là quả độc, cỏ độc hay vẫn là hoa độc, đều chỉ sẽ gây ra triệu chứng đồng tử phóng đại, thị lực mơ hồ, đau đầu cùng run rẩy, tuy nhiên cũng có thể gây ra ảo giác, lại tuyệt sẽ không tinh chuẩn mà tập kích nhân loại như vậy. Chỉ có khi dị vật phụ thể, mới có thể điều khiển thân thể của hắn đi công kích người khác, hơn nữa dưới mí mắt hắn màu tím sẫm đã biến thành màu xám đen, nước bọt biến thành màu vàng nhạt, con ngươi có tơ máu, trong máu có vật nhạt như sợi mây thô, hơn nữa khát nước cực độ, đây là dấu hiệu Hoặc Tâm Trùng nhập vào cơ thể đã thành thục.”
Hoặc Tâm Trùng, đó là cái gì? Mọi người hai mặt nhìn nhau, nghe danh tự đã biết có chút không ổn.