Beta Tiểu Tuyền
Vân Mộng Trạch của Huyền Vũ, đối với mấy người một lòng lĩnh ngộ thiên đạo mà nói, thật sự là bảo tàng khó mà dứt bỏ, cho dù có mạo hiểm cũng muốn vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận tìm tòi!
Chẳng qua là, chuyện này lại có quan hệ gì với chuyện hắn ngụy trang thành người phàm tiến vào Vân Mộng Trạch chứ?
Trường Thiên giống như biết suy nghĩ trong nội tâm nàng, vuốt ve mái tóc của nàng rồi nói: “Nếu muốn hiểu được thiên đạo ở bên trong Vân Mộng Trạch, đầu tiên là phải tuân thủ quy tắt của nơi này, cũng chính là —— tất cả người ngoại lai, đều phải là thân thể phàm nhân. Nếu ta không thu liễm toàn bộ Ất Mộc chi lực, tinh tế cảm ngộ từ đầu tới đuôi, thì sẽ không thấy được những đạo lý ở nơi này. Hơn nữa đến đệ tứ mạc thiên địa, cách thời gian chúng ta xuất trận đã không xa, ta lại càng không muốn thất bại trong gang tấc.”
Vân Mộng Trạch tựa như sân chơi mà Huyền Vũ bố trí, muốn vào đây chơi, đầu tiên là phải tuân thủ quy củ của nơi này, nhưng nếu có người phá hỏng nó, như vậy những hạng mục trò chơi này cũng sẽ không mở ra với kẻ đó.
Hắn đặt một nụ hôn trên lên trán nàng: “Bé ngoan, nàng có hiểu không?”
Nàng không nói một lúc lâu, Trường Thiên đang muốn nói chuyện, lại thấy khóe miệng nàng cong lên, hẳn là một độ cong châm chọc: “Nếu như thế, vì sao chàng vẫn luôn không nói cho ta biết?” Ở trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận đau khổ bi thương, bây giờ nhìn lại thấy không đáng giá đến mức nào!
Lời này hỏi ra, hắn không nói gì một hồi lâu, qua một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Ta vừa tiến vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận, liền phát hiện bị người nhìn trộm. Cảm giác này có mặt ở khắp nơi, vốn là rất quen thuộc. Lúc đầu ta cho rằng Huyền Vũ chưa chết, song thời gian càng dài, ta liền cảm giác ra đây là người khác. Dưới tình huống ta ở ngoài sáng địch ở trong tối, liền chỉ có thể án binh bất động.”
Ninh Tiểu Nhàn cười lạnh nói: “Chàng dấu giếm luôn cả ta, là sợ ta để lộ chân tướng, làm hỏng chuyện lớn của chàng?”
“Ta vốn muốn để cho nàng biểu hiện tự nhiên chút ít, cũng không phải là cố ý......” Trường Thiên do dự một chút nói, “Cho đến khi tiến vào đệ tam mạc thiên địa không lâu, cái loại cảm giác bị theo dõi này đã biến mất, cũng gặp được Trầm Hạ tại Tiên Thảo Viên, khi đó ta liền có chút ít hoài nghi, cho nên thử ra tay dò xét mấy lần, cho đến khi hắn đâm ta một kiếm, ta mới khẳng định người giật dây chính là hắn......”
Nghe đến đó, Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên lên tiếng ngắt lời nói: “Lúc đệ tam mạc thiên địa kết thúc, có phải chàng căn bản không muốn đi ra ngoài hay không, dứt khoát mượn một kiếm kia ở lại đệ tứ mạc thiên địa?” Bây giờ nhớ lại, Trầm Hạ cũng được xem là người phàm, vì vậy góc độ cùng lực đạo một kiếm kia đâm vào cũng không bén nhọn.
Trường Thiên đột nhiên không nói.
Đây chính là chấp nhận? Ninh Tiểu Nhàn cười lạnh mấy tiếng, mới nói tiếp: “Có phải chàng đã tính toán là sẽ gạt ta từ đầu đến cuối, không muốn để ta biết hay không?”
Nàng đợi thật lâu, phía sau cũng không có một chút âm thanh nào, cho nên trong lòng giống như bị nhét vào khối băng, lạnh lẽo đến mức co quắp không dứt. Ngực nàng phập phồng mấy cái nhanh chóng, mất tiếng nói: “Buông tay.”
Ngược lại Trường Thiên ôm nàng càng chặt hơn.
Lần này, giọng nói của nàng trở nên càng thêm yếu ớt, còn có bất lực nhàn nhạt: “Trường Thiên, chàng có từng đặt ta ở trong lòng hay không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch đến gần như trong suốt, giống như là búp bê bóp một cái là vỡ, cánh tay Trường Thiên run lên, theo bản năng buông lỏng ra. Ninh Tiểu Nhàn thoáng cái tránh thoát ra ngoài, vọt đến chỗ Hi Cùng đang bị Đồ Tận khống chế, mất thăng bằng nói: “Lấy pháp khí ra, đưa ta ra ngoài!”
Tộc nhân Hi thị ở trong Vân Mộng Trạch vẫn có pháp lực. Đồ Tận bất động thanh sắc nhìn Trường Thiên một cái, thấy hắn hơi gật đầu, lúc này lấy ra một mảnh ngọc diệp, ném lên mặt đất, lập tức trở thành một Diệp Thuyền lớn một trượng. Ninh Tiểu Nhàn kéo Chư Kiền đang muốn nhảy tới, rồi lại dừng bước lại nói: “Quảng Thành Cung, làm phiền ngài tự đi. Hám Thiên Thần Quân thần thông quảng đại, tính toán không bỏ sót, thiếu một người bé nhỏ như ta đây cũng không đáng kể, vẫn có thể thắng ngay từ trận đầu giống như xưa thôi.” Dứt lời, nhảy lên Diệp Thuyền, cũng không quay đầu lại mà nói: “Đi!”
Đồ Tận sờ sờ lỗ mũi, đàng hoàng tẫn trách đất làm một ngự phu, khống chế Diệp Thuyền bay lên, đi về phía bên ngoài.
Xẹt qua phía trên Trường Thiên, hắn thoáng nhìn xuống dưới, nhìn thấy trên mặt Thần Quân có khổ sở nhàn nhạt.
Diệp Thuyền bay đến Hồng cốc đi ngang qua doanh địa của Càn Thanh Thánh Điện thì chậm lại. Hoàng Huyên đã được tộc nhân Hi thị cứu đi, bị ném ở chỗ này chỉ có Công Tôn Triển và Kỳ Thú của Đồ Tận. Nàng đưa hai người này lên rồi mới ra lệnh cho Đồ Tận: “Ra khỏi Vân Mộng Trạch.”
Diệp Thuyền bay lên, hóa thành một đạo Lưu Hồng, rất nhanh đã biến mất ở trên bầu trời Vân Mộng Trạch.
.....
Nội địa Vân Mộng Trạch, một mảnh người ngã ngựa đổ.
Trầm Hạ và tộc nhân Hi thị đã sinh sống vài ngàn năm ở chỗ này, tích lũy nên gia nghiệp lớn như thế, trong lúc vội vã như vậy phải chỉnh sửa toàn bộ rồi mang đi, thật sự là làm người khác gấp gáp. Nhưng Vân Mộng Trạch sẽ sụp đổ trong mấy canh giờ nữa, ở lại đây làm sao có mạng mà sống? Huống chi lần đầu Trầm Hạ được nói chuyện với mẫu thân, ý tứ trẻ con nhung nhớ, lại cũng chỉ còn dư lại thời gian mấy canh giờ ngắn ngủi như vậy để gặp nhau.
Trường Thiên đã hẹn thời gian hội họp với hắn rồi, cho nên cũng đi ra, thời điểm rời khỏi Vân Mộng Trạch, thấy Đồ Tận và Công Tôn Triển đứng ở cửa vào, lại không thấy bóng dáng Ninh Tiểu Nhàn.
Hắn không nhịn được cau mày nói: “Nàng đâu rồi?”
Công Tôn Triển nói: “Ninh cô nương để chúng ta ở nơi này, nói câu mỗi người đi một ngã xong thì ngự khí đi mất rồi.” Hắn cũng là đang đính chút vàng trên mặt mình, lúc Ninh Tiểu Nhàn bỏ bọn họ lại thì chỉ đơn giản rõ ràng nói tóm tắt hai chữ: “Đi xuống!”
Chân mày Trường Thiên nhíu chặt hơn, dùng từ càng thêm đơn giản: “Đuổi theo.”
Đồ Tận liền khống chế Thuyền Ngọc, đưa hai người đi về phía tây nam.
Thuyền Ngọc đi nhanh trên trời, nhanh như điện chớp. Ước chừng đi được nửa canh giờ, ánh mắt của Trường Thiên ngưng tụ, đột nhiên chỉ vào rừng rậm phía dưới: “Xuống chỗ này.”
Đợi đến khi Thuyền Ngọc chậm rãi giáng xuống, Công Tôn Triển nhìn quanh, không khỏi sợ hết hồn.
Nơi này là một thung lũng nhỏ trong rừng rậm, khe núi có suối, bên suối có trúc, vốn nên là chỗ vô cùng tuyển tú linh khí, nhưng bây giờ phảng phất đã gặp phải một cơn bão, trong phạm vi mười trượng đầy là cây nhỏ gãy rụng, cây lớn thì rụng lá gãy cành, ngay cả mấy khối đá lớn trong dòng suối cũng bị lệch vị trí, áp đảo một mảng lớn tu trúc.
Đồ Tận tùy ý tìm một căn đại thụ đã bị rút ra một nửa bộ rễ, đưa tay sờ sờ dấu vết loang lổ trên cây khô rồi nói: “Là vết roi nữ của chủ nhân.”
Công Tôn Triển nuốt nước miếng nói: “Nàng...... giống như rất tức giận đó.” Chuyện đã xảy ra trong nội địa Vân Mộng Trạch, hắn cũng không rõ lắm. Trong ấn tượng của hắn, mặc dù Ninh Tiểu Nhàn thích chơi đùa, nhưng tính cách chân chính là tỉnh táo tự kiềm chế, chưa từng thấy nàng nổi điên như thế.
Hắn cũng không tò mò, có thể khiến nàng mất hứng như vậy, nhất định chỉ có Thần Quân đại nhân.
Trường Thiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, giống như có thể nhìn thấy được bộ dáng nàng vung roi phát tiết phẫn nộ. Hắn tất nhiên là hiểu được, thời điểm nàng tức giận nhất cũng không nỡ đánh hắn, không thể làm gì khác hơn là đi bắt nạt cây cỏ vô tội. Nha đầu này chẳng bao giờ mất bình tĩnh như thế, phản ứng của nàng kịch liệt như vậy, vượt xa dự đoán của hắn.
Hắn thở dài một tiếng thật nhỏ đến không thể nghe được, sau đó ánh mắt chuyển đến trên người Công Tôn Triển: “Kế tiếp ngươi có tính toán gì không?”
Công Tôn Triển cười khổ nói: “Công Tôn gia là không trở về được, ở bên trong Vân Mộng Trạch ta ba phen mấy bận phá hư chuyện tốt của Càn Thanh Thánh Điện, bọn họ sợ rằng cũng sẽ tìm ta để kiếm chuyện. Nếu là Thần Quân không chê, từ nay về sau Công Tôn Triển nguyện theo ở bên người đại nhân.”