Beta: Tiểu Tuyền
(*) tương tự như tiểu quỷ
Nàng không phải là sau khi trở về, ngốc đến bị nổ chết ở chỗ này đi chứ? Nhưng hắn rất tỉnh táo phát hiện, trong những hài cốt chồng chất này không có hài cốt của nhân loại, cũng không có quần áo vải vóc, có lẽ nàng không sao, có lẽ.
“Ta nói, ngươi chọn chọn lựa lựa như vậy, không phải đến trộm đồ chứ?”
Hoàng Phủ Minh thề, đây tuyệt đối là âm thanh thanh thúy dễ nghe nhất mà hắn nghe được trên đời này! Hắn kinh ngạc xoay người, quả nhiên thấy được bóng hình xinh đẹp hơn nửa đêm đã ở bên cạnh hắn.
Nữ nhân này nhất định phải giống quỷ không phát ra âm thanh vậy sao? Chẳng qua lần này, nàng dựa vào trên người một con bạch điểu cực lớn. Cái con chim kia thoạt nhìn rất thần tuấn.
Ninh Tiểu Nhàn cũng nhìn thấy đồ vật cầm trong tay hắn: “Nhãn lực không tệ, cái bàn tính này đúng là thứ đáng giá nhất trong lầu ta.”
Trong nội tâm của Hoàng Phủ Minh đột nhiên dâng lên một trận vui sướng. Hắn nhanh chóng xông về trước hai bước, rồi mạnh mẽ dừng lại, ngẩn đầu nói: “Cười…chuyện cười, bổn thiếu gia chỉ đi qua thăm ngươi một chút xem còn sống hay không thôi, có ngốc đến chết ở chỗ này không. Ai… ai mà thèm lấy đồ đạc của ngươi?” Hắn bình tĩnh muốn nói hùng hồn một chút, tiếc rằng cổ họng có chút nghẹn lại, khí thế ngang ngược càn rỡ của hắn lập tức bị mất đi uy lực.
“Thật sao. Vậy trả lại cho ta, cám ơn nhá.” Nàng xòe bàn tay ra.
“Ngươi vừa vu oan ta, cái này coi như là đền bù tổn thất cho ta đi.” Hắn xiết chặt bàn tính bằng ngà voi kia, vèo một phát thu vào trong nhẫn trữ vật. Tay của nàng thật nhỏ, đầu ngón tay hết sức mượt mà, nhưng một bàn tay như vậy mà cầm lấy vũ khí, tối hôm qua che chở hắn từ trong vòng vây mở một đường máu chạy ra. Hắn cũng là tu sĩ, tại nơi giao thủ như sóng biển ấy, bị dọa đến sắc mặt phát xanh. Quả nhiên không phải cùng một đẳng cấp a, chỉ là nàng phóng xuất ra uy áp đến trên người đối phương, liền có thể làm hắn hít thở không thông.
“…” Đoạt lấy ngay tại trước mặt chủ nhân, hoàn toàn chính xác không phải ăn cắp, đó gọi cướp đoạt!Tiền tài nhà hắn cũng không biết có mấy vạn quan. Cư nhiên lại muốn lấy một cái bàn tính nhỏ này. Mà thôi, dù sao cũng là đồ nàng mua từ trong tiệm đồ thủ công mỹ nghệ trên đường đi về phía tây, cũng không đáng mấy đồng tiền.
“Trở về đi. Ta vẫn còn không ít việc cần làm.” Nàng ngồi xổm xuống, lấy ra một quyển sách từ trong phế tích. Phù, rốt cuộc tìm được rồi, may mắn không tổn hại quá lợi hại, ” Tối hôm qua ngươi cũng bị không ít kinh hãi, nghỉ ngơi thật tốt, đêm nay hai vị môn chủ đại nhân còn mời các người đến dự yến tiệc đấy.”
Nàng một lần nữa vén lên tóc xanh, lại đổi qua một bộ quần áo, hôm nay là một bộ váy ngắn màu xanh nhạt, áo khoác nhiều lớp vải màu bạc. Một thân nhẹ nhàng khoan khoái. Chẳng qua từ giữa lông mày của nàng hắn thấy được vài phần mỏi mệt, có lẽ tối hôm qua đối với nàng mà nói cũng không dễ dàng.
“Cánh tay của ngươi bị sao vậy?” Hắn chú ý tới nàng dù là đi đường hay là lấy đồ, cánh tay trái một mực yếu ớt rủ xuống bên người.
“Vết thương ngoài da, không cần lo lắng.” Cầm yêu kia trước khi chết đã đem huyết nhục tinh hoa toàn thân ngưng ra kim vũ, mới có thể kích phá cương khí, xuyên thủng cánh tay của nàng. Xương tay của nàng bị hao tổn, nhờ vào năng lực của Trường Thiên, đảo mắt có thể chữa tốt vết thương da thịt.
“Xin lỗi, là lỗi của ta.” Hắn thành tâm thành ý mà nói xin lỗi. Đây là tối hôm qua vì bảo vệ hắn mà bị thương, cái con chim chết tiệc kia vốn là nhắm trúng hắn.
Ninh Tiểu Nhàn cười khì khì một tiếng: “Ít tự mình đa tình( tự tác đa tình: dùng để chỉ người khác phải, chỉ những người luôn nghĩ rằng người ta ái mộ mình) được chứ? Người bọn hắn muốn đánh lén là ta, ngươi chỉ là bị họa lây mà thôi. Cho nên, người nói xin lỗi là ta mới đúng.” Thò tay vuốt ve tóc đen mềm mại của hắn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Lâm Vệ kia đã đưa hắn đến quả nhiên lại không thấy rồi. Những thứ này mặc dù trung thành, nhưng đầu óc một chút cũng không linh hoạt. Có điều Lâm Vệ kia có thể bị tiểu gia hỏa này hối lộ thì độ trung thành đều phải đánh dấu chấm hỏi mới được.
“Ngoan, để cho Thất Tử đưa ngươi trở về nha, ta phải đi rồi.” Không ngờ Hoàng Phủ Minh đột nhiên đỏ mặt, cả giận nói: “Đừng sờ đầu của ta. Ta không phải tiểu hài tử!”
“Được, được. Không sờ.” Tiểu thiếu gia này tính tình thật sự là khó đoán, nàng cười giơ tay lên. Thất Tử luôn vô thanh vô tức cũng mở miệng nói: “Nữ chủ nhân,như vậy không tốt a. Nhiệm vụ của ta là trông coi ngài…” Mới trở về hai ngày, nữ chủ nhân liền bị đánh lén rồi, ngày hôm qua rõ ràng không có một hộ vệ ở bên người nàng. Lúc Trường Thiên đại nhân vì nàng trị thương đã rất giận dữ, nếu hôm nay hắn dám tự ý rời cương vị công tác, nhất định sẽ bị thần hỏa của đại nhân nướng thành chim quay.
“Người cần xử lý, tối hôm qua đã xử lý rồi, hôm nay còn ai đến tìm ta gây chuyện chứ?” Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn một cái, “Ngươi chỉ cần quan tâm đến việc tiễn đưa hắn trở về là được.” Nhìn qua Hoàng Phủ Minh nhẹ gật đầu, sau đó rời khỏi.
Hoàng Phủ Minh tranh thủ thời gian gọi nàng lại: “Chờ một chút! Nơi này bị hủy rồi, ngươi muốn chuyển đi nơi nào ở?”
Ninh Tiểu Nhàn cười hì hì nói: “Ngươi đoán xem?” Cũng không trả lời, ngự kiếm mà đi. Nói giỡn à, nếu như bị tiểu tử như kẹo da trâu này biết chỗ ở mới, nó lại quấn lấy thì sao?
( kẹo da trâu: là kẹo mè mạch nha. Câu này là chỉ những người bám dai như đỉa)
Thất Tử dạo bước đi đến bên người Hoàng Phủ Minh. Hiện tại nguyên thân của hắn có chiều cao hơn một trượng nửa ( bốn mét mấy), cho nên có thể từ cao nhìn xuống tiểu đậu đinh( chỉ người nhỏ như hạt đậu, mang thái độ khinh thường) nói: “Này, nắm lấy móng vuốt của ta, ta mang ngươi bay một đoạn đường.”
Ninh Tiểu Nhàn rõ ràng muốn hắn “đưa tiễn” mình một đoạn đường, yêu quái này cư nhiên lại bằng mặt không bằng lòng? Hoàng Phủ Minh nheo mắt lại, đột nhiên lộ ra mỉm cười ngây thơ nói: “Ngươi là sủng vật Ninh tỷ tỷ nuôi, đúng hay không?”
Thất Tử lập tức dựng lông: “Ngươi nói cái gì?!” Nhưng hắn là một đầu đại yêu quái có tôn nghiêm, sao có thể để cho một tiểu hài tử như vậy gọi hắn?
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Hoàng Phủ Minh trừng mắt nhìn, “Mặt khác, yêu quái bên trong Ẩn Lưu cũng gọi nàng Ninh đại nhân, nói rõ là quan hệ của cấp trên thấp dưới, chỉ có ngươi gọi nàng là nữ chủ nhân, nói rõ là quan hệ chủ tớ. Ồ, chẳng lẽ ngươi vốn không phải là người trong Ẩn Lưu sao?”
Tiểu tử này, năng lực quan sát thực là nhạy bén. Thất Tử ngẩn người, lại nghe hắn nói: “Buổi tối lại có thể gặp được Ninh tỷ tỷ rồi, thật tốt.” Đây cũng là nhắc nhở Đại Bạch điểu này, buổi tối hắn còn có thể gặp được Ninh Tiểu Nhàn, con chim này nếu không đưa tiễn hắn, buổi tối hắn sẽ tố cáo.
Thất Tử vào đời lâu như vậy, một ám chỉ này dĩ nhiên là nghe hiểu đấy, lập tức nhịn tức giận, cánh thép chạm đất, giọng điệu buồn bực nói: “Lên đây đi!”
Hoàng Phủ Minh theo cánh hắn bò lên, ngồi vào trên lưng, lập tức cảm thấy thoải mái dễ chịu. Đợi lúc Thất Tử đón gió bay lên, cái cảm giác vừa vững vàng an toàn vừa phong cách, thật sự làm hắn hâm mộ a. Hắn xuất thân từ gia đình tôn quý, làm sao lại không gặp được tọa kỵ tốt như vậy. Hắn đúng là vẫn còn tánh trẻ con, nhịn không được hỏi câu: “Nữ chủ nhân ngươi, làm thế nào thu ngươi làm tọa kỵ vậy?”
Đó thật là một đoạn huyết lệ sử trong lòng Thất Tử. Lập tức cái tiểu tử tử chết tiệt này không nói thì thôi đã nói thì tròng mắt Thất Tử đi lòng vòng mới nói: “Là chủ nhân thu phục ta.”
Hoàng Phủ Minh ngạc nhiên nói: “Chủ nhân? Ngươi còn có chủ nhân?”
Thất Tử dương dương đắc ý nói: “Đương nhiên! Không có chủ nhân, ở đâu lại có nữ chủ nhân?” bé trai trên lưng đột nhiên trầm mặc, Thất Tử cảm thấy đắc ý, nói tiếp, “Ngươi đối với nữ chủ nhân nhà ta sinh ra lòng tưởng nhớ hả?” Nữ chủ nhân luôn cho rằng tiểu tử trước mắt này bất quá chỉ mười hai mười ba tuổi, lại chẳng biết là nhân loại tuổi thọ ngắn, rất nhiều nam tử chỉ tới mười lăm, mười sáu tuổi thì đã lấy vợ, đệ tử nhà giàu thậm chí mười lăm tuổi sẽ đến Hồng Quan Phường khai trai (ăn mặn sau khi hết ăn chay).
Hoàng Phủ Minh ngây thơ nói: “Cái gì là tưởng nhớ?”
Thất Tử hừ lạnh một tiếng: “Nữ chủ nhân không thông suốt,nhưng ngươi không dấu diếm qua ta. Tiểu Xích Lão! Ta nhìn mắt ngươi xoay loạn là ta biết rõ trong nội tâm người đối với nữ chủ nhân nhà ta có những suy nghĩ không trong sạch. Thành thực nói cho ngươi biết, nữ chủ nhân đã cùng đại nhân nhà ta định chung thân rồi, đối với cầm loại chúng ta mà nói, cái kia chính là giao cảnh nhi minh! Ngươi không có nửa điểm cơ hội, vẫn nên an phận của tiểu hài tử là được.”
Hoàng Phủ Minh đảo tròn mắt nói: ” Đại nhân nhà người rất lợi hại sao?”
Thất Tử ngạo nghễ nói: “Đương nhiên. Ta đời này còn chưa từng nghe qua người nào so với hắn lợi hại hơn.”
“Là Quyền Thập Phương sư huynh sao?”
Thất Tử ngẩn ngơ nói: “Cái gì? Là ai vậy?”
Không phải Quyền sư huynh! Ninh Tiểu Nhàn có người trong lòng khác. Nàng thật là biết trêu chọc nam nhân! Hai mắt Hoàng Phủ Minh lập tức u ám. Thế nhưng sau đó vô luận hắn hỏi vòng vèo như thế nào, Thất Tử đều không chịu nói ra tên của “Đại nhân” kia.
“Hừ, dấu đầu lộ đuôi, người này có thế lợi hại đến đâu chứ?”
Thất Tử vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “Chờ xem. Chờ ngày hắn xuất hiện, bảo đảm dọa cho ngươi đái ra quần.”
Rốt cục bay đến phòng khách quý. Hắn một cái Diều Hâu xoay người, đem tiểu tử thúi này từ trên lưng thả xuống mặt đất, vỗ vỗ cánh quay người bay đi tìm nữ chủ nhân rồi.
********************
Ninh Tiểu Nhàn ở bên cạnh Ẩn Lưu nội địa một lần nữa tìm cho mình một căn nhà trên cây mới. Ngay lúc Phủ Viên Trưởng chử “Trưởng” xong, nàng trước hết ở chỗ này.
Tối hôm qua lúc mưa xuống, nàng đã biết rõ là chuyện xấu. Cái gọi là trộm mưa không ăn trộm tuyết, trận mưa này thoáng một phát, nếu có người muốn đối phó nàng, nhất định sẽ trước thời gian đó ra tay.
Tiền nhiệm đường chủ Ngoại Sự đường – Phệ Lô miệng cọp gan thỏ, lá gan rất nhỏ, muốn tham ô bạc Ẩn Lưu nhưng chưa đủ can đảm, tất có đồng mưu. Mà sau khi Phệ Lô bị bắt, dùng bản lĩnh tra hỏi của Kinh Cức đường, không ra mười canh giờ thì sẽ đem tất cả mọi thứ đều khai ra hết.
Cho nên đồng mưu của Phệ Lô, nhất định phải trong mười canh giờ này có hành động, nếu không tại đây ai cũng không thể rời khỏi rừng rậm Ba Xà mà ngồi chờ chết. Biện pháp hắn nghĩ ra được là sai người đến bên trong Kinh Cức đường giết chết Phệ Lô, lại đem đường chủ Ninh Tiểu Nhàn mới nhậm chức ở Ngoại Sự đường giết chết. Chỉ cần hai người này chết rồi, bí mật của hắn sẽ không bị tiết lộ, hơn nữa, với quyền lực của Ngoại Sự Đường, nói không chừng nhiễu một vòng rồi còn có thể trở về đến tay người của mình.
Lúc trước, sau khi Hạc môn chủ đoạt chức, tuy là dùng đủ phương pháp điều hòa lại mâu thuẫn nội bộ, nhưng thời gian quá ngắn, trong bóng tối vẫn có sóng lớn mãnh liệt. Tối hôm qua Ninh Tiểu Nhàn bắt được con Hắc Ưng kia, khai ra người chủ trì là một trong Đại thống lĩnh- Loan Ngạc thủ lĩnh, Ngạc Khắc Đa. Nàng cảm thấy kỳ quái người này và mình có mâu thuẫn gì, lại triệu tập cơ hồ tất cả nhân mã tới đuổi giết mình, thậm chí còn dùng xảo khí của Thiên Kim đường nổ lầu nhỏ của mình, về sau nghe Thanh Loan nói, mới biết được đầu Loan Ngạc ban đầu nàng giết chết ở trên lôi đài, chính là cháu ruột của hắn, cho nên lần này chống lại Ninh Tiểu Nhàn, đó là công thù tư hận cùng nhau tới, bộc phát càng mãnh liệt.
Đã có tên rồi, vậy thì xử lý dễ rồi. Nực cười hơn chính là, đám người này lại còn dựng nên cờ hiệu muốn thay Cưu Ma báo thù. Kể từ khi Cưu Ma chiến bại liền mất tích, bộ hạ trước kia của nàng nhất thời mờ mịt, lại bị phe phái củ Hạc môn chủ xa lánh đến biên giới tông phái, Ngạc Khắc Đa liền cấu kết với họ, hai bên cùng làm phản tặc.