Mục lục
Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thu Hang

Beta: Tiểu Tuyền

Song nàng đã cố hết sức, không nhắc tới đặc hiệu ác độc từ pháp khí của Trầm Hạ, cho dù máu của hắn ngừng chảy, nhưng phổi lại bị thương nghiêm trọng, chỉ sợ với thể chất hiện tại của Trường Thiên, không có mười ngày nửa tháng thì không thể phục hồi.

Ở nơi này mỗi màn thiên địa đều không tới mười hai canh giờ, hiện tại trời tối không biết đã bao lâu, đợi tới màn thiên địa tiếp theo, bọn họ còn mệnh hay không?

Đó có lẽ là màn thiên địa cuối cùng, dùng đầu gối nghĩ cũng biết, xếp đặt của Cố Ẩn Sơn Hà trận khẳng định không để người tu tiên dễ dàng vượt qua, nếu không vì sao vài ngàn năm không một người nào sống sót từ đại trận đi ra?

Hai người cho dù là lúc bình thường cũng chỉ có vài phần sinh cơ, huống chi hiện tại còn có một người bị thương nặng.

Tương lai tối tăm, nàng không thấy một chút ánh sáng. Bọn họ hiện tại, cũng chỉ là chờ chết mà thôi.

“Trường Thiên, Trường Thiên?” nàng nhỏ giọng gọi hắn, thấy hắn không phản ứng, hai hàng nước mắt tí tách rơi xuống, thấm vào tấm thảm đang bọc hắn.

Nàng đem Răng Nanh thả bên cạnh, cuộn vào góc tường, cắn đầu lưỡi, kiên quyết không để mình khóc thành tiếng.

Nàng rốt cuộc tuyệt vọng, lại không muốn để cho Trường Thiên nghe được tiếng khóc mềm yếu của mình.

Trước kia khi chỉ có một mình nàng có thể chịu chết không màng. Nhưng không biết từ lúc nào, chỉ cần có Trường Thiên ở bên cạnh, nàng ngược lại càng muốn sống.

Kiên cường thì thế nào, tu đến Độ Kiếp tiền kỳ thì thế nào? Thân trong tuyệt cảnh, Khải Ngạc tứ phía, lại tận mắt thấy sinh cơ của người yêu thương mất đi từng chút, mình lại không thể làm gì, bất lực như vậy, sợ hãi cùng tuyệt vọng có thể đem người ép điên.

Yên lặng khóc trong chốc lát, thấy cọng lông mượt mà cọ cọ nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lên, Đại Hoàng đang đưa đầu tới đây, đầu lưỡi liếm liếm, liếm trên mặt nàng. Nàng một tay nắm lấy Đại Hoàng, đêm đầu chôn giữa cổ nó, chỉ trong chốc lát nước mắt đã làm ướt một mảng lông của nó.

Đại Hoàng tựa như cũng biết tâm tình nữ chủ nhân không tốt, cho nên kiên nhẫn đứng tại chỗ, mặc cho nàng ôm.

......

Cũng không biết qua bao lâu, nàng cảm giác thân thể đang tựa vào đột nhiên truyền ra tiếng gầm gừ trầm thấp, ngẩng đầu lên quả nhiên thấy bầy Khải Ngạc một lần nữa công kích.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn Trường Thiên một cái, lung tung lau trên mặt, nắm lấy Răng Nanh một lần nữa đứng lên.

Nàng còn chưa có chết, hắn cũng không thể chết.

Trải qua nhiều lần Khải Ngạc công kích, nàng đối với phương thức công kích cùng nhược điểm của chúng ngày càng quen thuộc, hiểu được vị trí trí mạng của chúng không phải nơi có da dày bảo vệ là mí mắt mà là cổ họng, da nơi đó mềm mại, không có lớp cứng rắn bảo vệ, nhưng vị trí đó lại kề sát đất, muốn chúng đưa cổ tới trước hết phải đưa thân mình ra, trong chuyện này sự mạo hiểm không cần hoài nghi.

Theo thể lực dần xói mòn, nàng ứng phó cùng dần khó khăn, nếu không phải Đại Hoàng ở một bên phụ trợ, nàng đã sớm táng thân trong miệng Khải Ngạc.

Rốt cục thời điểm cũng tới. Lần này nàng mạo hiểm không sử dụng đủ sức lực, chỉ đâm vào dưới cổ của Khải Ngạc, với sự sắc bén của Răng Nanh, cú đâm cũng đâm vào tới xương xụn dưới cằm Khải Ngạc, nó đau mãnh liệt bèn hất đầu, nhất thời đem nàng hất bay ra ngoài.

Ba thước bên ngoài chính là vách đá mười trượng. Quan trọng hơn là, phía dưới có vô số miệng lớn mở rộng chứa đầy răng sắc nhọn.

Quái vật lực đạo quá lớn, thân thể mảnh khảnh của nàng giống như cỏ lau bị gió thổi bay ra ngoài.

Mạng mình xong rồi! nàng rốt cuộc nhận mệnh nhắm mắt lại.

Khi tới lúc chết, cái chết dường như không còn đáng sợ nữa. Trong lòng nàng tiếc nuối duy nhất chính là không kịp quay đầu lại nhìn Trường Thiên một lần cuối cùng.

Cũng đúng lúc này, cổ tay nàng chợt căng chặt, bị vững vàng nắm bắt. sau đó thân thể nặng nề nện vào đá.

Nàng mở mắt ta, thấy tuấn nhan của Trường Thiên ngay trước mắt.

“Mau lên đây” hắn nắm chắc tay nàng khóe mắt không ngừng nháy, thoạt nhìn có hai phần dữ tợn, nhưng âm thanh yếu ớt như tơ.

Thể trọng nàng tuy nhẹ nhưng quán tính lại lớn, muốn đen nàng kéo trở lại phí sức lực rất lớn. Lực mạnh như vậy, vết thương trên ngực hắn lại lần nữa vỡ ra, chỉ sợ cánh tay này cũng không kiên trì được quá lâu.

Tìm được đường sống từ chỗ chết, bộ ngực nàng phập phồng, ngẩn ngơ trong giây lát chợt lấy lại tinh thần, dùng cả chân và tay bò lên.

Nàng mới bị đánh bay, Khải Ngạc đột nhập khoảng năm thước, có không gian lớn hơn để hoạt động, cơ hồ có thể cắn được nàng cùng Trường Thiên. Nếu không phải Đại Hoàng liều mình hấp dẫn lực chú ý của nó giờ phút này miệng rộng đã nhào tới.

Ninh Tiểu Nhàn âm thầm siết chặt Răng Nanh, quả đấm nhỏ khẽ run, ngay sau đó chủy thủ như gió chớp động liên tiếp.

Trường Thiên biết đây là biểu hiện thoát lực nghiêm trọng, trong lòng thầm than một tiếng, tiện tay lấy kim ghim mấy cây cạnh ngực mình, sau đó vịn đá đứng dậy đi về phía trước hai bước, kéo nàng về phía sau mình.

Người này ngại mình mất máu không đủ nhanh? Nàng lấy làm kinh hãi, đang muốn vòng qua hắn, trên tay Trường Thiên lại khẽ dùng lực, ngăn nàng nói “Ta tới, nàng nghỉ đi”

Hắn ngay cả đứng cùng không vững, lấy lực ở đâu ngăn Khải Ngạc?

Nàng định phản đối nhưng đôi mắt hắn nhìn nàng một cái.

Cái nhìn giống như nước giếng cổ, bình tĩnh không gợn sóng, thậm chí không có nửa điểm khủng hoảng, làm cho nàng biết hắn không phải đang tự tìm đường chết. Ninh Tiểu Nhàn cuối cùng cũng không kiền trì nữa, ngược lại lui về sau hai bước, tự mình uống đan dược, tựa vào vách đá yên lặng vận dẫn bí quyết dẫn đường, cố gắng khôi phục khí lực cơ thể. Nếu có người bị thương nặng còn dám nói như vậy, nàng sẽ chỉ cảm thấy người này chán sống, nhưng hết lần này tới lần khác người nói lại là Trường Thiên.

Trường Thiên của nàng, cho tới bây giờ đều nói là làm, không chỉ với nàng mà với người khác cũng vậy. Nếu hắn nói có thể làm được, vậy nhất định có thể làm. Việc hiện tại nàng cần làm là cấp bách khôi phục thể lực, chuẩn bị thay ca.

Hắn kiên trì không được lâu.

Lúc này Khải Ngạc mấy phen bổ nhào vào Chư Kiền nhưng không cắn được nó, nên rốt cục đem đầu chuyển tói đối thủ dễ dàng hơn.

Nó cách hai người quá gần, chỉ cần há mồm là có thể cắn, cho nên khi Khải Ngạc nhào tới, tim Ninh Tiểu Nhàn như treo lên cổ, lại tự chê cười mình “Sợ cái gì? Hắn có chết ngươi cùng không sống được, trên đường tới hoàng tuyền rốt cuộc cũng có bạn”

Trường Thiên lại không nghĩ nhiều như nàng, ngay trước khi Khải ngạc há mồm, hắn đã đưa trường kiếm ra, mục tiêu chính là con ngươi của nó.

Thân thể hắn bị thương nặng, sức lực không đủ, một chiêu này nhẹ tựa như không có lực sát thương, nhưng lại nhắm vào vị trí yếu nhất trên người đối phương, hơn nữa cổ tay lại run rẩy, nhất thời tạo thành một mảng bóng kiếm.

Chiêu kiếm này cùng phương pháp sử dụng kiếm dứt khoát gọn gàng của hắn hoàn toàn bất đồng, nói khó nghe thì như bóng ruồi. Nhưng ngay tại thời điểm gần tới mắt đối phương lại đột ngột tăng nhanh, khiến nó kìm không được nhắm mắt lại, đây là phản ứng của cơ thể theo bản năng, cơ hồ không do chủ quan của thân thể khống chế. Phản ứng đầu tiên của Khải Ngạc chính là nhắm mắt lại.

Song tốc độ vọt tới của nó cũng không thay đổi, Trường Thiên chỉ khẽ nghiêng người, trường kiếm đã đâm vào cổ họng nó, thuận thế cắt một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK