“Đốc vụ cục chưa từng nghe thấy động tĩnh gì”
Quyên Nương cười nhạo nói “Nàng không báo quan, muốn bảo toàn danh tiếng của Ẩn Lưu, không để thiên hạ tu tiên cười nhạo đúng không? Như vậy cũng tốt, sĩ diện thì phải chịu tội, anh hùng hảo hán cũng có thời điểm bị tiền bạc làm khó, huống chi là mười vạn cân linh trà. Ha ha ha, một cân linh trà có giá tới sáu mươi linh thạch, ta đây giúp đại nhân buôn bán lời sáu trăm vạn linh thạch!”
Nàng cười đến cả người run rẩy. Khoản tiền này mặc dù là nàng gạt cấp trên để làm, nhưng tới lúc giấy không gói được lửa, chỗ tốt hơn phân nửa sẽ bị người lấy đi, chẳng qua làm sao cũng có súp cho nàng uống chứ?
Lúc này cửa tĩnh thất có tiếng động, không đợi cửa mở ra, một người mặc áo lam đi vào thăm dò nói “Quyên Nương, tối nay có bốn xe linh trà nhập vào trong kho ngầm ở tây bắc”
Nụ cười trên mặt Quyên Nương chưa thu hồi đã ngạc nhiên nói “linh trà? Linh trà ở đâu?”
Người mặc áo lam đảo cặp mắt trắng dã, không nhịn được nói “Ta nào biết, chỉ có trách nhiệm báo lại, đây là cấp trên an bài, ngươi đi hỏi cấp trên đi” nói xong cũng không đợi đáp lại, bịch một tiếng đóng cửa lại.
Người áo lam này là người đặc biệt hầu hạ các vị trưởng lão, có câu kẻ canh cửa tề tướng còn hơn quan thất phẩm, hắn từ trước tới nay không cho chấp sự sắc mặt tốt bao giờ. Trước mặt thuộc hạ mất mặt, Quyên Nương giận đến sắc mặt phát xanh, trong lòng thầm hận nói, chờ ta lên được vị trí cao, một ngày nào đó sẽ đem những kẻ không có mắt này lột da. Lại nói, chẳng lẽ Ẩn Lưu từ nơi khác lấy được linh trà, trước đưa tới tạm sao? Chẳng qua ngày đấu giá Bạch Ngoạc Kinh đã tới, bốn xe bất quá chỉ có thể dùng được hai ngày, hoặc nửa ngày thứ hai đi?
Cũng được, nàng hào phòng một chút. Đem những thứ linh trà này nhập thương khố trước, xem một chút tiểu cô nương của Ẩn Lưu này muốn giãy dụa thế nào. Khóe miệng Quyên Nương mỉm cười, ký xuống lệnh trong tay.
#####
Kế tiếp ninh Tiểu Nhàn giống như không có việc, mang theo ẩn vệ trong kinh đô dạo chơi.
Lại nói, đốc vụ cục hao phí tâm huyết lớn, hiện nay thời tiết đã rét đậm, nhưng bên trong hai vườn hoa vẫn như xuân về hoa nở, khắp nơi là mỹ cảnh xanh tốt. Đây đại khái là dùng trận pháp cùng kết giới để mỗi thời khắc đều duy trì nhiệt độ ổn định, nhưng cần tiêu hao lượng linh thạch rất lớn. Đại khái cũng chỉ có kinh đô phồn hoa mới có loại tài đại khí thô có thể gánh chịu phí tổn cho cái loại có hoa không có quả này.
Khiến cho Ninh Tiểu Nhàn vui vẻ là ở đây nàng gặp được Kim Mãn Ý. Vườn này rất lớn, lần này hai người chẳng qua là xa xa nhìn thấy nhau mấy lần. Kim đại tiểu thư đầu tiên tránh ánh mắt nàng, cúi đầu vội vã đi.
Nàng tâm tình không tốt? Ninh Tiểu Nhàn nhún vai.
Ở trong thành từ các đại tửu lâu, nàng tìm cơ hội thử các món chiêu bài của họ. không hổ là kinh đô tập trung cả thiên hạ, quả nhiên thu thập món ăn quý lạ bát phương, năm đó nàng ở thôn Thiển Thủy, phái Xích Tiêu, còn tưởng rằng thiên hạ mỹ vị nơi này cũng không khác lắm, sau khi tới kinh đô mới hiểu được ban đầu mình nông cạn cỡ nào. Không đề cập tới cái khác, chiêu bài của mấy tửu lâu danh tiếng chính là dùng dị thú làm món ăn. Sau khi thực khách ăn vào, hoặc là cường kiện gân mạch, hoặc là khí lực tăng lên. Đều là công hiệu thực tế.
Chẳng qua trong kinh đô thứ nàng ăn thấy ngon nhất lại là “Đỉnh hồ thượng tố”. Đây là món ăn nổi tiếng đích thực, một ngày chỉ bán ra năm mươi phần, nàng dẫn người đàng hoàng đứng đợi mới được nếm thử. Nguyên liệu bất quá chỉ có nấm hương, khẩu ma, du hoàng, nấm trúc, măng mùa đông, trong đó nước canh là dùng lửa ninh lâu, nhưng lại có vị thịt tươi mới, hương thơm nhuần nhuyễn. Nàng chỉ nếm vài hớp, cũng có cảm giác tinh thần minh mẫn, thân thể thả lỏng, ngay cả tâm tư cũng có cảm giác ổn định hơn. Quả nhiên không phải bình thường.
Chỉ là mỹ vị này cực quý giá, một phần đồ ăn như vậy, phải tốn ba ngàn lượng bạc.
Trong mắt người khác, nàng dùng bộ dáng nhàn nhã dạo chơi hai ngày. Sau đó, đấu giá Bạch Ngọc Kinh đã bắt đầu.
Chỉ có tự mình tham gia thiên hạ thịnh hội này mới hiểu được “Khách tự vân lai – khách nhiều như mây” có hàm nghĩa thế nào. Nàng mới tới cửa Thiên Thượng Cư, phát hiện Thanh Vân đường rộng hơn trăm thước đã đông như trẩy hội, thậm chí người tu tiên cùng những người quyền quý vẫn tới không ngừng.
May là Thiên Thượng Cư có kinh nghiệm ứng phó những trường hợp như vậy, quy định trước cửa, mỗi chiếc xe ngựa dừng không quá bốn mươi hơi thở sẽ phải rời đi. Khách nhân vào Thiên Thượng Cư mỗi người được phân một chiếc mặt nạ, mang lên mặt không những che được mặt mà ngay cả hình dạng cũng trở nên mơ hồ với người bên cạnh. Bản thân mặt nạ này cũng là một pháp khí giá trị không rẻ, có thể ngăn được người khác dùng thần niệm dò xét, đạt được mục đích bảo vệ.
Đồng thời, mỗi vị khách nhân còn nhận được một vòng treo số. Hội trường đấu giá có hai loại chỗ ngồi: ghế vip và chỗ ngồi trong đại sảnh, vòng tay cũng chia thành hai màu vàng và đỏ. Để tiện cho mục đích, Ninh Tiểu Nhàn đã sớm đặt trước ghế vip, cho nên vòng tay màu vàng có số bảy trăm ba mươi hai.
Nàng chỉ dẫn theo Cưu Ma và Vô Diện đi vào. Cưu Ma có tu vi độ kiếp kỳ, số tuổi cùng lớn, kiến thức tự nhiên nhiều, Vô Diện đối với kim khí có nhu cầu lớn. Không phải nàng không muốn mang nhiều người đi vào, mà là Thiên Thượng Cư có quy định, trừ khách quý được mời có thiệp mời có thể vào cửa miễn phí, mỗi người vào sẽ phải nộp mười lăm vạn linh thạch tiền thế chân. Đây là biện pháp khống chế nhân số cùng trật tự, tuy nói khoản tiền này chỉ là tiền thế chân, khi khách nhân tính toán rời khỏi, Thiên Thượng Cư cửa hàng sẽ trả lại, nhưng tới nơi này tham dự cũng có ý muốn mua đồ, mang theo ít một người liền có thêm mười lăm vạn linh thạch để dùng, đa số tân khách mang vào đều là tùy tùng, nhiều nhất cũng không quá ba người.
Phí dụng ghế vi là năm vạn linh thạch, nàng còn chưa tiến vào hội trường đấu giá đã phải thanh toán ba mươi lăm vạn linh thạch rồi.
Vẫn như lần trước thông qua tiểu thiên kính tiến vào Bạch Ngọc Kinh, nơi này đã sớm có gã sai vặt đứng hầu một bên, nhìn thấy khách quý đi vào, lập tức tiến lên hành lễ, sau đó xem số hiệu vòng tay.
“Ghế vip bảy trăm ba mươi hai. Mời quý khách theo ta” hắn cúi đầu chào Ninh Tiểu Nhàn, sau đó dẫn nàng bước nhanh về phía trước, tiến vào Trích Tinh Lâu lớn nhất bên trong Bạch Ngọc Kinh.
Càng đến gần càng thấy được sự uy nghi hoa mỹ của tòa nhà này, mưa phùn rơi trên từng mái hiên của Trích Tinh Lâu mang tới âm thanh leng keng giòn vang không đồng nhất, nghe như âm nhạc. Gã sai vặt thấy nàng lắng nghe tiếng mưa rơi, cũng thức thời thả chậm cước bộ, thấp giọng nói “Đây là ngói thanh thủy, dưới trời mưa có thể tạo ra tiếng nhạc, mà ban ngày có thể tạo ra ánh sáng màu”
Ninh Tiểu Nhàn mỉm cười nói “Rất êm tai”
Trích Tinh Lâu tổng cộng có mười bảy tầng, mà ghế vip của nàng ở tầng thứ chín, tầng này chủ yếu là các loại thần binh lợi khí. Theo bậc thang bạch ngọc đi lên, nàng mới phát hiện thiết kế từng lầu giống như đấu trường la mã, hoặc là nói giống như sân vận động, là dạng hình tròn kín, bên trong lát đá cẩm thạch rộng rãi bằng phẳng, bên trong bày trí từng tháp để khách nhân nghỉ ngơi, phía trước là giàn đấu giá bằng phẳng bày các vật phẩm đấu giá, nóc nhà được bố trí đèn nhằm đảm bảo ánh sáng tập trung vào vật phẩm.
Mà bên cạnh là các ghế vip phân tách. Mỗi ghế vip rộng chừng ba mươi thước vuông, tất cả đều hướng về trung tâm, dùng ngọc lưu ly che chắn, khách nhân có thể từ đó thấy rõ tình huống trong sân, song những ngươi phía ngoài lại không thể nhìn thấy tình hình bên trong. Lưu ly khảm trên tường, được dùng trận pháp nhỏ, khách nhân tham gia đấu giá có thể phân phó người hầu đem giá tiền viết trên đó. Mà người phụ trách đấu giá giữa sân có thể nhìn thấy, tại mỗi ghế vip sẽ có một tấm bảng phía ngoài phát ra ánh sáng, hiển thị giá đấu của người trong ghế vip, hết sức bắt mắt.
Mà mấy gã sai vặt đứng kín trên tường, chỉnh tề tại mười sáu mặt Thủy Nguyệt Kính, từ nội dung bên trong viết ra, cùng những nội dung mà hiện trường đấu giá, giải thích và truyền tin, giúp khách nhân nắm giữ được các thông tin mong muốn từ các hội trường khác.
Ba mặt khác của ghế vip là vách tường được sử dụng bí pháp để cách âm, ngăn chặn người khác nghe trộm, nhìn trộm, giúp cho khách nhân có thể yên tâm thương nghị. Cưu Ma thử một chút, ngay cả nàng cũng không cách nào vận dụng thần thông theo dõi hay nghe nửa điểm tiếng vang từ cách vách.
Ghế vip trang hoàng không tính là xa hoa, nhưng vô cùng thư thái, những khách nhân này có thể nửa nằm nửa ngồi trên kiểu giường quý phi, tham dự đấu giá. Từng bao gian đều có điểm tâm cùng nước trái cây tinh mỹ, giúp khách quý giết thời gian, Ninh Tiểu Nhàn nhìn một cái, hoa quả ở đây đối với yêu chúng Ẩn Lưu mà nói không tính là hiếm lạ, nhưng hiện tại đang là thời điểm rét đậm, trên bàn lại có anh đào, nho cùng nước cà chua, thoạt nhìn tươi mới hấp dẫn, đều là những hoa quả chỉ có ở mùa hạ, từ chi tiết này có thể thấy một phen công phu chuẩn bị của thương hội.
Đáng nhắc tới chính là, mỗi vị khách nhân tiến vào Bạch Ngọc Kinh trong năm năm đều có thể hưởng dụng linh trà miễn phí, cái này cũng bao gồm các phú hào phàm nhân. Khách quý trong ghế vip đãi ngộ lại càng tốt hơn, linh trà sẽ cung cấp số lượng không giới hạn. Ninh Tiểu Nhàn lúc này mới chợt hiểu, thì ra Thiên Thượng Cư mua linh trà, phần lớn đều tiêu hao ở chỗ này. Có điều so với lợi nhuận khổng lồ thu được thì việc phân phát linh trà miễn phí có là gì? Ngược lại khách nhân lại có được cảm giác hài lòng.
Vừa vặn nàng mới ngồi xuống, trên cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Gã sai vặt được nàng ra hiệu, đi tới trước mở cửa, phía ngoài là một nữ nhân áo đen, thon gầy, cao ráo, xương gò má cao vút.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn một cái liền nhận ra, đây là người mấy ngày trước từng vội vã gặp qua Quyên Nương. Ánh mắt hai người trên không trung giao nhau, Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt nhìn, mà khóe miệng Quyên Nương lại lộ ra nụ cười, đi tới hướng nàng thi lễ nói “Ninh trưởng lão, ta là nhất đẳng chấp sự Quyên Nương phụ trách ghế vip bảy trăm ba mươi hai, nếu đấu giá có gì nghi vấn có thể trực tiếp hỏi ta”
Đây là thị uy? Giao phong? Đúng rồi, nơi này là bên trong Bạch Ngọc Kinh, địa bàn của Thiên Thượng Cư, Quyên Nương muốn thử dò xét, nhìn xem nàng có biết là người nào cướp đi linh trà hay không?