Edit: Nora
Beta: Tiểu Tuyền
Tên nào rãnh rỗi đến nổi bị khùng mà đến nơi này vào lúc sáng chưng thế? Còn may mỗi lần trước khi tiến vào Thần Ma ngục nàng đều có thói quen đặt ma nhãn ở chỗ nào đó thật kín đáo, nàng không muốn xuất hiện trước mặt người qua đường.
Người đến sao? Nàng thấy Trường Thiên bỗng nhướng mày. Cùng Kỳ cũng xoay xoay đầu ra vẻ như đang lắng nghe. Hiển nhiên không phải người qua đường nào đó, mà là người hai người này.
“Này, bên ngoài là ai? Đừng khi dễ ta không nghe thấy nha !” Trong lòng nàng rất lo.
Không đợi Trường Thiên đáp lời, Cùng Kỳ đã ha ha cười: “Nữ chủ nhân, xem ta nè.”
Một câu vừa buông thì trong cổ họng đã biến thành một giọng nữ: “Hôm qua ngươi đã về tới trong tông rồi, cớ sao không nói với ta?”
Chớ nói Ninh Tiểu Nhàn sợ hãi kêu lên một cái mà ngay cả Trường Thiên cũng chịu ghé mắt. Cùng Kỳ thậm chí còn có bản lãnh này, có thể thuật lại giọng người khác vừa diệu kì vừa giống, rõ ràng trước này hai người đều không biết. Ngay cả Trường Thiên cũng phải giật mình, lò đan này càng thêm đắc ý. Nàng nghĩ nghĩ cũng hiểu rõ: công năng sao chép của bếp lò này rất mạnh mẽ, vô luận đan phương phức tạp khó chế cỡ nào nó đều nhớ được, huống chi là giọng nói, ngữ điệu và cảm xúc của loài người?
“Việc nhỏ thế này có gì phải nói?” Đây cũng là chất giọng trầm thấp. Ninh Tiểu Nhàn nghĩ, hai chữ “nói với” này dùng cũng thật chân diệu, bình thường dùng cho cảm tạ, lúc này quả nhiên là ý “nói ra miệng”.
Giọng điệu của hai người này đều có ấn tượng rất sâu với nàng, không cần phí sức đã nhận ra được, là Hồ Hỏa Nhi và Đạm Đài!
Hồ Hỏa Nhi nghẹn họng, đại khái qua một lát mới hồi phục, nói tiếp: “Chúc mừng huynh! Thanh Hư Môn có được Nham Thành này liền tài nguyên cuồn cuộn, giờ lại sản xuất được linh trà, về sau doanh thu không chỉ có ngân lượng mà còn được rất nhiều linh thạch.”
Ninh Tiểu Nhàn vỗ vỗ đầu, thầm nghĩ bà cô này thật đơn thuần. Quả nhiên Đạm Đài thản nhiên nói: “Đây cũng chưa chắc là chuyện tốt, có điều vẫn đa tạ ý tốt của tiên tử.”
“Ơ, cớ sao không phải là chuyện tốt?”
“Mối làm ăn bí truyền này, ai nhìn mà không đỏ mắt? Thanh Hư Môn này của ta lại không phải là đại phái danh môn.” Đạm Đài hời hợt qua loa, không muốn nhiều lời: “Hồ tiên tử, hôm nay nàng đến tìm ta có chuyện gì?” Từ trước tới nay hắn luôn trốn tránh Hồ Hỏa Nhi, lúc này bị bắt tại trận nên mới bất đắc dĩ cùng nàng tìm nơi vắng vẻ nói chuyện.
Hồ Hỏa Nhi trầm mặc, cả buổi mới nhăn nhó nói: “Nửa tháng sau là sinh nhật một trăm tuổi của ta rồi. Chưởng môn sư thúc nói muốn chúc thọ cho ta, huynh… đến lúc đó huynh có thể đến được không?” Mấy tiếng sau cùng giọng điệu có chút lạc đi, có vẻ rất mong chờ. Nữ tử bình thường qua 30 tuổi đã không thích đề cập đến tuổi tác của mình, nhưng nàng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tính mạng được kéo dài, trăm tuổi vừa đúng là tuổi thanh xuân của nàng. Nàng lại là đệ nhất mỹ nhân được sủng ái trong Triều Vân tông, nếu tin tức mừng thọ truyền đi, không biết sẽ hấp dẫn bao nhiêu tuấn ngạn (người tài đức anh tuấn) đến chúc tụng.
Ninh Tiểu Nhàn nghe thấy nàng đã đến trăm tuổi, dù biết rõ tuổi thọ của tu sĩ đều lớn cũng nhịn không được hâm mộ. Một trăm tuổi đó! Nữ tử thế tục hơn phân nửa đều không sống được đến tuổi này, miễn cưỡng có được mấy người thì cũng đã tóc bạc da mồi, già không chịu nổi, nói không chừng đến thần trí cũng không còn tỉnh táo, sao có thể kéo dài thanh xuân, tuyệt sắc khuynh thành như Hồ Hỏa Nhi bên ngoài?
Đại khái vẻ hâm mộ của nàng đều ghi trên mặt, Trường Thiên đột nhiên nói: “Sao phải hâm mộ?! Nhập đạo càng sớm, tướng mạo lại càng trẻ. Nếu ngươi không quay về thế giới vốn ở, đợi mấy trăm ngàn năm nữa, ta bảo đảm ngươi có thể giữ được bộ dáng như hiện nay!”
Nàng nghe thấy thế liền nhìn Trường Thiên, thấy thần sắc hắn không thay đổi, trong ánh mắt thâm thúy như đang có một ngọn lửa màu vàng hừng hực cháy, trong nội tâm nàng không khỏi thình thịch đập: “Hắn, hắn muốn ám chỉ cái gì với ta sao?”
Giờ khắc này, trong ngoài Thần Ma ngục chỉ có hai người nhìn nhau không nói gì.
Bên ngoài tim Hồ Hỏa Nhi chắc hẳn còn đập nhanh hơn nàng, đáng tiếc đợi cả buổi mới nghe được Đạm Đài thản nhiên nói: “Ta chúc mừng tiên tử trước vậy. Chuyện nơi này đã xong, ngày mai ta phải trở về núi Khải Vân bế quan. Thọ yến của tiên tử chỉ e ta không cách nào tham dự.”
Dường như nàng cũng nghe thấy tiếng Hồ Hỏa Nhi hít sâu: “Đạm Đài!” Rốt cuộc Hồ Hỏa Nhi nhịn không được cả giận nói: “Đến cùng ta có gì không tốt, cớ sao khắp nơi ngươi đều cự tuyệt, trốn tránh ta?! Ngươi đánh nhau với Bắc Minh đại yêu bị trọng thương, ta cứu ngươi, chăm sóc ngươi. Đệ tử Thanh Hư Môn bị tập kích bên ngoài, ta cũng ra tay tương trợ. Chưởng môn sư thúc muốn ta giết Ninh Tiểu Nhàn, ta nể mặt ngươi mới thả cho nàng một con đường sống. Đến cả Thanh Hư Môn vừa rồi bị cường địch đột kích, cũng là ta đưa cứu binh tới.”
“Đạm Đài, đến cùng ta có gì không tốt, để ngươi chán ghét như vậy?!” Tính tình nàng nóng vội, một câu cuối này cơ hồ như muốn hét ra. Nét khắc hoạ của Cùng Kỳ cũng làm lổ tai Ninh Tiểu Nhàn ong ong, thầm nghĩ hồ tiên bên ngoài này quả là con lai, cũng là tính cách của nhân sĩ Tây Vực, cách nói chuyện làm việc thẳng thắng vô cùng.
Đạm Đài lạnh lùng nói: “Hồ tiên tử rất tốt, chân chính là một thiên tiên. Chỉ là Đạm Đài ta không xứng với cô mà thôi!”
“Chỉ là Đạm Đài ta không xứng với cô mà thôi”, lời cự tuyệt như vậy thật vừa lạnh vừa thốn, vốn là người mạnh mồm mạnh miệng cũng không nói được lời nào.
Hồ Hỏa Nhi tức giận đến nỗi tiếng nói cũng run lên: “Tốt, tốt! Là ngươi nói! Lần thọ yến này ta phải tìm lấy một nam nhân xứng đôi mới tốt!”
Lúc này Đạm Đài trầm mặc hồi lâu mới nói: “Vậy chúc mừng tiên tử sớm ngày tìm được lương xứng, ngày sau song tu tiền đồ vô lượng.” Ngữ điệu hắn như trộn lẫn nước, bình bình đạm đạm, không hề lộ ra chút cảm xúc nào.
Không nghe thấy Hồ Hỏa Nhi trả lời, Cùng Kỳ chỉ chúm miệng vẽ ra một tiếng “Vụt” như có một vật xẹt qua không khí. Sau đó dường như Đạm Đài cắn răng hừ một tiếng.
“Cô nương này đánh Đạm Đài.” Trường Thiên ngắn gọn miêu tả tình cảnh.
“Đánh vào chỗ đó sao?”
“Trên vai phải, hắn không né tránh.”
“Sao không đánh vào mặt hắn?” Ninh Tiểu Nhàn hừ lạnh một tiếng, nhưng nàng cũng biết thật ra là Hồ Hỏa Nhi không nỡ: “Hồ Hỏa Nhi thích hắn như vậy, hắn còn sĩ diện, thật sự là đã lâu không bị ăn đòn!” Nếu đổi lại nàng là, một nam nhân có một tiểu mỹ nhân quốc sắc thiên hương điên cuồng theo đuổi mình, đã sớm vui vẻ ôm về nhà. Trước mắt hai người này một chưa gả, một chưa lập gia đình, thân phận đều trong sạch, thực lực lại cùng cường đại, Đạm Đài còn sĩ diện cái gì? Người tu đạo cũng chú trọng “Thần tiên bầu bạn”, đâu giống như người tham gia cửa phật thanh tâm quả dục, không được cưới gả.
Nghe nàng đồng cảm bộc phát mối thù, Trường Thiên và Cùng Kỳ đưa cho nhau một ánh mắt, thông minh lựa chọn trầm mặc.
Trong cơn thịnh nộ Hồ Hỏa Nhi đánh Đạm Đài một cái nhưng vừa nhấc tay đã có chút đau lòng, vơi bớt giận hơn phân nửa, nhưng ngoài miệng vẫn cứng miệng nói: “Ngươi đi đi, ta cũng không phải người không biết xấu hổ, về sau không bao giờ… đeo bám lấy ngươi nữa. Về sau… về sau… đường ai nấy đi, không… không… liên quan nữa!” Càng nói càng thương tâm, nói đến câu cuối đã có chút nghẹn ngào không phát thành lời. Vốn nàng đã có dung mạo động lòng người, đến khi khóc lên không biết còn lê hoa đái vũ (Hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái ‘trích Trường Hận Ca’ của Bạch Cư Dị.)đến nhường nào.
Cho nên Đạm Đài cũng hắng giọng buông lời đáp: “Như thế rất tốt. Về sau tiên tử xin bảo trọng.” Sau đó không còn động tĩnh nào.
Trường Thiên thông qua ma nhãn nhìn nhìn, lắc đầu nói: “Hắn chạy trốn rồi.” Có thể làm cho hắn nói ra chữ “trốn”, có thể thấy lúc này bộ dạng rời đi của Đạm Đài là chật vật chạy trối chết.
Mắt thấy chàng tâm như sắt, trốn tránh mình như gặp quỷ, Hồ Hỏa Nhi dặm chân, nhịn không được oa oa khóc òa lên.
“Được rồi, được rồi, đừng truyền lại nữa.” Ninh Tiểu Nhan vội vàng xua Cùng Kỳ dừng lại. Đây là lúc Hồ Hỏa Nhi phát tiết, họ không nên rình nàng. “Nam nhân này bạc tình bạc nghĩa như thế, một bụng tình ý của Hồ Hỏa Nhi thật sự là làm cho kẻ mù xem.”
Trường Thiên không lên tiếng. Trong ngục này chỉ có hắn nhìn thấy được động tĩnh bên ngoài, nhưng hắn thấy rất rõ, lúc Đại Đàm nói chuyện cùng Hồ Hỏa Nhi nắm đấm luôn nắm rất chặt, xem ra quả thật vô cùng chán ghét cô nương này.
Qua gần nửa canh giờ Hồ Hỏa Nhi mới rời đi, chắc là đã khóc đủ rồi. Lần này Đạm Đài đi, nàng nhất định cũng sẽ không ở lại Nham Thành.
Lúc Ninh Tiểu Nhàn đi ra khỏi Thần Ma ngục mới thấy hoảng sợ, chỉ thấy bãi cỏ xanh xung quanh như bị vòi rồng càn quét qua, cỏ cây khắp nơi đều bị xới lên thành một đống bừa bộn, xem ra bị Hồ Hỏa Nhi lấy ra trút giận, ma nhãn cũng bị ảnh hưởng rơi xuống đất. May mà lúc này Hồ Hỏa Nhi quá thương tâm, nên cũng không phát hiện trên mặt đất là một chiếc vòng cổ không bắt mắt.
Tính tình nàng thật sự dữ dằn, nhưng Ninh Tiểu Nhàn cũng có chút đồng tình với nàng. Cô nương này đến cùng vẫn là bản tính thiện lương, trong lúc thương tâm cũng chỉ hạ thủ lưu tình đúng mực, nếu không một đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ đỉnh phong như nàng chỉ cần vung tay, cả Nham Thành bị hủy đi cũng không có gì kỳ lạ.
Bên trong Nham Thành như có sóng ngầm khởi động. Hai ngày sau Ninh Tiểu Nhàn núp trong nhà rất ít khi ra ngoài, còn bớt thời gian chào hỏi Tiếu Tử và Đàm Thanh Hà chuyển vào nông trường. Nghe nói nhà mình hôm sau bị người đánh úp, Đàm Thanh Hà không khỏi biến sắc, Tiếu Tử phải an ủi hồi lâu mới bình tĩnh lại. Ninh Tiểu Nhàn ở một bên nhìn xem không khỏi cảm thán, sức mạnh của tình yêu quả nhiên vĩ đại, Tiếu Tử miệng kín như hồ lô vậy mà cũng bị Đàm tỷ cạy ra được.
Thời gian này vô cùng yên tĩnh. Chiều hôm sau nàng đã luyện thành Bí Quyết dẫn đường thức thứ 14, cách cảnh đại thành chỉ còn một bước ngắn. Đến bước này, Trường Thiên yêu cầu nàng có chút chậm rãi, một thức cuối cùng luyện thành có chút khó khăn. Hắn biết rõ đạo lý dục tốc bất đạt nên đốc thúc nàng luyện tập nhiều lần 14 thức phía trước, chờ ngày nước chảy thành sông.
Tức Nhưỡng đã thật lâu không bị biến về trạng thái đóng băng. Hiện tại trong đó gieo đủ loại cây trồng đủ màu. Mỗi ngày nàng còn phải dành một chút thời gian đi theo Trường Thiên phân biệt các loại bảo bối trong vườn. Bởi vì mấy ngày này hạt giống tiên thảo mua được trong Hỗ thị cũng đã được trồng xuống, dựa vào thần lực của Tức Nhưỡng nên sinh trưởng rất khả quan. Tiên thảo phẩm giai càng cao thì phẩm tương càng tốt, nhân sâm, linh chi, thủ ô, hoàng tinh đều đã cho củ quả lớn. Nếu không phải thường xuyên ra ngoài thăm dò thế cục chưa rõ, nàng cơ hồ đều có thể thích ý hái cúc đông ly rồi.
Trong Tức Nhưỡng chỉ có một loại thực vật dựa vào chính nó chậm rãi sinh trưởng. Hôm nay Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nhàng vuốt một góc như màu xanh lá cây, phát hiện nó bất giác đã cao hơn một xích (33cm), từ nhỏ dần nảy nở ra dáng của cây, chỉ là lá cây vẫn một màu xanh đậm trước sau như một. Nàng không hiểu rõ về cây cối lắm, gốc tiểu thụ này thoạt nhìn còn rất bình thường, không khác nào những cây bình thường khác.
À, có lẽ điểm khác nhất là đã qua hơn một tháng mà vẫn còn không nhanh không chậm lớn lên như vậy.
Danh Sách Chương: