Ninh Tiểu Nhàn suy nghĩ một chút mới nói “Chỗ sâu trận pháp trong Vân Mộng Trạch rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt, đã qua nhiều năm không người nào phá giải được?”
“Không tính là đặc biệt” Công Tôn Triển cười khổ một tiếng, dưới ánh mắt khó hiểu của Ninh Tiểu Nhàn nói “Cũng bởi vì không có chỗ đặc biệt nên mới làm người ta không có manh mối giải. Đại đạo đều bắt đầu từ chữ giản đơn này, từ trước tới nay đều là mặt trời mọc phía đông lặn về phía tây, nước chảy từ nơi cao tới nơi thấp, nếu muốn nghiên cứu kỹ những điều này, hơn phân nửa là không thể lý giải”
Nàng thầm nghĩ, nước chảy tới nơi thấp hơn, là do tác dụng của trọng lực mà thôi. Nhưng cùng người dân Nam Chiêm Bộ Châu giải thích hiện tượng vật lý, thật sự là có chút khó.
Hơn nữa thế giới này lại trần đầy các loại thần tiên yêu quái, với các kiến thức hiện đại nàng học tại Hoa Hạ quả thật cũng không cách nào giải thích. Về phần học đạo trận pháp, nàng cơ bản cũng chỉ là thường dân, muốn hiểu các lý luận của Công Tôn Triển quả thật có chút khó khăn. Nhưng mà nàng có Trường Thiên, vừa rồi hắn không có nói lời phản đối, nói vậy lời của Công Tôn Triển có chút đạo lý.
Công Tôn Triển thấy gương mặt nàng lộ ra vẻ mờ mịt, lại nói “Thật ra thì Nam Chiêm Bộ Châu có rất nhiều trận pháp huyền ảo do tự nhiên tạo thành, cái này gọi là “tự nhiên tạo” người tu tiên chỉ nghiên cứu, tìm tòi những triết lý ẩn chứa, sau đó chuyển hoá thành trận pháp, trong đó tiêu biểu nhất chính là “Hà Đồ” là trận pháp đại năng mà từ đó giới tu tiên biến hoá ra các loại trận pháp đa dạng khác, sau quá trình biến hoá đó con người mới có được tên gọi pháp sư trận”
Hắn thở dài nói “Trận pháp sâu trong Vân Mộng Trạch sở dĩ khó phá vì nơi hình thành nó chính là tiểu thế giới, cho nên trận pháp của Vân Mộng Trạch tuần hoàn, mang chút bất đồng với trận pháp ở Nam Chiêm Bộ Châu. Nói cách khác …”
Ninh Tiểu Nhàn tiếp lời “Nói cách khác, pháp sư trận thường dùng hà đồ, bát quái, nhưng ở đây lại không thể sử dụng?”
“Không sai” Lần này là Trường Thiên mở miệng “Tiểu thế giới tạo thành một thể, khiến trận pháp nơi này mang tính tuần hoàn, phương pháp hình thành trận pháp ở Nam Chiêm Bộ Châu không giống ở đây. Nếu muốn phá trận pháp Vân Mộng Trạch, trước tiên phải nghiên cứu giống như hà đồ, một lần nữa tìm tòi nghiên cứu căn nguyên. Nhưng đây là cấm địa ba trăm năm mới mở ra một lần, đến bây giờ bất quá mới xuất hiện hơn trăm lần, Pháp sư cũng không có bao nhiêu thời gian nghiên cứu nó”. Đây cũng là lý do hắn biết Công Tôn Triển tuổi còn trẻ … ách, đương nhiên là đối với hắn … nhưng vẫn muốn khảo nghiệm khả năng trận pháp của hắn.
Thành tựu trận pháp của Trường Thiên không kém, nhưng thiếu kinh nghiệm, lại là lần đầu vào Vân Mộng Trạch, đối với các quy tắc ở nơi này cũng không hiểu rõ. Nam Chiêm Bộ Châu … cần bao nhiêu thời gian mới nghiên cứu ra một bộ hà đồ? Quy tắc ở Vân Mộng Trạch nhất định sẽ không phức tạp như vậy, nhưng hắn nghĩ với thời gian ngắn ngủi hơn mười ngày, trận pháp là biến đổi, vẫn có thể thử đi?
Bọn họ tiến vào cửa Vân Mộng Trạch tựa như một kỹ sư quen xây cao ốc đi vào tu sửa đường hầm, mặc dù vật liệu tương tự, nhưng cấu tạo và nguyên lý khác nhau rất lớn. Dưới tình huống này, ngoại trừ một lần nữa nghiên cứu còn có biện pháp nào khác?
Ngược lại Công Tôn Triển thừa kế trận pháp hơn mọi người, lại thêm vài lần kinh nghiệm ra vào Vân Mộng Trạch, được ghi chép lại các kinh nghiệm trận pháp trong Vân Mộng Trạch, đó là đầu mối vô cùng quý giá, nói không chừng có thể chỉ dẫn bọn họ tìm được mộc tinh.
“Vậy có cách nào phá giải trận pháp của Vân Mộng Trạch không?” nàng nghe tới đây không nhịn được hỏi.
Công Tôn Triển ấp úng không nói.
“Được rồi, được rồi, ta biết rồi, thì ra ngươi còn chưa có cách phá giải” Nàng sớm đem đồ thu thập xong, hiện tại che miệng ngáp một cái, cảm thấy buồn ngủ. Đồ chơi trận pháp này, nàng chỉ cần liếc mắt một cái đã mệt mỏi rã rời.
“Ninh cô nương, muốn phá giải quy tắc vốn có, đầu tiên cần tìm ra nguồn sống/ bổn nguyên của vật trước” Công Tôn Triển cũng không có nhiều ý tưởng “Trong sổ tay của gia phụ có viết, lần thứ ba khi người tiến vào Vân Mộng Trạch vốn muốn kiểm tra xem dự kiến của mình có đúng không nhưng người lại mất tích từ đó. Hai lần trước khi tiến vào Vân Mộng Trạch đều đi cùng khách khanh Tần trưởng lão, nhưng trước khi cấm địa mở ra lần thứ ba người đã rời khỏi Công Tôn gia, nếu không ta có thể học hỏi chút ít chi tiết từ người. Trong cuốn sổ tay có ghi lại, người mặc dù am hiểu nhất chính là kết giới, nhưng quan điểm suy luận của người có tác dụng dẫn dắt rất lớn với gia phụ”
Nàng ừ một tiếng, lưu lại hai nam nhân nghiên cứu trận pháp, ôm thảm tới thạch thất cách vách đi ngủ. Vật cưỡi của nàng và Trường Thiên được nàng đặt cho cái tên Đại Hoàng, nó đã sớm ăn no, cũng xử lý bộ lông của mình thoả đáng, đang gục đầu buồn ngủ. Mấy ngày qua lúc rảnh rỗi nàng liền đem nó thuần dưỡng như mèo nhỏ nuôi trong nhà. Lúc này thấy nữ chủ nhân muốn nghỉ ngơi, nó lập tức lấy lòng sáp tới.
Không biết qua bao lâu, Trường Thiên đi tới liền thấy hình ảnh, Ninh Tiểu Nhàn gục trên người Đại Hoàng ngủ say. Da lông Chư Kiền dày ấm, màu vằn vàng nổi bật trên làm da như sứ trắng.
Nàng ngủ an tĩnh, khoé miệng nhếch lên, không biết gặp mộng đẹp gì.
Cảm giác có người tới gần, Chư Kiền liền tỉnh giấc, ngẩng dầu, chỉ trong chớp mắt đã thanh tĩnh lại. Nữ chủ nhân nằm úp sấp trên người, nó không dám nhúc nhích, chẳng qua cái đuôi vẫy qua lại biểu hiện lấy lòng.
Trường Thiên khom lưng, không tốn chút sức đem nàng ôm lấy. Ninh Tiểu Nhàn nếu tỉnh lại nhất định sẽ tức giận, cánh tay phải của hắn thoạt nhìn không có chút vấn đề gì.
Hắn ôm người tới một bên, đem người trong ngực ôm lấy mới nằm xuống, đưa chăn đắp lên hai người. Nàng rù rì hai tiếng, gương mặt chà chà trên ngực hắn, đưa tay đặt lên lồng ngực, chiếm lấy một vị trí, lúc này mới tiếp tục đi tìm chu công.
Hai người đem hàn khí ban đêm ngăn cách ngoài thảm. Hắn tham lam nhìn dung nhan nàng trong giấc ngủ hồi lâu, chỉ như vậy ôm nàng đã cảm thấy an bình trọn vẹn.
Trường Thiên khẽ mỉm cười, như tuyết hoá băng, nói không hết lời ôn nhu, đáng tiếc nụ cười ẩn trong bóng đêm nên không người nào có thể thấy.
Hắn in một nụ hôn nhẹ nhàng xuống trán nàng.
......
Cảm nhận hương vị thật ngọt ngào.
Ninh Tiểu Nhàn mở mắt ra, ngu ngơ một chút, mới phát hiện thân thể vững chãi nóng hổi sau lưng, hiển nhiên là mình đã bị người khác ôm vào trong ngực.
Nàng mới hơi động một chút, giọng nói thuần thanh của Trường Thiên từ đỉnh đầu truyền tới “Tỉnh?”
“Ta ngủ bao lâu?”
“Bốn canh giờ”
Nàng cúi đầu, thấy cánh tay ôm trọn eo nhỏ của mình, ôm được vô cùng tốt. Đây là … cánh tay phải? “Tay của chàng tốt lên từ lúc nào?”
Hắn mặt không đổi sắc nói “Hai canh giờ trước”
“A” Nàng nghiêng đầu hồi lâu, nghĩ ngợi, cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng nàng mới tỉnh ngủ, đại khái máu chưa cung cấp đầy đủ cho não, còn có mấy phần mê mang.
Đợi đến khi mọi người rửa mặt xong, Trường Thiên hướng Ninh Tiểu Nhàn nói thầm mấy câu, nàng gật đầu, lấy ra một viên thuốc giống như hạt đậu đưa cho Công Tôn Triển.
Hắn ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì?”
“Hủ tâm cổ” Thấy thần sắc Công Tôn Triển đột nhiên trở nên cứng nhắc, nàng nhoẻn miệng cười “Cùng Hoặc tâm trùng chỉ khác một chữ, nhưng hiệu quả lại bất đồng lớn. Ngươi đừng sợ, hủ tâm cổ bị ta khống chế, bình thường đối với ngươi không có tác dụng, thậm chí không cảm nhận được sự hiện hữu của nó, không có mệnh lệnh của ta, nó sẽ không làm gì hại tới ngươi. Nhưng nếu ta chết, sâu độc này không ai không chế, vậy kết quả cũng giống như ta ra lệnh”. Ý là hắn sẽ chôn cùng. Ở trong Vân Mộng Trạch, sâu độc là một công cụ tốt, trên người nàng cũng không thiếu đồ chơi này.
Nàng cười tới xinh đẹp như hoa, nhưng lại khiến Công Tôn Triển rùng mình. Hắn cũng biết tình thế người mạnh hơn mình, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy nuốt xuống “Mấy vị cần gì phải vậy? Ta không có ý đồ đắc tội với người khác”
Nàng nhắm mắt cảm ứng, xác nhận Công Tôn Triển xác thực đã đem cổ trùng nuốt vào trong bụng, không có đem thuốc đặt dưới đầu lưỡi để lừa gạt, lúc này mới cười nói “Chớ vội “Chúng ta rời khỏi Vân Mộng Trạch, ta nhất định sẽ thay người loại bỏ nó”. Nhưng tâm phòng người vẫn nên có. Bọn họ kết tiếp cần thâm nhập trung tâm Vân Mộng Trạch, nếu bị người này trở mặt hãm hại, vậy cần tìm ai gánh trách nhiệm?
Sau đó, bốn người cưỡi hai con Chư Kiền, tiếp tục đi theo hướng tây”
Đồ Tẫn nói không sai, cứ như vậy hai ba ngày thời gian, đã có không ít dị thú bị Hoặc tâm trùng không chế, trở nên xao động không dứt, trong không khí tràn ngập mưa gió mang đến cảm giác khẩn trương. Bọn họ dựa vào toạ kỵ, nhanh chóng bỏ lại vài ba con dị thú đuổi theo.
Đoạn đường đi không nghỉ, ước chừng mười lăm, mười sáu canh giờ, mọi người rốt cuộc đi tới một cánh rừng hoa trắng. Nàng dựa theo chỉ điểm của Khâu Hạ, bay qua cánh rừng này là có thể tới đích của chuyến đi, tới Hồng Cốc.
Nơi này mỗi gốc hoa trắng đều vô cùng đẹp đẽ yêu kiều, trong rừng màu xanh của cỏ và trắng của hoa phân ra rõ rệt, bướm bay quanh, trên mặt đất là màu vàng của lá rụng, cùng màu trắng của cây khô hoà trộn, nếu thêm trời trong xanh thì hệt như một bức tranh phong cảnh đẹp của châu âu. Đáng tiếc, Vân Mộng Trạch chỉ mãi là cảnh tượng trời sao, bối cảnh đột nhiên thay đổi, bầu trời u ám nổi lên gió, lá cây sào xạc, khu rừng đột nhiên trở nên quỷ bí.
Hơn nữa trong cánh rừng đột nhiên có động tĩnh.
Bọn họ mới bay qua sườn núi liền thấy phía trước có một đội nhân mã vừa đánh vừa lui.
Đám người kia từng chiêu thức đều hướng lên trên trời, cho nên địch nhân của họ cùng người khác có chút bất đồng, là hai loại sinh vật. Một loại so với nắm đấm nam tử lớn hơn một chút, là ong đen nhánh, cả người trải một lớp da lông như nhung, bụng và cổ tròn vo. Đa số côn trùng lớn như vậy đều mang theo mấy phần xấu xí, ong đen này mắt lồi miệng nhếch, sáu chân như móc câu, càng lộ ra vẻ dữ tợn, hơn nữa ai cũng nhìn thấy hung khí đả thương người phía sau đuôi nó.
Đàn ong này ít nhất cũng hơn vạn con, kết thành đội bay múa giữa không trung, đàn ong khổng lồ vỗ cánh ong ong có thể áp đảo mọi tiếng huyên náo.
Còn một loại sinh vật khác, giống như thiêu thân khổng lồ, thoạt nhìn cánh sải dài hơn ba thước, cả người sặc sỡ, trông rất đẹp mắt, tụ tập lại như đang khiêu vũ, lại càng tạo cảnh như ảo mộng. Sinh vật như vậy bay lượn trên cánh đồng hoa bát ngát tạo nên cảnh đẹp không thể nói hết, nhưng nó lại đang truy đuổi loài người.