Mục lục
Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hong Van

Beta Tiểu Tuyền

Có tình huống? Ninh Tiểu Nhàn kéo căng thân thể, nhìn qua theo tầm mắt của hắn, thấy được một bóng dáng chui ra từ trong khu rừng rậm rạp, trầm giọng nói: “Các ngươi thật chậm, cư nhiên chỉ mới đến được đây.”

Nàng còn chưa thấy rõ mặt hắn, chỉ nghe thấy giọng nói này thôi thì đã biết người đến là người phương nào.

Trầm Hạ quả nhiên thật có bản lĩnh, nhanh như vậy đã vứt bỏ được sự truy đuổi của Huyền Vũ. Chẳng qua là tình huống của hắn thoạt nhìn rất không ổn, cánh tay trái mềm nhũn rũ xuống bên người, có lẽ đã bị gãy, phần ngực bên phải đã được băng bó thỏa đáng, nhưng khi quan sát phạm vi và tốc độ máu chảy ra thì có lẽ miệng vết thương rất lớn, nàng đoán có lẽ nắm đấm của nàng đều có thể đâm vào được. Miệng vết thương này còn dữ tợn hơn một kiếm trên người Trường Thiên lúc đó rất nhiều, có lẽ nếu hắn không có tu vi tại thân thì đã mất mạng ngay tại chỗ. Y phục trên người bị rách ra hai lỗ hổng lớn, lộ ra miệng vết thương bên trong cũng đã qua xử lý, hắn có chút cong lưng, hiển nhiên thương thế khiến hắn đau đớn dị thường.

Trầm Hạ đã xử lý qua vết thương của mình rồi, đáng tiếc thần lực của Huyền Vũ như giòi trong xương, không dễ dàng thanh trừ. Xem ra tính mạng của hắn cực kỳ tràn đầy, nàng có thể thấy được miệng vết thương trên cánh tay hắn đang nhúc nhích như muốn khép lại, nhưng lại một lần nữa bị lực lượng mà địch nhân lưu lại trên vết thương xé rách ra.

Ánh mắt của Trường Thiên quét một vòng trên người hắn. Lấy nhãn lực và kinh nghiệm của Trường Thiên, thậm chí có thể đoán được những tổn thương này làm sao mà có được. Dù là có dị bảo như Sơn Hà Trận ở trong tay thì người có thể tránh được thần thú xuất thủ tất nhiên cũng không nhiều, huống chi Trầm Hạ chỉ có tu vi Độ Kiếp tiền kỳ.

Mất đi đối thủ, giờ phút này có lẽ Huyền Vũ đang rất căm tức a?

Ninh Tiểu Nhàn đặc biệt nhìn về phía sau hắn nói: “Huyền Vũ đâu rồi? Đừng để bị ngươi dẫn đến mới tốt.”

“Ta đã dẫn nàng ra khỏi sơn cốc, rồi độn rất xa mới về được. Ở đây đã nằm ngoài vùng thần niệm của nàng rồi, trong chốc lát nàng không truy tung đến được.” Trầm Hạ dừng lại ở cách đó ba trượng, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch vì mất máu, toàn thân lại nổi lên khí thế bất thường. Thương thế nặng thế này khiến hắn thoạt nhìn như một đầu sói cô độc, yên tĩnh, nguy hiểm, luôn đề phòng.

Thấy tổn thương trên người hắn, Ninh Tiểu Nhàn đã biết rõ biện pháp của hai người họ đã thành công một nửa, trong nội tâm cũng thấy vô cùng hả giận. Một kiếm mà Trầm Hạ đâm Trường Thiên lúc đệ tam mạc thiên địa chấm dứt đến nay còn khiến nàng ghi hận không thôi.

Lúc này Trầm Hạ nhìn thoáng qua Khỉ La phu nhân dưới chân Trường Thiên, nhướn mày kiếm nói: “Các ngươi cư nhiên trước thời gian giết chết nàng a.”

“Trước thời gian?” Ý là Khỉ La phụ nhân vốn phải chết trong đệ tứ mạc thiên địa sao? Trường Thiên lại lắc đầu nói: “Trong đệ tứ mạc thiên địa có một đầu Xích Hổ Cùng Kỳ do Man tộc hóa sinh trà trộn vào, con nhện yêu này chết trên tay nó.”

Trầm Hạ thuận thế nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy được hai vết thương thật lớn trên ngực và trên cổ Khỉ La phu nhân, xác thật là có răng nhọn của động vật gây thương tích, nói tiếp: “Nàng cấu kết với Man tộc, bị Huyền Vũ phát hiện, nhân cơ hội đại hôn lần này mời nàng đến để giết chết.” Hắn thuận miệng nói, “Nếu mạc thiên địa này không cải biến thì tối đa nửa canh giờ nữa nàng cũng phải chết.”

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đông, bầu trời nơi đó sáng hồng một mảnh, hiển nhiên là Tất Phương đang đuổi bắt Xích Hổ đả thương người.

“Trên đường ta đến đây, cảm ứng được sát khí rất cường đại, nếu nghi ngờ của ta không sai, trận chiến lớn như vậy tất nhiên sẽ nhanh chóng hấp dẫn Huyền Vũ tới.” Hắn nheo mắt lại nói, “Chẳng qua đây cũng là cơ hội tốt. Không phải các ngươi muốn lợi dụng thần diễm của Tất Phương để nung Lôi Kích Mộc sao? Lấy ra đây đi.”

Ninh Tiểu Nhàn lấy Lôi Kích Mộc ra, ném cho hắn. Trầm Hạ ước lượng nói: “Đến chỗ rừng sâu chờ ta.” Sau đó, bóng dáng hắn đã biến mất tại chỗ.

Bản sự xuất quỷ nhập thần như vậy, thật là khiến người khác hâm mộ. Nhưng mà, tuy Trầm Hạ biết mình đã tiến vào cái bẫy của Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên, cũng biết bọn họ mượn tay của Huyền Vũ đả thương hắn, nhưng lần này lộ diện lại không đề cập đến một chữ, ngay cả biểu lộ phẫn hận cũng không có, thậm chí còn chủ động thực hiện ước định.

Tâm tính của người này, đã trầm ổn đến mức có thể vứt bỏ tình cảm chủ quan, chỉ đưa ra lựa chọn có lợi nhất với mình. Khí độ và trí tuệ như thế, nàng tự hỏi bản thân từ trước đến nay luôn xử trí theo bản tính, tuyệt không có khả năng làm được. Nghĩ đến đây, trong lòng thầm giật mình: Trường Thiên nói không sai, bị người như vậy ghi nhớ đến tính mạng, thật sự là quá nguy hiểm, quá đáng sợ.

Nàng còn chưa cảm thán xong, Trường Thiên đã cất bước đi về phía trước nói: “Đi mau, ở đây có rất nhiều yêu quái đã chết, thủ hạ của Tất Phương sẽ nhanh chóng điều tra đến đây.” Bọn họ chọn tuyến đường đi theo hướng này, vốn là nghĩ đến nếu Tất Phương và Huyền Vũ đuổi giết đến thì có thể mượn Xích Hổ để chuyển dời sự chú ý của bọn họ, không nghĩ đến Khỉ La phu nhân lại làm bia đỡ đạn, mà Xích Hổ lại chạy về phía đông, hoàn toàn dẫn đi lực chú ý của đám yêu quái.

Hắn lại nhớ đến ánh mắt của Xích Hổ trước khi rời đi, trong đó cũng không có sát ý. Có lẽ ở trong mắt nó, phàm nhân quá nhỏ bé, không đáng để tốn sức giết hại, hay có lẽ là có nguyên nhân khác? Ánh mắt kia, rốt cục là đang nhìn ai?

Ninh Tiểu Nhàn nhanh chóng đi ra xa hơn mười trượng, nhịn không được quay đầu nhìn lại, thi thể của Khỉ La phu nhân đã biến trở về chân thân, là một con nhện hoa ngũ thải ban lan cực lớn, cái bụng tròn vo nổi lên của nó còn cao hơn cả một người nên ngay cả bụi cỏ cũng không che giấu được.

“Thân là yêu quái, lại phản bội Yêu tộc, cấu kết với Man nhân sao?” Nàng lẩm bẩm nói.

“Chuyện này cũng không kỳ quái.” Trường Thiên đi ở phía trước, cơ hồ bao phủ cả thân người nàng trong bóng lưng cao lớn của hắn, “Từ trước đến nay yêu quái luôn thích làm theo ý mình, trong mắt chỉ có một chút lợi nhỏ của bản thân mà thôi.Trong trí nhớ của con nhện yêu này mà ta đọc được, con nhện yêu này mạnh vì gạo, bạo vì tiền, là một cao thủ trong tìm hiểu tình báo.Mấy trăm năm qua, ít nhất cũng đã gửi đi hơn một ngàn tin tức cho Man nhân. Cuối cùng nàng ta chiếm cứ lãnh địa gần sát bên lãnh địa của Tất Phương, cũng vì dễ dàng giám thị. Trầm Hạ nói nàng ta không sống được đến khi đệ tứ mạc thiên địa chấm dứt, hẳn là Huyền Vũ đã sớm nổi lên nghi ngờ với nàng ta rồi.”

Trong lời nói của hắn có chứa châm chọc nhàn nhạt. Cho đến ngày nay, bản tính của Yêu tộc vẫn không thay đổi, chủng quần này, nhất định sẽ không thể đoàn kết giống như nhân loại hoặc là Man nhân được.

Ninh Tiểu Nhàn cũng không chú ý đến những điều này. Trong mắt nàng, giác quan thứ sáu của nữ nhân rất đáng sợ. Có một hàng xóm yêu mị như vậy, Huyền Vũ chắc hẳn cũng rất không thoải mái a? Nam nhân trong thiên hạ đều thích ngửi mùi tanh của mèo, mặc kệ có động thủ hay không thì luôn muốn ngửi nhiều thêm chút.

Trường Thiên nói đến đây, lại ngừng một chút rồi nói: “Trong trí nhớ của nhện yêu, thật sự có một manh mối hữu dụng.”

“Hả?”

“Nàng còn nhớ rõ, pháp khí Sơn Hà Trận của Huyền Vũ chính là được trộn lẫn một ít Tốn Kim mới có được tính chất đặc dị không?”

“Tất nhiên là không quên rồi.” Trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận này, Sơn Hà Trận ở trong tay Trầm Hạ có thể phát huy ra nhiều tác dụng lớn, nàng cũng không phải chưa thấy qua.

“Được, vậy thì trong đầu con nhện yêu này có một tin tình báo cực kỳ quan trọng, cho đến chết cũng không có cơ hội đưa cho Man tộc.” Trường Thiên quan sát nàng, gằn từng chữ nói, “Vẫn thạch oanh kích xuống ngày đó, có lẽ không chỉ có một khối.”

Đôi mi thanh tú của Ninh Tiểu Nhàn dần dần nhướn lên, hiển nhiên là bị gợi lên hứng thú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK