Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
Ở bên trong phủ nha, Ôn Lương Vũ đã tặng nàng một Thanh Phù tiền, một cái khác nói vậy hắn vẫn giữ lại trong tay mình. Vì vậy Thanh Phù tiền này bay tới tìm nàng , chỉ có thể nói rõ chỗ Ôn Lương Vũ xảy ra chuyện, bất đắc dĩ hướng nàng xin giúp đỡ.
“Ngươi muốn đi?” Trường Thiên cũng nhìn thấy đồng tiền này, “Tiểu tử kia cùng chúng ta không thân cũng chẳng quen thuộc.”
Nàng trầm ngâm liên tục, vẫn quyết định đi xem tình huống một chút: “Nếu như hắn muốn hại ta thì đã có rất nhiều cơ hội. Quan trọng nhất là, thăm dò đường đi trong Phủ Thành Chủ, nếu như cần chạy trốn cũng biết lúc nào chạy a.”
Nàng chính là mềm lòng.”Lần đi có hại không lợi. Nhưng nếu ngươi kiên trì, vậy tùy ngươi.”
Xét thấy lúc này Phủ Thành Chủ đã mơ hồ tản mát ra hơi thở không tốt, nàng cũng không tính toán cứ quang minh chánh đại mà đi vào như vậy.”Ừ, vẫn là đi mượn gương mặt đã.”
Nàng ở trà lâu đối diện Phủ Thành Chủ bao hết vị trí gần cửa sổ, lúc này lữ khách Nham Thành đã ít đi, nên chỗ ngồi cũng không khó tìm, huống chi hiện tại mặt mày nàng cũng không khơi dậy nổi hứng thú cho người khác, vì vậy vẫn bình an vô sự.
Hai canh giờ trôi qua, trong phủ tổng cộng đi ra hai người, một người là đầu bếp nữ, một người là chọn mua hạ nhân. Một tòa phủ đệ lớn như vậy nhân số ra vào ít thế, bản thân cũng đã rất kỳ quái rồi. May là Ninh Tiểu Nhàn thấy một người đi ra cuối cùng, nhất thời trước mắt sáng ngời.
Nàng giúp đỡ Đàm Thanh Hà đưa cơm mấy ngày, trong đó nhiều ít cũng biết vài người trong phủ. Nha hoàn mới đi ra tên là Bảo Châu, mặt mũi thanh tú, nhanh mồm nhanh miệng, là Đại nha hoàn thiếp thân hầu hạ thành chủ, lời nói với bọn hạ nhân trong phủ cũng có cân lượng, Ninh Tiểu Nhàn đã từng thấy dáng điệu kiêu căng của nàng ta khi đến phòng bếp nhỏ quát đầu bếp nữ. Nàng chính là người lý tưởng Ninh Tiểu Nhàn chọn trong suy nghĩ, dù sao nếu như tùy tiện biến thành tiểu nha hoàn đi vào, sẽ bị sai sử xoay quanh, còn thăm dò quân tình thế nào chứ?
Đối phó một nữ tử tay trói gà không chặc có thể phí bao nhiêu sức? Nàng đợi Bảo Châu đi qua hẻm nhỏ, liền vội chạy ra ngoài kêu một tiếng, thân mật mà kéo tay nàng. Răng Nanh cũng đã lặng lẽ để ở dưới xương sườn nàng ta. Nha hoàn này cảm giác có lợi khí để bên người, vừa kinh vừa sợ mà nhìn nàng, bị nàng kéo vào trong ngõ hẻm. Ninh Tiểu Nhàn nói rõ”Xin lỗi” xong liền một chưởng bổ vào phía sau cổ Bảo Châu, tiểu cô nương này nhất thời hôn mê.
Nàng vốn là muốn tìm khách sạn an trí Bảo Châu. Nhưng Trường Thiên lắc đầu nói: “Nha đầu ngốc, vạn nhất trên đường nàng ta tỉnh lại thì phải làm sao? Ngươi đưa nàng ta đi vào.”
Thực ngu nha, trên người mang theo Thần Ma Ngục còn lo lắng không có địa phương an trí một người sống, nàng vỗ vỗ đầu mình. Tồn tại của nhà tù này là cơ mật cao nhất của nàng, Bảo Châu lại là một người phàm tục, sự thật là trong lúc nàng ta vô ý thức nàng có thể thu vào Thần Ma ngục.
Nàng đem nha hoàn này kéo vào trong ngục. Đang định nhổ đi ba cọng tóc, Trường Thiên liền khoát tay áo: “Không vội. Ngươi vừa muốn giả trang thành hình dạng của nàng ta, trước hết phải biết rõ ngọn nguồn tình huống của nàng ấy, tránh cho vào phủ khiến người ta sinh nghi. Ừ, ngươi đến bên suối nằm đi.”
“Ơ? Được.” Hắn nói như vậy. Nhất định lại muốn dùng chút ít thủ đoạn. Nàng chỉ cần xem là được.
Trường Thiên vươn một ngón tay ra, Bảo Châu còn đang trong hôn mê bỗng rơi vào bên cạnh nàng. Hai người nằm song song.”Ta đem trí nhớ trong đầu nàng ta lấy ra cho ngươi. Hiện tại có hai biện pháp. Thứ nhất, ta trực tiếp đem thần hồn của nàng ta rút ra kiểm tra thật kỹ, tựa như lấy thần hồn của Lưu Mãn Tử.”
Chính là sưu hồn theo như lời Cùng Kỳ? “Vậy thì có cái gì nguy hại không?”
“Có. Thần hồn người phàm rất yếu ớt. Nếu nói là thần hồn Lưu Mãn Tử cứng rắn như Ngọc bích, thì nha hoàn này nhiều nhất cũng chỉ là miếng đậu hủ. Vô luận dù ta cẩn thận thế nào, lấy ra thần hồn đối với nàng ta cũng sẽ có chút tổn thương, nhẹ thì đả thương hồn ba mươi ngày. Nặng thì biến thành ngu ngốc.” Nếu y như tính cách của hắn, đương nhiên là trực tiếp rút ra thần hồn xong việc, không cần phiền toái như thế. Nhưng hắn không muốn ngày sau Ninh Tiểu Nhàn vì thế mà trong lòng còn có ngăn cách.
“Biện pháp thứ hai thì sao?”
“Trực tiếp đem thần thức của hai người các ngươi kết nối, để ngươi trực tiếp tiến vào trong thần hồn của nàng ta, tra tìm những gì nàng ta chứng kiến hết thảy. Có điều cứ như vậy. Không trải qua ta chọn lựa, trí nhớ của nàng ta ngươi sẽ phải tiếp thu toàn bộ. Hơn nữa ta chỉ có thể ở bên cạnh xuất ngôn phụ trợ.”
Nàng không chút do dự: “Chọn biện pháp thứ hai.” Thần hồn của nàng bị Lưu Mãn Tử đả thương qua nên biết cái loại đau đớn này. Bảo Châu cùng với nàng không thù không oán, nếu nàng vì việc riêng của bản thân mà tùy tiện tổn hại người khác, cùng đám tu sĩ nhìn người phàm như con kiến hôi kia có gì khác nhau?
Hắn biết nàng sẽ chọn như vậy, nên cũng không nói nhiều, chỉ căn dặn nàng nằm yên, sau đó để Cùng Kỳ mang An Hồn Hương vài ngày trước mới vừa vặn luyện xong đến. Loại hương này do Long Tiên Thảo, Xạ Hương và các loại dược liệu chế thành, có thể kéo thời gian người sắp chết một nén nhang, để cho hắn đem hậu sự bản thân nhắn nhủ xong, cho nên còn gọi là Vãn Hồn Hương. Dùng đầu gối cũng đoán ra loại hương liệu trân quý này, nhà giàu người ta nếu có cái này, bọn con cháu không cần vì lúc lão nhân qua đời nói không rõ ràng mà nổi lên tranh chấp tài sản. Thế nhưng lúc này, Trường Thiên lấy nó có diệu dụng khác.
Hắn đi tới bên người Ninh Tiểu Nhàn và Bảo Châu, trong miệng niệm niệm, sau đó đưa tay trên không trung viết ra hai chữ, phong cách cổ xưa ngay ngắn. Nếu nàng nhìn hiểu, sẽ biết được hai chữ này là thượng cổ thần văn chữ “Định” và”Thế”, đợi viết xong, hai chữ này lập tức toàn thân tản mát ra tia sáng, chiếu sáng rạng rỡ. Trường Thiên cũng không trì hoãn, đem chữ”Định” ấn vào trán Bảo Châu, mà đem chữ “Thế” vỗ vào trên ót Ninh Tiểu Nhàn.
Nàng trơ mắt nhìn cái chữ to này sáng lên rồi biến mất ở trên người mình, kết quả cái gì dị thường cũng không có, sau đó Trường Thiên đưa bàn tay chia ra đặt trên đỉnh đầu hai người. Tay của hắn vẫn lành lạnh như vậy, Ninh Tiểu Nhàn mở to hai mắt nhìn hắn, nhất thời không hiểu rõ lắm.
Lòng hiếu kỳ của nha đầu này làm sao tràn đầy như vậy? Hắn quát khẽ: “Nhắm mắt lại! Giữ vững đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không cần suy nghĩ.” Bàn tay nhéo trán nàng, nhắc nhở nàng chăm chú một chút.
Nàng theo lời bỏ tâm tư của mình, chỉ chốc lát sau đã cảm thấy mệt mỏi đánh tới, không nhịn được ngủ thật say.
Bên này Cùng Kỳ đã đốt An Hồn Hương, sương khói màu xanh nhạt tụ mà không tán, phân thành hai nhánh như có linh tính, lâng lâng chia ra chui vào trong mũi Bảo Châu và Ninh Tiểu Nhàn.Lúc này Bí Quyết Dẫn Đường của Ninh Tiểu Nhàn đã gần đến đại thành, dù là tim đập cũng chỉ có bốn mươi hơi thở mới đập, hô hấp lại càng chín mươi hơi thở mới một lần, song sau khi An Hồn Hương này bị hút vào, bất tri bất giác, tim đập và hô hấp của hai người này, nghiễm nhiên biến thành cùng một tần số!
Ninh Tiểu Nhàn đang nằm mơ.
Nàng bị người ta siết chặc, xen lẫn trong trong đám người mãnh liệt , lảo đảo mà xông về một cái cửa lớn đang chậm rãi đóng, phía sau truyền đến tiếng hô đáng sợ.”Châu nhi, mau hơn nữa một chút!” Bên cạnh truyền đến giọng nam nhân thúc giục. Kỳ quái chính là, thanh âm này là từ trên đầu truyền đến, nàng thật giống như biến thấp rất nhiều.
Sau đó nàng nghe được thân thể này của chính mình đang khóc la: “Cha, con chạy hết nổi rồi!”
“Nhanh lên một chút! Chạy không nổi cũng phải chạy, nếu không ta ném ngươi cho yêu quái ăn!”
Nhưng nàng thật chạy hết nổi rồi. Phụ thân không còn cách nào nữa, đột nhiên chen chân vào gạt chân làm té một vị lão nhân bên cạnh. Lão nhân kia một lát bò dậy không nổi, con mắt trợn tròn mà nhìn bọn họ từ bên cạnh chạy qua.
Chỉ một lúc sau, phía sau truyền đến một tiếng hét thảm. Nhưng mà nàng và cha thừa dịp thời gian lúc này, rốt cục trước khi đại môn đóng lại đã vọt đi vào. Bọn họ an toàn, cha con hai người nhìn nhau cười một tiếng, kịch liệt mà thở hào hển.
Ninh Tiểu Nhàn đang sững sờ, trong tai truyền đến giọng nói của Trường Thiên: “Đây là trí nhớ của Bảo Châu.” Giọng nói của hắn rất kỳ quái, giống như từ bên cạnh truyền đến, vừa giống như từ trong thiên địa mịt mờ vang lên.
“Chỉ cần trong lòng ngươi tĩnh lặng, có thể quyết định xem xét một phần trí nhớ của nàng kia. Ta xem không được, nhưng ngươi có thể.”
Pháp thuật kia thật là thần kỳ, nếu là Hoa Hạ có Sưu hồn thuật bậc này, còn không phát hiện được kẻ nói dối không đáng tin sao? Nàng ở trong lòng mặc niệm mấy câu, liền mở mắt ra, cảnh tượng quả nhiên thay đổi.
Ngoài phòng sắc trời đen như mực, nơi này là một phòng chứa củi.
Đứng trước mặt là một nam tử mập mạp, mắt nhỏ lộ ra ánh sáng hèn mọn: “Vị trí Đại nha hoàn bên cạnh Thành chủ đại nhân trân quý đến bực nào? Ngươi có thể nhẹ nhàng nắm bắt được hay sao? Nếu ngươi không chịu, phía sau vẫn còn có bốn năm nha đầu xếp hàng chờ đó!”
Nàng từ trong trí nhớ Bảo Châu biết được, tên mập mạp này họ Tiết, là quản sự chuyên phân phối hạ nhân.
Bảo Châu hiển nhiên sinh ra ý lui, cắn môi lắc đầu nói: “Vị trí này ta không cần.” Xoay người đi về phía cổng tre, chuẩn bị rời đi.
Tiết Bàn Tử ha ha cười một tiếng, đột nhiên tiến lên bắt được cánh tay của nàng: “Ngươi nói không cần là không cần hả? Ta trước sau giúp ngươi bỏ ra nhiều công sức chuẩn bị như vậy, hiện tại đều bị trôi theo dòng nước sao? Nào có chuyện tốt như thế!”
Hắn lộ ra vẻ dữ tợn, đột nhiên vừa phát lực, đem Bảo Châu trực tiếp vứt đến trên đống củi, chính mình thì nhào người tới. Cô nương này quá sợ hãi, vươn cánh tay ra xô đẩy. Nhưng một chút sức lực của nàng sao địch nổi một nam nhân mập mạp, nên bị hắn nắm lấy giữ lên đỉnh đầu. Tiết quản sự một cái tay khác kéo lấy y phục của nàng, thoáng một cái đã đem quần áo cùng cái yếm kéo xuống, thuận tay đem nàng lột như một con cừu trắng lớn.
Nàng ở trong phủ mấy năm này chính là thời điểm đang lớn, thức ăn Ôn phủ quá tốt, dinh dưỡng so sánh với bình dân phía ngoài phong phú chút ít, thân thể của nàng cũng có lồi có lõm. Tiết quản sự không có ngờ tới niềm vui ngoài ý muốn như vậy, nhất thời có cảm giác trúng giải thưởng lớn, cười hì hì vươn ra mõm heo, ở trên người nàng mà gặm mà cắn.
“Không được!” Bảo Châu cao giọng thét chói tai, điên cuồng giãy dụa, một cái đầu gối thúc ra ngoài. Tiết quản sự bị sắc đẹp che mờ mắt không đề phòng, bị rắn rắn chặt chặt đá trúng chỗ yếu hại, đau đến nước mắt cũng muốn rơi ra, nhất thời trong lòng giận dữ, không chút lưu tình mà tát nàng hai chưởng, đánh cho nàng mắt nổ đom đóm, xụi lơ ở trên đống củi khóc rống.
“Dám đá ta? Đàn bà thúi, hiện tại sẽ làm cho ngươi biết lợi hại của Gia !” Hắn đem cái yếm vo thành một cục, hung hăng nhét vào trong miệng Bảo Châu, ngăn ngừa âm thanh của nàng, lại ở trên ngực cao ngất của nàng hung hăng cắn vài cái, sau đó không chút nào thương hương tiếc ngọc mà tách ra hai chân của nàng.
Ninh Tiểu Nhàn vội vàng nhắm mắt lại. Nàng hiện tại lật xem chính là trí nhớ của Bảo Châu, đối với nàng hỉ nộ ái ố cảm động lây, đoạn trí nhớ khuất nhục đáng sợ này vẫn là lướt qua đi, tránh cho trong lòng mình lưu lại ám ảnh.
Trong nội tâm nàng mặc niệm, kịp thời mà đổi lại những cảnh tượng khác: Tiết quản sự ba phen mấy bận đến cầu hoan, lại kéo tới Bảo Châu chính sự không làm; Bảo Châu rốt cục như ý nguyện làm tới Đại nha hoàn bên cạnh thành chủ, cuối cùng dùng kế giết chết hắn. . . . . . Trong Phủ Thành Chủ nho nhỏ, cũng diễn lại mắt xích câu chuyện cuộc sống của loài người. Nàng thầm than, haizz, đây cũng là cô nương đáng thương.
Danh Sách Chương: