Sau khi ăn xong, Ninh Tiểu Nhàn trở về Thần Ma Ngục, lại luyện thêm không ít đan dược, thời gian trôi qua rất nhanh, cứ trì hoãn như vậy cũng đã tới giờ tý rồi.
Trong doanh địa huyên náo mất một buổi tối cũng đã quay về sự yên lặng, nàng ra khỏi buồng xe, thấy bốn phía trống không, chỉ có bóng cây đang chập chờn ở trong gió, giống như ma quỷ. Nàng đưa mắt nhìn bốn phía sau đó đi tới một gốc cây già ở cạnh doanh trại, trong bóng cây nơi ánh trăng không chiếu tới, có một người đang ngồi yên lặng.
Tình cảnh này mặc dù thời gian không giống nhưng cũng có mấy phần mùi vị “trăng treo đầu ngọn liễu, người hẹn sau hoàng hôn”. Chẳng qua là cả hai người đều không nghĩ tới những chuyện như thế này.
Giác quan của nàng rất nhạy cảm. Tiếu Tử âm thầm gật đầu, nhưng cũng không biết đây là công lao của một người khác, cho dù hắn có ẩn núp tốt hơn nữa thì cũng không thể tránh khỏi ánh mắt của Trường Thiên.
“Ta có chuyện gì có thể giúp cô nương?” Buổi tối khi đánh bại Hoắc chân nhân , có một nửa công lao là của nàng. Tiếu Tử nói với nàng cũng có chút khách khí.
Ninh Tiểu Nhàn thành khẩn nói: “Tiếu Tử ca, ta muốn học một thân công phu bản lãnh của ngươi.”
“Đây là tiền thù lao cho lão sư.” Nàng từ trong lòng ngực lấy ra ba bình Cừ Hoàng Tán, Bồi Nguyên đan , mười phần Kim Sang dược cùng với năm trăm lượng bạc, cung kính mà đặt ở trước mặt của hắn. Trong Thần Ma Ngục còn có những thứ đồ vật quý hơn, nhưng nàng trong mắt người khác chẳng qua chỉ là một nữ cô nhi, nếu lấy đồ ra cũng chỉ chọc cho người ta hoài nghi mà thôi. Nghĩ tới nghĩ lui thì lấy thuốc cùng với tiền bạc trong tay ra để làm học phí là thích hợp nhất.
“Vì sao?” Tiếu Tử hiển nhiên đối yêu cầu của nàng vô cùng bất ngờ, trên khuôn mặt đang cố kiềm chế mang theo một chút sắc thái ngạc nhiên.
“Ta chỉ có một thân một mình đi về phía tây, trên đường đi lại không yên ổn nên muốn học lấy chút kỹ năng để bảo vệ bản thân.” Nếu như chống lại yêu quái cấp thấp hoặc tu sĩ cấp thấp có lẽ nàng còn có thể đánh cược được một phần thực lực, lại thêm, Trường Thiên cũng nói chỉ sợ nàng bước chân vào cánh cửa thần thông thì trong khoảng thời gian ngắn nếu muốn hô phong hoán vũ cũng là chuyện không thể. Làm người nha, tốt nhất là nên kiên định bước từng bước về phía trước là được.
Hắn nghe xong được những lời này thì trong đầu liền liên tưởng tới biểu hiện lúc xế chiều của nàng, biết cô nương này tuy cơ mẫn có thừa nhưng không biết thể chất cùng thể năng như thế nào. Cô nương muốn học một chút bản lãnh tự vệ cũng không có gì là đáng trách, chẳng qua hắn đã quen cô đơn, việc thu đồ đệ cũng rất phiền toái, rồi lại nói trên người hắn cũng có bí mật của riêng mình, thật sự là không muốn cùng người khác trao đổi quá nhiều.
Nhưng lời cự tuyệt vòng vo ở trong miệng được vài vòng chẳng biết tại sao cũng không thể nói ra được.
Ninh Tiểu Nhàn thấy hắn cau mày suy nghĩ nửa ngày, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, một lúc lâu sau Tiếu Tử mới chậm rãi nói: “Nếu ngươi muốn học thì ta sẽ dạy ngươi, nhưng thời gian dạy ngươi cũng chỉ trong mười ngày, tức là từ ngay mai cho tới khi thương đội đi tới Nham thành. Ngươi vẫn nên gọi Tiếu Tử là tốt rồi, không nên coi như là thầy trò, trong mười ngày này ngươi có thể học được bao nhiêu thì được bấy nhiêu, về sau ta sẽ không dạy ngươi nữa.”
Hắn cầm lấy đan dược ở trên mặt đất, lại đem bạc đẩy trả lại cho nàng rồi đứng dậy rời đi.
Người này thật là không được tự nhiên, Tiếu Tử cũng đã nói rất rõ ràng , dạy công phu thì có thể nhưng tốt nhất là không nên có quan hệ gì, mười ngày sau ngươi đi đường dương quang của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, mọi người bèo nước gặp nhau xong cũng coi như là người lạ đi
Trường Thiên đột nhiên nói: “Linh căn ở trên người hắn có tư chất thuộc loại thượng thừa, nhưng đến nay cũng chỉ là người phàm, chỉ có thể vận dụng linh lực yếu ớt, nếu như không phải là có tài nhưng không gặp thời thì chính là có ẩn tình khác.”
Nàng càng có khuynh hướng tin có ẩn tình khác hơn. Ninh Tiểu Nhàn nhìn bóng lưng của hắn, cảm giác, cảm thấy đây cũng là người có chuyện xưa, nhưng lửa buôn chuyện dù có đốt vượng hơn nữa thì mười ngày sau người ta cũng sẽ vứt bỏ nàng.
Nàng thở dài một hơi, mượn buồng xe che chở để trở về Thần Ma Ngục. Nhờ phúc của đất đá trôi. Hai huynh đệ Bạch Hồng Bạch Cảnh ban ngày mang về rất nhiều những món ăn dân dã, tất nhiên không thể nào khoa trương như trâu rừng nhưng cũng đầy đủ cho hai người nàng cùng với Trường Thiên ăn trong một thời gian lâu.
Nàng đem phần lớn những món đồ ăn này đều gạt lên để chuẩn bị làm thịt khô cùng với tương bần, nghe nói con đường tới Nham Thành rất hẹp, có rất nhiều nơi phải xuống xe đi bộ, đến lúc đó có muốn làm việc nấu cơm cũng đều không dễ dàng như hiện tại, tích trữ thêm thức ăn đơn giản tiện dụng là rất cần thiết a.
Về phần học tập thêm võ nghệ của người phàm, nàng mới không sợ đâu, trong bảy ngày này nàng nhất định phải làm cho Tiếu Tử chấn kinh.
Trên thực tế thì sang ngày thứ hai bao gồm cả Tiếu Tử cùng với mọi người đúng là đều kinh hãi, chẳng qua chỉ là không phải là bị nàng hù dọa.
Đường bọn họ đi đã sớm không phải là quan đạo ( đường đi chính ) rồi, thế nhưng còn ở nơi ngã ba gặp phải đối thủ Thương đội Lang Hành, đối phương hiển nhiên là đã chạy tới trên đường đi Nham Thành, thấy người tỷ đấu hôm qua thắng, phần lớn mọi người trong thương đội này đều cúi đầu không nói, chỉ có La Hữu đang cỡi ngựa đi ở phía đầu tiên trong mắt chớp động lên vẻ oán độc, hiển nhiên trong đầu đang tỉ mỉ bày kế nên trả thù bọn họ như thế nào.
Mặc dù hắn đã hạ huyết thệ , nhưng chỉ cần quay trở về bẩm báo với cấp trên, Thương đội Lang Hành tự nhiên sẽ thay hắn trả được ngụm uất khí này, huống chi công tử chấp sự cũng có liên quan trong đó, đây cũng không tính là làm trái với lời thề.
Đám người Đặng Hạo trong lòng đối với sự việc lần này cũng hiểu rõ, chẳng qua là vì để đảm bảo cho lần lữ hành này bình an, chuyện sau này thì sau này hãy nói đi, cũng đều là những người kiếm ăn đem đầu thắt bên dây lưng, nếu như còn suốt ngày lo lắng hãi hùng, vậy thì không bằng về nhà bán khoai thôi là được rồi.
Cũng chỉ có công tử chấp sự kia nghe nói thương đội đoạt con mồi của hắn đang ở phụ cận thì xoay đầu lại tàn bạo nhìn mấy lần, cuối cùng hắn cũng không phải là người chân chính ngu ngốc, biết thương đội của mình đang bị vây ở thế yếu nên cũng không dám lên tiếng khiêu khích. Mọi người trong thương đội Vân Hổ thấy người này chẳng qua chỉ hai ba, hai bốn tuổi, nhưng hai mắt sưng vù, sắc mặt tái nhợt, thân hình cũng rất gầy gò, hiển nhiên là bình thường đều chìm đắm trong tửu sắc cho nên đối với chuyện La Hữu nói công tử hắn đả thương hùng yêu thì lại muốn lên tiếng chê cười, kết quả là Đặng Hạo xoay người lại dùng sức trợn mắt nhìn họ mấy lần mới đem nụ cười của đám người này đè ép xuống.
Lúc này tốt nhất không nên sinh ra thêm sự cố mới đúng.
Đặng Hạo lệnh cho thương đội chủ động dừng bước lại, để cho Thương đội Lang Hành đi trước, chẳng qua là cái hành động thiện ý này cũng không có chiếm được cảm động tốt của đối phương, một ngày này hầu như đều vượt qua trong trầm mặc quỷ dị, ngay cả lúc ở trong rừng so ra với mấy ngày trước đây cũng an tĩnh hơn nhiều lắm, hổ gầm vượn kêu đều không thể nghe thấy.
Bọn họ gặp nhau từ lúc mặt trời lặn cho tới lúc hoàng hôn lên, sấm sét mây đen lần nữa léo đến, lần này khí trời tốt cũng chỉ trong thời gian hai ngày , sau đó thì mưa rơi rào rào, làm cho người ta ngay cả việc tránh mưa cũng không kịp chuẩn bị để làm, may là lần này bọn họ không đứng ở phía dưới sườn dốc, không cần gặp phải nguy hiểm nham băng.
Mưa bão ở đầu bên kia còn có lôi điện như hình rồng, gây sóng gió, mưa càng rơi càng lớn, đã từ mưa bụi mà to dần lên thành mưa như hạt đậu.
Thương đội Lang Hành đi ở phía trước đột nhiên hoan hô một trận, thì ra là tia chớp xẹt qua trên bầu trời chiếu sáng bốn phương, bọn họ tinh mắt nhìn thấy ở mấy trăm trượng xa xa phía trước trên sườn núi có một sơn động khổng lồ.
Trong núi này có những rừng cây khổng lồ, nham thạch ngược lại có ít, một khi mưa to đột kích cũng không dễ dàng tìm chỗ ẩn thân, có thể gặp được sơn động đúng là chuyện không dễ, điều kiện tiên quyết là bên trong không có những yêu quái khác.
Thương đội Lang Hành tăng nhanh bước chân, rất nhanh đã đi tới trước cửa sơn động, cái cửa sơn động này có chiều rộng khoảng năm trượng, chiều dài chừng mười hai trượng, trong lối vào có chút đá nhọn lởm chởm , bên trong là một mảnh tối tăm không nhìn rõ lắm, La Hữu coi như cẩn thận, phải một người vào trong kiểm tra xem xét , những người khác thì chờ ở bên ngoài.
Sau một lúc lâu, người đi trinh sát mặt đầy hưng phấn mà trở về báo cái lại, trong động chỉ có một con đường, ngay cả ngã ba cũng không có, hiển nhiên là không thể nào lạc đường, hơn nữa bên trong cũng trống trơn, mặt đất khô ráo, không có bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ có dã thú hoặc yêu quái chiếm cứ, độ sâu có thể lên tới hơn 20 mét, một chi thương đội chen vào là hoàn toàn không có vấn đề, hắn báo lại nói trong đáy động còn có một con suối nhỏ , nước suối màu lam trong suốt, còn ngửi thấy mùi hương kỳ lạ, sờ vào có chút ấm nóng, còn là một con suối ôn tuyền thuần túy.
Ở trong đêm mưa to gió lớn này, ai lại không muốn trú ở nơi tốt, mặt đất khô ráo để tránh mưa qua đêm ? Thực tế bên trong động này còn có suối nước nóng sao?
Công tử của chấp sự kia đi theo thương đội hơn một tháng, chỉ sợ trong đội đem chế độ phục vụ tốt nhất cho hắn nhưng tóm lại cũng không thể tiện lợi khắp nơi được bằng trong nhà, điểm chết người chỗ này chính là nơi tắm rửa sơn giã, cực kỳ không có phương tiện, bình thường hắn đi tắm đều có mỹ nhân hầu hạ ở một bên, ngay cả tay cũng không cần phải giơ lên, kết quả là phong trần mệt mỏi bên ngoài hơn ba mươi ngày, hắn đều nhanh quên mất cảm giác tắm rửa nước nóng là như thế nào rồi.
Tên lính gác này còn chưa nói dứt lời , chỉ nhắc tới có ôn tuyền thì công tử chấp sự ở phía sau lưng lập tức cũng cảm giác vô cùng ngứa ngáy , hận không thể lập tức vọt vào trong sơn động để ngâm vào trong nước ấm, tẩy sạch bỏ bùn đất, hắn thấy La Hữu còn đang trầm ngâm thì sắc mặt không khỏi trầm xuống nói: “La phó thủ lĩnh, còn cần do dự cái gì ? Mau đi vào đi, chẳng lẽ phải đợi thương đội phía sau kia vào đoạt trước hay sao?”
Hoàn cảnh của sơn động này quả thật là quá tốt, tốt đến mức làm cho hắn có chút không tin, nhưng lính gác đã kiểm tra qua một lần rồi, trong động này tổng cộng lớn như vậy, lúc đi vào cũng cần đề phòng một chút xem có yêu quái giở trò hay không, lại còn có thể có yêu quái gì ? La Hữu cũng chỉ là trong vô thức cảm thấy có chút không ổn, nhưng nếu muốn hắn nói rõ thì hắn lại không nói rõ được cái gì.
Mắt thấy công tử chấp sự liên tục thúc gục, hắn cũng có chút không nhịn được, phất tay ra tín hiệu nói: “Được rồi, mọi người mau vào động đi.” Hắn quay đầu nhìn về phía sau, thương đội Vân Hổ còn ở phía xa xa, đang từ phía xa hướng tới nơi này nhìn, xem bộ dáng này là không có ý định cùng với thương đội Lang Hành đoạt cái sơn đọng này để qua đêm rồi.
Quả thực đúng như lời nói, trong động này cũng chỉ có một chỗ lớn như vậy, hai chi thương đội hợp lại cũng có hơn bốn trăm người, không thể nào đồng thời đều chen được vào nơi này, thương đội Vân Hổ cũng không có tính toán tới đây , như vậy cũng chỉ có thể kiếm chỗ khác để bọn hắn ngủ qua đêm
Sau khi báo cáo hành trình xong thì sẽ quay đầu lại thu thập các ngươi, hắn âm độc nhìn Đặng Hạo một cái rồi mới xoay người dẫn đội vào trong sơn động.
Đặng Hạo từ sớm đã yêu cầu mọi người dừng bước lại, mọi người trong thương đội Vân Hổ từ sớm đã yêu cầu giành trước để tiến vào trong sơn động nhưng lại bị hắn bác bỏ, may là đám huynh đệ thủ hạ này của hắn đã cùng với hắn vào nam ra bắc nhiều năm, đối với hắn đã sớm cực kỳ tin phục, lập tức mọi người mặc dù không cam lòng nhưng cũng chỉ mang đôi mắt trông mong mà nhìn hắn.
Chung quanh đây cũng không có địa phương tốt nào để tránh mưa, hắn chỉ có thể yêu cầu thương đội đi tới những nơi có địa thế tương đối cao, sao đó đem lều dựng lên. Thương đội cuối cùng cũng tới một chiếc xe tiếp viện trang bị mười chiếc lều vải có đóng đinh cỡ lớn, toàn bộ đều dùng vải dầu tốt nhất cùng với da trâu để chế luyện , không thấm nước mà có tính năng phòng cháy cũng không tệ, tuy là nghỉ ngơi có chút chật chội nhưng toàn bộ gần hai trăm người có thể vào ở, đây là vật phẩm mà rất nhiều thương đội thành thạo đi buôn tới thảo nguyên phía bắc đều phải chuẩn bị.
Lúc này có tiểu nhị hỏi Đặng Hạo: “Đặng lão đại, vì sao chúng ta lại không đem sơn động kia đoạt lấy ? Thương đội Lang Hành hôm qua đã kinh sợ chúng ta, hiện tại nhất định sẽ không dám tranh giành cùng với chúng ta .”
Đặng Hạo không chớp mắt mà nhìn về phía hướng của sơn động, trầm ngâm nói: “Con đường này ta đã đi qua ba lần, nhưng ta không nhớ rõ ở đây còn có một sơn động đó.”
Danh Sách Chương: