Thế nhưng Ninh Tiểu Nhàn có thể nghe ra sự vui vẻ bị hắn mạnh mẽ đè xuống, trên mặt nàng phảng phất đỏ bừng, nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, tự mình nhanh nhẹn chải tóc. Trường Thiên vì nàng chải tóc, bất quá là muốn cùng nàng hưởng thụ thú vui trong khuê phòng mà thôi, một đại nam nhân như hắn sẽ biết vấn kiểu tóc gì chứ?
Nàng cũng không còn là thân thể vân anh, mấy kiểu tóc ưa thích ngày xưa đã không thể dùng. Trường Thiên thấy nàng vấn tóc lên, để lộ ra vành tai bạch ngọc, nhịn không được muốn trêu chọc nàng, bị nàng duỗi ngón tay đâm vào ngực: “Trước khi ra ngoài thì chàng đổi khuôn mặt đi.” Nhìn thấy sắc mặt hắn hiện lên vẻ bất mãn, nàng giận dữ nói: “Chàng làm một mỹ nam tử yên tĩnh không được sao?” Cùng hắn đi ra ngoài áp lực lớn như núi a, nàng còn muốn dạo hội chùa một vòng đó.
Trường Thiên không lay chuyển được nàng, đành phải thở dài, thi triển thần thông, khuôn mặt tuấn tú trở thành bộ dáng nam tử trẻ tuổi bình thường không có gì lạ, thần quang trong mắt cũng cũng bắt đầu thu lại. Người bên ngoài nhìn thấy sẽ chỉ thấy ôn nhuận rạng rỡ mà thôi. Nàng nhìn đến mặt mày rạng rỡ, ôm lấy hắn mà dâng lên môi thơm.
Ngoan ngoãn nghe lời vợ nói thì sẽ được ban thưởng.
Hắn ăn vài miếng, đang muốn chiếm thêm chút lợi ích, Ninh Tiểu Nhàn đã ngăn cản thân thể hắn, mặt hướng ra bên ngoài: “Xuất phát, đi dạo hội chùa.”
Bon họ mới rời khỏi đồng lăng tiểu trúc, hoạt động dạo phố tuần tra trên đường đã kết thúc. Trong không khí nồng đạm mùi khói, còn có khí tức hương phấn chỉ trong vùng mới có. Dấu hiệu này cho thấy hội chùa chính thức bắt đầu.
Thành Tùng Giang nổi tiếng với việc chế hương phấn, hằng năm sẽ có ba lượt tế bái lễ mừng “Hương tổ”, trong đó hội chùa vào ngày mùng hai đầu năm là long trọng nhất.
Nàng kéo tay Trường Thiên, cười mỹ mãn. Kẻ này đổi một khuôn mặt bình thường, nên cũng không khiến nàng rước lấy phiền phức. Đồ vật chính mình coi giữ rốt cục không có người ngấp nghé, cảm giác này thật sự quá thoải mái rồi.
Từ vài ngày trước đến nay, thần kinh của nàng chắc chắn hơn rất nhiều. Ban đầu có nữ tử nhìn chằm chằm Trường Thiên của nàng, nàng còn nhảy ra như gà mái bảo vệ con. Về sau gặp nhiều cũng không lạ nữa, cơ bản giống như là chết lặng rồi, chỉ để hắn tự mình giải quyết.
Khối băng lớn này chỉ cần liếc qua, lại tặng kèm một câu “Cút”, đối phương hơn phân nửa sẽ run lẩy bẩy mà mềm chân. Lúc này nàng chỉ cần ngồi xổm ở một bên âm thầm nói là được rồi: nam nhân này nhìn thì tuấn mỹ, nhưng thật ra ban ngày thì chính nhân quân tử nhưng đến đêm lại là mặt người dạ thú. Trên giường có muôn vàn chủng loại, kèm theo vầng sáng bền bỉ, cái gì một đêm bảy lần, so sánh cùng với hắn đều yếu đuối hết a? Lấy hắn hung ác giày vò người khác, nữ tử phàm trần a, các người khẳng định không sống quá một buổi tối đâu!
Hội chùa quả nhiên là người người tấp nập, phố chính lại không rộng lắm, nàng cùng Trường Thiên chỉ có thể chậm rãi theo dòng người tiến về phía trước. Người phàm vào mùng một sẽ đi thăm nhà, mùng hai có thể đi dạo phố, dạo chơi hội chùa. Nàng ở Hoa Hạ cũng chỉ nghe qua tên tuổi của mấy hội chùa cỡ lớn, còn chưa có đích thân tới, lúc này hưng phấn đến nỗi hai gò má đều đỏ. Vốn là đi dạo, lại nghe nói là đặc biệt mời đến sư phụ tạc tượng ở ngoài ba trăm dặm, bắt đầu chế tạo băng điêu, tuyết điêu, lại lôi kéo nam nhân nhà mình mua thật nhiều đồ vật loạn thất bát tao ở sạp hàng rong, sau đó đi tới trước miếu đã dựng lên sân khấu tạm thời để xem kịch dân gian.
Kịch dân gian là một nội dung trọng yếu nhất của hội chùa, bất quá trước khi bắt đầu diễn thì phải đặt một chậu than lớn trên mảnh đất trống trước miếu, lại để cho mọi người nhảy qua chậu than. Cái này gọi là “Khiêu hỏa bồn” tương truyền có hiệu quả loại bỏ dơ bẩn, trừ tà. Hoa hạ cũng có truyền thống này, chẳng qua mọi người đều chọn nhảy vào buổi chiều giao thừa, sau đó là trình diễn một đoạn “Cát khánh lễ”, tục xưng là “Phẫn tiên”, mục đích để chiêu tài cầu phúc. Sau đó là diễn kịch, nội dung diễn đều là tiết mục truyền thống giai nhân tài tử, cũng có các tiết mục ngắn Tiên Nhân, Tiên Yên mến nhau.
Nàng lúc đầu hào hứng bừng bừng, về sau phát giác bên gười không có âm thanh, lo lắng Trường Thiên ngẩn người đến chán. Nàng quay đầu lại nhìn hắn, vốn là hai mắt Trường Thiên hơi nhắm, cảm nhận được ánh mắt của nàng thì cúi đầu liếc nhìn nàng, mỉm cười, rõ ràng không có nửa điểm không kiên nhẫn. Thật sự là hắn không có hứng thú đối với hoạt động của những người phàm tục này, chẳng qua ai bảo hắn lại có hứng thú với nàng chứ? Thời gian tới còn gian nan gấp bội, hiện tại nên để nàng chơi đùa thỏa mãn mới tốt.
Tuy hiện tại bên ngoài hắn thường thường, nhưng trong cái nhìn này đã bao hàm bất tận ôn nhu, thương tiếc cùng ái mộ. Trường Thiên hiếm có thời điểm chân tình như vậy, nàng đã thấy tinh tường lại minh bạch, nhịn không được tim như có hưu chạy, khẽ cúi đầu, bên tai đỏ ửng lại lặng lẽ biến mất.
Như vậy thẹn thùng nhưng kiềm diễm, quả nhiên là phong tình khó tả, diêm dúa không có gì sánh được. Nàng vốn là linh lung xinh đẹp tuyệt trần, lại đứng ở bên người một nam tử tướng mạo bình thường, giờ phút này lại hiện ra thái độ của tiểu nữ nhi, không biết xung quanh có bao nhiêu con mắt nam nhân đang nhìn thẳng, cũng không biết có bao nhiêu người đang thầm mắng phung phí của trời, minh châu ném vào chỗ tối, Trường Thiên cũng nhận được sát khí từ các nam nhân xung quanh.
Hắn không thích người khác ngấp nghé đồ của mình, vì thế sắc mặt trầm xuống, nhìn thấy trên sân khấu đã diễn đến tiết mục cuối cùng. Vì vậy kéo nàng lên, ôm trong ngực rồi quay người đi.
Thân ảnh cao lớn của hắn đã chặn phần đông ánh mắt hướng nàng nhìn chằm chằm.
Đi ra phía sau hội chùa là một khu chợ thật dài. Tuy là trời đông giá rét nhưng lượng người lại rất lớn, vẫn có nhiều hàng rong đang buôn bán, báo kẹo, pháo đốt, tương tư đăng, còn có rất nhiều bánh rán trái cây, đều là ở bên đường dựng lên những túp lều da trâu dày đặc thay khách nhân chắn gió. Tại đây đều có chậu than sưởi ấm, trời lạnh, rất nhiều người trốn vào vừa ăn vừa đứng bên bếp để làm nóng thân thể, sau đó tiếp tục du xuân.
Nàng cũng cảm thấy hứng thú, mua một chén bánh ngọt đến ăn. Thứ này gặp lạnh sẽ đông lại, cho nên nàng đứng tại lều, bên trong cũng rất nhiều người ăn gì đó. Người bán là một nam tử trẻ tuổi, thoạt nhìn chỉ mới hai mươi, mặc một thân xiêm y vải thô, lúc đưa bánh ngọt cho nàng lộ ra một sợi dây đỏ tinh tế trên cổ tay.
“Đây là?” Con mắt của Ninh Tiểu Nhàn sắc bén, nhìn thẳng không rời.
Người bán hàng rong ngắm liếc nhìn thê tử đang bận rộn, tranh thủ thời gian cười nói: “Cầu ở trong miếu đấy.”
Nàng a một tiếng thật dài, kéo lấy Trường Thiên đi ra ngoài.
Hắn thấy trên mặt nàng mang theo vài phần xem thường, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Dây đỏ trên cổ tay nam tử kia chính là đồng tâm kết.”Nàng bỉu môi nói, “Miếu lại sẽ đan cái nút thắt như vậy cho người ta? Kẻ kia rõ ràng là thứ cặn bã nam, có lão bà rồi mà còn ra ngoài vụng trộm.” Nghĩ đến trên lưng của thê tử tên bán hàng rong còn nằm sấp một hơi thở có âm thanh như là em bé đang bú, nàng thoáng cái nổi lên tâm tư cùng chung mối thù.
Thấy mặt mũi nàng tràn đầy tức giận bất bình, Trường Thiên không khỏi bật cười, đưa tay vuốt đầu tóc nàng.
Nàng cùng Trường Thiên tiến về phía trước, đó là một gốc cây cực lớn, hợp hoan thụ sáu người ôm mới hết. Nguyên bản tán cây hẳn là che lấp bầu trời đấy, bất quá hiện tại mới vào xuân, lá trên cành không còn, chỉ còn lại câ trụi lủi.Bởi như vậy, hồng phù treo trên cây càng dễ khiến người khác chúý.
Hương tổ miếu bán ra các loại bùa cầu phúc, bùa bìnhan năm văn tiền một cái, bùa chiêu tài mười văn tiền một cái, bùa tiêu tai thì mười lăm văn tiền, riêng nàng mua một đôi uyên ương phù mất năm mươi văn tiền một cặp đây này. Hết lần này đến lần khác nam nữ trẻ tuổi mua loại bùa này là nhiều nhất. Xem ra vô luận là ở thời không nào, buôn bán liên quan đến tình lữ quả nhiên là làm tốt nhất.
Nàng cầm đôi uyên ương phù này mới biết được mắc là vì tài liệu. Đây thật ra là một cặp tiểu linh đang(chuông đồng) dùng lụa tơ hồng để đeo lên, nhưng là phía dưới không mở ra, mà bên trong giấu một trang giấy màu hồng. Tình lữ đem tính danh của từng người ghi lên, bỏ vào trong linh đang rồi đậy kín lại, treo lên hợp hoan thụ.
Loại hàng thông thường này, chế tạo cũng không tinh xảo.Bất quá trong lòng nàng là thích náo nhiệt thôi.
“Chàng viết đi, chữ của ta không đẹp như chàng.”Nàng mỉm cười đưa chuông đồng cho hắn.
Đường đường là hợp đạo kỳ rồi mà còn tin vào cái này. Trường Thiên bất đắc dĩ đưa tay phất một cái, tên của hai người được thêm vào hai trang giấy hồng. Nàng đem tờ giấy cẩn thận gấp lại, nhét vào trong linh đang.
Dưới cây có một cái miếu nhỏ, người ở đó đang giúp mọi người đem các loại bùa treo lên cây. Bên cạnh hắn, người ta đang xếp hàng dài, Trường Thiên tất nhiên không có tính nhẫn nại để xếp hàng, lúc này lấy ra linh đang nắm trong tay rồi lại mở ra, trong tay đã trống rỗng.
“Treo ở nơi nào rồi?”Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, trên cây khắp nơi đều treo linh đang, có một cái là của nàng hay sao?
Trường Thiên nhắm hướng đông mở miệng. Tại một nhánh cây khỏe mạnh, lập tức có một bộ linh đang không gió mà bay, thu hút ánh mắt của mọi người.
“Vị trí tốt.” Nàng vui vẻ nắm chặt tay hắn, “Từ nay về sau, chàng là người của ta a!” Hắn vẫn thật cẩn thận trước sau như một.Tuy hiện tại tướng mạo hắn bình thường nhưng nàng vẫn muốn hôn một cái a, hết lần này tới lần khác ở đây nhiều người như vậy.
Hắn từ trong mắt hạnh ngập nước của nàng nhìn là hiểu được ý muốn của nàng, lập tức nở nụ cười, giữ chặt nàng hướng phía sau chợ đi đến.
Gần đó có một con suối nhỏ róc rách chảy qua, cho nên cánh rừng sau miếu rất rậm rạp. Bọn họđi trong giây lát, liền bỏ lại xa xa tiếng người huyên náo.
Địa phương này hoàn toàn an tĩnh, may mắn lúc này là lúc mùa đông khắc nghiệt vừa qua đang nghênh đón xuân về. Nếu như là tiết trời thảo trường oanh phi, cánh rừng này không biết có bao nhiêu cặp dã uyên ương đâu. Dân phong cởi mở, tuyệt không giống như người Hoa Hạ cổ đại bảo thủ như vậy, nam nữ hẹn hò là chuyện bình thường.
Trường Thiên đẩy nàng lên một thân cây rộng hai người ôm mới hết, lại dùng áo choàng đen bao trụ, lúc này mới yên tâm lớn mật mà hôn đôi môi đỏ mọng của nàng. Đây dù sao cũng là dã ngoại, hắn không muốn bị tu tiên giả qua đường nhìn thấy làm nàng xấu hổ choáng váng.
Hầu hết ở bên ngoài vụng trộm đều kìm lòng không được mà tiếp tục. Cho nên hai người lại ôm nhau trong chốc lát, quả nhiên lại muốn tiếp tục, không xấu hổ e thẹn. Ninh Tiểu Nhàn phát hiện tay hắn đã tìm đến cởi ra khuy áo trước ngực nàng, thở hồng hộc nói: “Không được, đừng ở chỗ này!”
Trường Thiên đối với câu này có lý giải là “Không ở chỗ này là được.”, cho nên rất dứt khoát ôm lấy nàng, cất bước hướng chỗ sâu trong rừng đi đến. Tốc độ của hắn cực nhanh, trong thời gian nháy mắt đã vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng. Ở chỗ cành cây mọc lan tràn, người phàm khó mà bước đi, trên mặt tuyết, nửa dấu chân cũng không có. Trận tuyết này là rơi vào đêm hôm qua, cho nên gần nhất là trong ngày vẫn chưa có ngườiđi vào.
Hắn dù sao cũng không muốn làm việc giữa ban ngày ban mặt, nên đã vận đủ thị lực cũng không thể tìm được một vật che đậy phù hợp. Thế nhưng giai nhân trong ngực đã thở hồng hộc, lúc này mà buông tha nàng quả thật là đáng tiếc.
Không bằng ôm nàng trở về Đồng Lăng Tiểu Trúc rồi từ từ ăn? Dùng bản lãnh của hắn, từ nơi này trở về cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Trong thời giai do dự như vậy, hai người đột nhiên đồng thời nghe được tiếng vang kỳ quái.
Thính lực của bọn họ đều tốt, lúc này chợt nghe được trong rừng sâu truyền đến tiếng thở dốc dồn dập, còn có âm thanh chạm vào nhau nặng nề. Ninh Tiểu Nhàn hôm nay đã nhận thức được sự việc, tự nhiên là biết bên trong đang trình diễn cái gì. Hơn nữa nghe tình hình chiến đấu này hình như là càng ngày càng nghiêm trọng rồi, đang đi trên đường dốc, không khỏi mắng thầm một tiếng, trên mặt càng đỏ hơn.
Không thể tưởng được trời lạnh như vậy còn có tình nhân ra gió hành động, cũng không sợ trời đông giá rét sẽ tổn thương thân thể sao?
Trường Thiên khinh thường đi nghe góc tường nhà người ta, giờ phút này nhíu mày, quay người rời đi.
Đúng lúc này, một người trong cặp dã uyên ương kia mở miệng ngâm nói: “Sư huynh, sư huynh!” âm thanh có ba phần vũ mị.
Môi đỏ của Ninh Tiểu Nhàn lập tức mở lớn thành hình chữ o.
Nàng thuận mắt nhìn thấy biểu lộ trên mặt Trường Thiên, quả thực dùng hai chữ vỡ vụn để hình dung là không đủ. Khục, nàng vẫn cho rằng hắn là điển hình của việc dù trước mắt dù núi thái sơn sụp đổ thì sắc mặt vẫn sẽ không thay đổi. Hóa ra cũng có sự thật không thể tiếp thu được.
Bởi vì, gia hỏa phát ra tiếng ngâm, âm thanh tuy trong sáng dễ nghe nhưng lại là nam nhân! Hắn gọi đối phương là “Sư huynh”.
Nàng đột nhiên từ trong ngực Trường Thiên giãy ra, giống như con thỏ linh loạt nhảy lên phía trước.
Trường Thiên sợ hãi kêu lên một tiếng bắt nàng quay về, cắn răng truyền âm nói: “Nàng làm cái gì?”
Nàng gấp đến độ tròng mắt chuyển loạn, dưới thân thể ý thức vặn vẹo, Trường Thiên phải dùng khí lực thật lớn mới có thể giữ được nàng: “Buông tay, ta muốn đi rình coi!” Đây là BL trong truyền thuyết a, đoạn tụ a, công thụ đồng minh a, cách sông vẫn còn xướng “hoan” a. Bà nó! Nàng mới chỉ nghe phong phanh chứ chưa bao giờ thấy qua a, không thừa cơ mở mang tầm mắt, để thêm kiến thức sao được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trướng đếnđ ỏ bừng, kích động.
Không biết hai người kia bộ dạng ra sao, có giống ông già thỏ không. Ngọn lửa tò mò trong nội tâm nàng lập tức hừng hực cháy lên.
Rõ ràng là nữ nhân mà có thể đem hai chữ rình coi này nói được lý lẽ hùng hồn như thế. Trong mấy hơi thời gian tai cứ như vậy nghe được, tình hình chiến đấu trong rừng của hai người kia càng trở nên kịch liệt. Gân xanh trên trán Trường Thiên trực nhảy, một tay đem nàng ôm ngang lên, đặt lại trong ngực, không để ý nàng giãy giụa, xoay người một cái là đã ra xa hơn hai trăm trượng.
Đến bìa rừng, hắn mới đặt nàng xuống, khiển trách: “Hồ nháo, nàng lại còn dám xem cái kia!”
Nàng ủy khuất chép miệng: “Hiếu kỳ nha, hẳn là thời Thượng Cổ chưa bao giờ xảy ra loại chuyện này đi!” Cổ nhân đều thuần khiết như vậy sao? Nàng mới không tin đâu. Đây là hiện trường người thật việc thật nha, nàng muốn nhìn một chút có phải là siêu cấp tồn tại hay không?
“Ngày nghỉ của nàng bị hủy bỏ, ngày mai lại tiếp tục luyện công.”Hắn tự thấy không nên thâm nhập thảo luận sâu hơn về vấn đề này, vì thế sắc mặt trầm xuống, dùng quyền thế áp người.
“Kháng nghị!” Nàng tức giận nhảy lên ba thước: “Sao chàng có thể lật lọng chứ?”
“Ngày mai đã là mùng ba đầu năm rồi, ngày tốt lành của nàng cũng trải qua nhiều rồi. Đã tu đạo thì phải ngày ngày tinh tiến.”
Nàng bỉu môi, chỉ dám oán thầm trong bụng: “Ngày tốt lành không phải đều bị chàng chiếm hết rồi sao?” Ba ngày này, hắn có lúc nào để cho nàng nhàn rỗi? Cũng không biết là ai mới trôi qua thích ý!
Aizz, lại nói hai người trong rừng có phải cũng là tu tiên giả hay không? Nếu không thời tiết nước đóng thành băng như vậy, ai dám ở bên ngoài hồ thiên hồ địa? Có lẽ bọn hắn cho rằng ở đây xa nơi người ở, cho nên cũng không thiết lập kết giới a, quả nhiên là gấp đến sắc dục công tâm.
Tuy là thi triển thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn trấn áp nhưng hào hứng của hắn lại bị hai người trong rừng kia quét sạch. Lại không đành lòng để nàng không vui, Trường Thiên rốt cục vẫn phải cùng nàng tiếp tục đi hội chùa. Nàng dựa vào tâm tính hôm nay có rượu hôm nay say nên rất nhanh lại kéo lấy hắn đi xem xiếc ảo thuật.
Cách thức diễn xiếc thô thiển của những người phàm tại trong mắt hai người tất nhiên là trăm ngàn chỗ hở. Hắn không hiểu nàng tại sao phải vỗ tay theo mọi người, nữ nhân thật là một sinh vật khó hiểu.
May mắn nàng xem trong chốc lát lại mất hứng thú, hơn nữa rốt cục quyết định là đã tận hứng mà quay về.
Bây giờ, nàng lại giống với phần đông nữ tử ở đây, mua kẹo đường mứt lê, vừa đi vừa ăn. Cái gọi là “kẹo đường mứt lê” thật ra là xâu mứt quả, Tùng Giang nội thành có bán thứ này đấy, quả nhiên là dùng quả mận bắc làm thành, bên ngoài phủ thêm một tầng kẹo mạch nha. Lúc sau có gió lạnh, nước đường nhanh chóng cứng lại, lúc ăn vừa chua lại vừa ngọt, cắn sẽ thấy rung động trong miệng, là món ăn vặt mà hài đồng cùng nữ tử ưa thích.
“Ăn một miếng?” Nàng không để ý ánh mắt kháng cự của Trường Thiên, đem xâu mứt quả đưa đến bên miệng hắn, cười đến ân cần. “Dù sao chàng cũng đổi mặt rồi, không có ai nhận thức được chàng, không cần quan tâm vấn đề mặt mũi mà!”
Hắn trừng nàng một cái, rốt cục vẫn không đành lòng làm nàng phật ý, cắn một miếng.
Thật khó ăn, Trường Thiên nhăn mày. Khóe mắt liếc qua thấy nàng híp mắt ăn kẹo, đầu lưỡi hồng nhạt thường liếm qua đôi môi đỏ mọng. Biểu lộ này là đêm qua lúc nàng nằm ở trên người hắn…
Không biết xấu hổ, không biết loại biểu lộ này sẽ thu hút nam nhân sao? Hắn giận tái mặt, đang muốn lên tiếng để nàng ném mứt quả đi, lúc này lại có tiếng ho nhẹ vang lên tại phụ cận, sau đó có người cười nói: “Hai vị trải qua thật thích ý.” Tiếng nói róc rách như đá bên suối, dễ nghe trong sáng.
Hai người đã đi ra khỏi phạm vi hội chùa, một tiếng ho khan này vang lên rất đột ngột, thực tế đối với nàng giọng nói này là cực kỳ quen thuộc.
Kẻ này thật dám xuất hiện ở đây? Nàng lại càng hoảng sợ, mứt quả đang ngậm trong miệng lập tức bị mắc tại cổ họng, không thể thông suốt đến đỏ mặt, nhất thời ho đến kinh thiên động địa.
Trường Thiên ôm nàng vào lòng, tay áo rộng dài bao phủ lấy khuôn mặt nàng, tay phải vỗ nhẹ sau lưng nàng.
Hắn dùng lực khéo léo, chỉ như vậy một chút, đầu sỏ gây chuyện liên ngoan ngoãn bay ra ngoài.
Ai nha, được cứu rồi! Lúc này nàng mới vỗ ngực, bên tai lại truyền đến tiếng nói trầm thấp của Trường Thiên: “Nhìn thấy hắn nàng sẽ kích động như vậy?”
“Không có đâu, ta ngay cả mặt của hắn đều không nhìn thấy cơ mà!” Lời nói này của hắn thật âm trầm, Ninh Tiểu Nhàn không chút do dự truyền âm giải thích.
Trường Thiên cả giận hừ một tiếng, quay đầu lại, âm trầm mà nhìn thẳng vào người nọ.
Người này phượng nhãn hồng mâu, ngân phát tạo y, khuôn mặt đẹp đẽ còn hơn mỹ nhân tuyệt sắc mà nàng đã thấy. Giờ phút này đôi môi mỏng có chút vểnh lên, giống như là vui vẻ, có thể coi là khuynh quốc khuynh thành.
Hắn tùy ý đứng cách nàng hơn ba trượng, lộ ra phong lưu lỗi lạc nói không hết, dẫn tới các nữ tử tại phụ cận đều ghé mắt.
Mịch La!
Đồng dạng là hắc y, đồng dạng là trời sinh làm giá áo, hắn và Trường Thiên lại có thể mặc ra hương vị cùng khí chất hoàn toàn bất đồng.
Hắn mỉm cười một cái, nữ tử xinh đẹp bên trái đang nhìn chằm chằm hắn ầm một tiếng trực tiếp đụng vào trên cây.
Hình ảnh này thật là vui, Ninh Tiểu Nhàn bỗng chốc cười ra tiếng.
Mịch La nghe thấy, ánh mắt lập tức chuyển lên người nàng, liền không rời khỏi.
Đã ba năm không gặp, trong ánh mắt đó có khẩn thiết, vui sướng, trấn an cùng đau lòng, trong lúc phức tạp nhất thời khó mà phân được. Nàng cũng không phân biệt được những cảm xúc khó tả đó, hắn lại biểu lộ rõ ràng không cố kỵ, khiến cho mặt nàng nóng lên, tự giác thu liễm tươi cười, cúi đầu xuống.
Trường Thiên tất nhiên cũng nhìn ở trong mắt, tiến về phía trước một bước, vừa vặn ngăn chặn được Mịch La nhìn vào mắt nàng. Lúc này đã đến giờ Thân, thân hình cao lớn của hắn đứng như vậy liền đem Ninh Tiểu Nhàn giấu trong bóng râm sau lưng hắn. Hắn thản nhiên nói: “Mịch La phủ chủ, đã lâu không gặp.” tiếng nói như là giếng cổ không gợn sóng, nghe không ra nửa điểm cảm xúc.Ninh Tiểu Nhàn biết rõ tính tình của hắn, lại biết đây là dấu hiệu hắn giận dữ, không khỏi có vài phần lo lắng.
Mịch La chắp tay làm lễ, mỉm cười nói: “Hám Thiên Thần Quân đến thành Tùng Giang rồi, sao không thông báo một tiếng, để cho ta có thể tận tình làm chủ nhà.”
Thần thông của Trường Thiên có thể lừa gạt được người phàm nhưng không thể gạt được một đại yêu quái như Mịch La.
Trường Thiên mỉm cười một cái: “Nào dám làm phiền phủ chủ đại giá?”
Ninh Tiểu Nhàn lặng lẽ lui về phía sau hai bước, chỉ cảm thấy khí cơ của hai người này đang giao phong, không hợp nhau, ẩn ẩn đem nàng gạt ra ngoài. Đây là chuyện gì xảy ra? Nàng mê muội mà trừng mắt nhìn, gần sang năm mới, sao Mịch La lại chạy đến nơi này?
Nàng không biết rằng lúc này Trường Thiên đang truyền âm cho Mịch La: “Ngươi ngàn dặm xa xôi đến đây để chịu chết sao?” Không tiếp tục che giấu nữa, trong giọng nói của hắn chứa đựng bất tận âm hàn sát khí.
Huyết mâu của Mịch La không chút né tránh mà nhìn thẳng tới: “Ngươi sẽ ở trước mặt nàng giết ta sao?”
Sắc mặt Trường Thiên càng âm trầm. Bọn hắn đều hiểu rõ ý của những lời này. Chỉ cần Trường Thiên ở trước mặt nàng giết chết Mịch La, chỉ sợ rằng nàng vĩnh viễn đều không quên một màn này. Đến lúc đó Trường Thiên phải tốn bao nhiêu khí lực mới có thể khiến nàng quên đi?
Hắn ở bên môi nở nụ cười châm chọc: “Ngươi chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân, lấy nàng làm bia đỡ sao?”
Đồng tử của Mịch La đột nhiên co lại, sắc mặt khẽ biến, trả lời một cách mỉa mai: “Lại không biết là ai một mực trốn sau lưng nàng, để cho nàng xuất đầu lộ diện, dốc sức chiến đấu đến chết vậy?”
Việc này thủy chung là cái gai trong lòng Trường Thiên. Lời này quá mức ác độc, Trường Thiên giận dữ, khóe miệng ngược lại cong lên: “Tốt, rất tốt. Đây là ngươi tự tìm đường chết.” Kim quang trong mắt lóe lên, tiến về phía trước một bước, khí thế quanh thân cũng khẩn trương lên.
Hắn cùng Ninh Tiểu Nhàn đi ra ngoài, một mực thu liễm khí tức, giống như phàm nhân. Lúc này buông lỏng, giống như mãnh hổ xuống núi, lũ lụt phá áp, phong vân lôi động trong vòng trăm trượng, lấy hắn làm trung tâm, không khí giảo động như vòng xoáy, như muốn đem mọi người kéo vào trong đó.
Lúc này không chỉ mình Ninh Tiểu Nhàn và Mịch La mà phàm nhân ở xung quanh cũng có thể chứng kiến được hư ảnh Ba Xà cực lớn phía sau hắn. Chẳng qua phàm nhân lúc này có thể đứng thẳng còn có được mấy người? Trước hương tổ miếu đột nhiên phát sinh dị tượng, có thần uy hàng lâm, trong lòng mỗi người đều sợ run, đầu gối run rẩy.
Nhưng chỉ thời gian hai ba lần hô hấp, tất cả phàm nhân chợt quỳ xuống toàn bộ, cúi đầu xuống đất, đều tưởng rằng hương tổ hiển linh.
Mịch La thần sắc như thường, nhưng trong lòng thì giật mình. Đầu thần thú này từ lúc thoát khốn đến nay thanh thế to lớn, nhưng số lần ra tay lại không nhiều. Mỗi lần hắn góp nhặt tư liệu, đem cả hồ sơ từ thời Thượng Cổ ghi về Ba Xà đi nghiên cứu, danh khí của Hám Thiên Thần quân tuy lớn nhưng tư liệu lại không bao nhiều. Mịch La thủy chung cũng không xác định được đạo hạnh của hắn cao bao nhiêu.
Ninh Tiểu Nhàn đến cùng là đã thả ra dạng quái vật gì thế?
Trên mặt Mịch La nở nụ cười yếu ớt, cũng không sợ hãi hắn đột nhiên ra tay.