Mục lục
Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hồng Văn

Beta: Tiểu Tuyền

Nhưng vào lúc này, trong tay Trường Thiên lại trượt vào một bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương, nhẹ nhàng cầm tay hắn. “Sắp sang năm mới, không nên thấy máu.” Nàng cười nhẹ nói, “Ta sao có thể cùng một phàm nhân tranh giành y phục?”

Cảm nhận được da thịt ấm áp của nàng kề bên, sát khí của hắn quả nhiên dừng lại một chút.

Ninh Tiểu Nhàn chậm rãi rút ra y phục bằng gấm từ trong tay hắn, nhét vào tay của nữ tử trên mặt đất, thản nhiên nói: “Trả lại cho ngươi đó, đi nhanh đi.”

Dưới gầm trời này, chắc cũng chỉ có nàng mới có thể cứng rắn lấy đi y phục từ trong tay Ba Xà đang tức giận.

Nữ tử này giống như biết rõ bản thân vừa đi vào Quỷ môn quan một chuyến, cố gắng đứng lên, sắc mặt hoảng sợ tập tễnh đi ra, chỗ nào còn dám quay đầu lại nhìn Trường Thiên một lần?

“Bất quá chỉ là kiện y phục bỏ đi, gần sang năm mới cần gì làm tổn hại đến nhân mạng?” Nàng ngửa đầu nhìn qua Trường Thiên, đôi mắt sáng, răng trắng tinh, cười đến nỗi tâm tư không còn khúc mắc, âm thầm truyền âm nói, “Ngốc tử, có chàng cùng ta đi du lịch là đủ rồi, một bộ y phục cần gì quá quan trọng chứ?”

Nàng trước kia chưa bao giờ gọi hắn như vậy. Trường Thiên khẽ giật mình, nhìn xuống ánh mắt rạng rỡ ôn nhuận của nàng, sát khí không tự giác lui xuống nhanh như thủy triều. Thừa dịp lúc hắn còn có chút thất thần, Ninh Tiểu Nhàn liền kéo hắn đi về hướng cửa ra vào, hắn rõ ràng cũng bị kéo đi.

Hai người đang muốn đi tới cửa, bên trong đột nhiên truyền đến tiếng nói: “Thần Quân đại nhân, xin dừng bước!”

Ở trong thành nhỏ này, còn có người nhận ra hắn? Bước chân của Trường Thiên dừng lại, quay lại nhìn, chỉ thấy một người đi ra từ phía sau quầy hàng. Đó là một nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi, diện mạo bình thường, ngũ quan cùng nữ chưởng quầy có hai phần tương tự, cung kính cười khiêm tốn, trong tay bưng hộp gấm.

Trường Thiên cũng không nói chuyện, chỉ nhàn nhạt nhìn qua hắn, ý muốn hỏi thăm rõ ràng. Hắn và Ninh Tiểu Nhàn đều nhìn ra, người này có tu vị tại thân nhưng là mới tiến nhập Kim Đan kỳ. Đa số tu sĩ suốt đời đều dừng lại ở cửa ải thành này. Hắn ở tuổi này có thể vượt qua, thiên phú tất nhiên là không tồi.

Nam tử này tất nhiên sẽ không để bụng, khom người thật sâu: “Ta họ Hàn, tên Tử Chính. Hổ thẹn là thiếu chủ của Tập Cẩm Hiên.” Hắn chỉ chỉ nữ chưởng quầy bên người: “Đây là xá muội Hàn Lăng Nhi, nàng còn khá trẻ, làm việc hồ đồ, mong rằng Thần Quân thứ tội.” Hàn Lăng Nhi bị hắn nói như vậy, có chút bĩu môi, lộ ra bộ dáng tiểu nữ nhi.

Ninh Tiểu Nhàn lập tức nhìn cặp huynh muội này, ca ca vào tiên đồ, muội muội nhưng chỉ là phàm nhân sao?

Hàn Tử Chính đưa cái hộp cầm trên tay ra phía trước: “Sự tình vừa rồi, Chính đã nhìn thấy, là Tập Cẩm Hiên xử lí sai, làm hỏng tâm tình của hai vị. Thanh vũ váy này chính là trấn điếm chi bảo, coi như là Tập Cẩm Hiên tặng cho Thần Quân đại nhân có được không?”

Trường Thiên không nhận, chỉ im lặng nhìn hắn: “Ngươi làm sao biết ta là ai?”

Bị đôi mắt màu vàng khóa chặt, trên trán Hàn Tử Chính đổ mồ hôi, lại vẫn mỉm cười nói: “Ba năm trước đây tại Trung Kinh, đại nhân đại phát thần uy, tình cảnh nhẹ nhàng chém trăm người Chính đều ghi tạc trong đầu, không dám quên.”

Thật không, trùng hợp như vậy, ba năm trước hắn cũng ở đó? Lại thấy Hàn Tử Chính quay đầu đối với Ninh Tiểu Nhàn cung kính nói: “Vị này nhất định là Ninh cô nương rồi. Trong thiên hạ, có thể kề vai sát cánh cùng Thần Quân đại nhân, cũng chỉ có duy nhất Ninh cô nương mà thôi.”

Hắn câu nói này vỗ vào chỗ ngứa, Trường Thiên tuy biết hắn đang nịnh nọt chính mình nhưng cũng cảm thấy thoải mái nói không nên lời, thần sắc trên mặt hơi chút hòa hoãn. Khóe miệng Ninh Tiểu Nhàn cong lên, mỉm cười nói: “Hàn thiếu chủ quả nhiên là người làm ăn thỏa đáng, khó trách Tập Cẩm Hiên mua bán trải rộng Trung Bộ.” Đầu ngón tay vươn về phía trước, đón lấy hộp gấm.

Hộp gấm rời khỏi tay, Hàn Tử Chính thở dài một hơi. Uy áp của Thần Quân thật là dọa người mà. Hắn vận khởi toàn bộ linh lực cũng chỉ có thể chống đỡ cho thân thể không phát run mà thôi. Nghĩ tới đây, hắn bội phục mà nhìn Ninh Tiểu Nhàn. Hắn chỉ là đứng trước mặt thần thú khủng bố này trong giây lát mà đã sắp thoát lực, thực không biết cô nương này làm thế nào có thể ngày ngày làm bạn bên cạnh? Hắn nhìn thấy rõ ràng, cô nương này chỉ cầm tay của Thần Quân mà đã cứu được một mạng người. Thảo nào nàng lại bị người ta ghi hận.

Trong khi hắn đang suy nghĩ, lại nhìn thấy ánh mát cảnh cáo của Trường Thiên, lập tức thu lại bộ dạng phục tùng, không dám có bất kỳ thần sắc khác thường nào.

Trường Thiên trừng hắn, rồi đem ánh mắt chuyển tới trên người Ninh Thất Nhàn. Chỉ thấy nàng mở ra hộp gấm, khuôn mặt hiện lên một ít kinh hỉ, vì thế hắn lập tức biết, y phục trong hộp tất nhiên làm nàng ưa thích hơn hẳn y phục bằng gấm lúc nãy.

Lấy ánh mắt của Ninh Tiểu Nhàn, bộ váy dài Lưu Vân này ấy rất là đẹp mắt. Màu lót tuy là hồng phấn, nhưng phía trên làmàu phấn nhẹ nhàng, quần dưới đỏ tươi, phần eo và đầu gối đều là màu vàng nhạt. Nàng đưa tay vuốt ve, bề mặt giống như gấm nhưng lại không phải gấm, dưới ánhđèn trong tiệm, nhìn giống như có vầng sáng lưu chuyển.

Hàn Tử Chính đúng dịp giải thích: “Đây là vân tơ lụa, trời sinh có màu hồng phấn.” Hắn nói như vây, Hàn Lăng Nhi đứng bên cạnh đã có chút hâm mộ. Vân tơ cũng không phải là tơ tằm bình thường, mà là do một loại nhện Nam Lĩnh – Thải Vân sinh ra. Loài nhện này mỗi con chỉ ta chừng nắm tay, chuyên bắt chim để sống, tính cách hung mảnh, số lượng rất ít, nó phun ra tơ trắng cũng không thể làm thành y phục, chỉ khi phải trải qua phương pháp rửa đặc thù bằng một loại thủy dịch có trong cái túi tròn màu sắc ở trong bụng nó thì mới có thể trở thành sợi y hệt tơ mỏng. Sợi tơ này trời sinh có màu hồng phấn đấy, so với màu do người làm sinh động gấp nhiều lần, xinh đẹp như mây tía ở chân trời, so với sắt thép càng thêm cứng cỏi.

Xiêm y trong hộp này, ít nhất cũng phải hơn một ngàn tinh hoa tơ thủy của Thải Vân nhện mới có thể dệt ra, thủ bút này không thể nói là không lớn.

Nhìn vào ánh mắt nàng, không đợi nàng mở miệng, Trường Thiên đã nói: “Thử một chút đi.” Trong giọng nói mang theo hai phần sủng nịnh, bé ngoan nhà hắn thích gì thì nên có cái đó.

Khoảng thời gian nàng thử y phục, Trường Thiên dựa vào mặt tủ, trạng thái buông lỏng, thoạt nhìn không còn vẻ uy nghiêm không thể tới gần. Hàn TửChính đợi trong chốc lát, vẫn là lên tiếng bắt chuyện: “Gần sang năm mới, sao Thần Quân đại nhân lại mạngtheo Ninh cô nương tớiđịa phương nhỏ bé như Tùng Giang Thành này?”

Trường Thiên quét mắt nhìn hắn một cái: “Đường đường là Kim Đan kỳ tu sĩ sao lạiở chỗ này bán quần áo?”

Hàn Tử Chính hơi ngạc nhiên, sờ lên mũi xấu hổ nói: “Tập Cẩm Hiên ở Tùng Giang Thành này là sản nghiệp Hàn gia tổ tông tương truyền. Trước mắt là do gia phụ lo liệu, Chính chỉ có lễ mừng năm mới về nhà mới có thể giúp đỡ trông nom một chút, bình thường là không dám chậm trễ tu luyện.” Trong giọng nói bất tri bất giác sử dụng cung kính của vãn bối khi nói chuyện cùng trưởng bối.

Trường Thiên sâu sắc nhìn hắn một cái: “Y phục này thật đúng là trấn điếm chi bảo?”

Hàn Tử Chính cảm thấy trái tim không thể nhịn được muốn đập thình thịch: “Hắn nghi ngờ.” Hắn mạnh mẽ vận linh lực đem khác thường quanh thân áp xuống, âm thanh cung kính nói: “Vâng.” Sau đó chợt cảm thấy sức ép quanh thân chợt giảm xuống.

Hóa ra là Trường Thiên dời đi ánh mắt.

Quả nhiên là gần vua như gần cọp.Hàn Tử Chính cười khổ trong lòng, người bên cạnh Thần Quân đại nhân thoạt nhìn phong quang vô hạn, thực sự là không có người thường nào chịu được đấy.

Lúc này, phía sau kệ chứa đồ một bóng người đi ra, giọng điệu mang theo vài phần thấp thỏm không yên: “Như thế nào?”

Đây tự nhiên chính là Ninh Tiểu Nhàn đã đổi xong xiêm y, chậm rãi đi tới, ba người trong nội đường chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng, cả phòng đều rạng rỡ. Hồng nhạt vốn là màu sắc có ba phần ngả ngớn, nhưng khi mặc trên người nàng khí tức bay bổng tự nhiên biến mất, chỉ còn có nhẹ nhàng khoan khoái lưu loát, cùng với sự vũ mị nói không nên lời.

Da của Ninh Tiểu Nhàn vốn trắng và mỏng, bộ xiêm y hồng nhạt này càng làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp như hoa đào tháng ba, trong veo như hoa cúc tháng chín của nàng. Phần eo màu vàng nhỏ hơn mức bình thường, chỉđạt đến độ rộng của bàn tay, được buộc vòng quanh eo nhỏ tinh tế, dịu dàng không thể chịu được.

Dưới cổ lộ ra một ít da thịt non nớt, khi sương tái tuyết (khi dễ hạt sương, ức hiếp bông tuyết).Y phục khoác trên vai càng lộ ra đường cong ưu mỹ trên cổ cùng cằm nhỏ đẹp đẽ động lòng người.

Khuôn mặt thanh lệ của nàng cũng không thể che giấu đi vẻ diễm lệ. Trường Thiên chỉ nhìn thoáng qua đã thấy ngực như bị vật nặng đánh trúng, trái tim rạo rực không thể nào khống chế. Nữ tử dịu dàng trong lòng hắn yêu thương đứng ở đó, phảng phất như là yêu nữ đi ra từ trong biển hoa.Y phục này giống như vì nàng mà tạo ra, đem tất cả ưu điểm toàn thân nàng đều phát ra mười phần. Quả nhiên là đổi ai mặc cũng không thể tạo ra hiệu quả như vậy. Nhưng tại thời khắc này, khát vọng của hắn chính là đem bộ xiêm y này cởi xuống như là lột sạch quả quýt, để lộ ra thân thể tinh xảo hoàn mỹ rồi chậm rãi nhấm nháp.

Thật kỳ quái, Tập Cẩm Hiên chỉ lấy ra một bộ y phục lại có thể hợp với nàng như vậy?

“Đẹp không?”Nàng không nghe thấy trả lời, nhịn không được hỏi lại một lần nữa.

“Thật xinh đẹp!”Đây cũng là lời khen thật lòng của Hàn Lăng Nhi. Ninh Tiểu Nhàn nhìn về phía Trường Thiên, đã thấy hai mắt hắn chuyển thành vàng tối, nhìn thẳng vào mắt mình, thần sắc kia như là nhìn thấy con mồi rơi vào trong cạm bẫy.

Nàng không khỏi rùng mình một cái, mắt trắng liếc một cái, nhanh chóng quay người đi vào trong đổi lại y phục lúc trước.

Đợi lúc Hàn Tử Chínhđem bộ xiêm y kia gói kỹ lại, Trường Thiên ném cho hắn một cái bình ngọc: “Kết Anh đan, lúc trùng kích Nguyên Anh cảnh có thể tăng lên bốn thành tỷ lệ.”

Mặt Hàn Tử Chính lập tức hiện lên vẻ vui mừng. Bình thường Kết Anh đan tối đa cũng chỉ có thể tang lên hai thành công hiệu, nhưng đây lại là bốn thành. Đây không chỉ là xác xuất gấp bội a. Tu sĩ tại thời điểm Kết Anh nếu thất bại, ngoại trừ phải chịu nỗi thống khổ cực lớn bên ngoài, thần hồn còn gặp phải trừng phạt bị hao tổn. Hồn phách mà bị tổn hại so với thương thế bên ngoài càng khó khép lại hơn.

Không muốn nghe hắn nhiều lần nói cảm ơn, Trường Thiên trở tay cầm hộp gấm tới, nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Đi thôi.”

Có bộ y phục này rồi, nàng lại đi dạo phố đến thần sắc thư giãn thích ý, sau đó lại đặt mua mấy bộ y phục. Về phần Trường Thiên, quần áo trên người hắn đều cho da rắn trên chân thân biến thành, biến hóa tùy tâm, huống hồ hắn cũng không muốn cùng phàm nhân tranh giành vật phẩm, cho nên dạo hai vòng, Ninh Tiểu Nhàn cũng chỉ có thể mua cho hắn một chiếc trâm bạch ngọc dùng để buộc tóc.

Aizz, dù sao nàng cũng ném ra vài trăm lượng bạc để mua đồ, Trường Thiên lại đem hàng hóa như là núi nhỏ giống nhau ném vào nhẫn trữ vật,hai tay trống trơn như cũ, không nhanh không chậm theo sát nàng. Ninh Tiểu Nhàn tự mình tưởng tượng cảnh hắn giúp nàng mang theo bao lớn bao nhỏ, đảm nhiệm việc đẩy xe mua sắm “Mãi mãi đề”

Aiz, hình ảnh kia quả nhiên là tràn đầy cảm giác không tốt, thật sự là cả đời cũng không có khả năng phát sinh.

Trường Thiên nhìn thấy vẻ cười trộm trên mặt nàng, mờ mịt lắc đầu. Đi dạo một vòng, tốn thêm chút bạc có thể làm nàng cao hứng đắc ý như vậy sao? Thiên tính nữ tử giống như vậy hắn cho tới bây giờ cũng không thể hiểu được a.

Như vậy đi dạo đến xế chiều, từng nhà đều đã chuẩn bị cơm tất niên.Trên đường, người đi đường đã với bớt chỉ còn lại một ít.Cửa hàng bên đường hơn phân nửa đều đã đóng cửa. Lúc này nàng mới cảm thấy mỹ mãn mà đưa tay ra duỗi lưng mỏi: “Trở về a.”

Người phàm mấy ngày nay ở nhà đều bận rộn dọn dẹp bụi bẩn, làm sạch sân nhà. Mà bọn họ có đám yêu quái tùy tùng ở đó, đồng lăng tiểu trúc cho tới bây giờ đều không nhiễm một hạt bụi nào. Nàng lấy ra đào phù vừa mới mua, để cho người dán lên cửa.

Thế giới này không lưu hành câu đối xuân, thiếp xuân, mọi người lúc trước khi năm mới đến, đều treo đào phù trước cửa. Đây là dùng Đào Mộc khắc thành tượng thần, để chế ngự quỷ dữ. Đào chính là Tây Phương chi mộc, ngũ hành chi tinh, Tiên mộc, cho nên có thể xua đuổi tà khí, chế ngự bách quỷ. Nói đơn giản chính là có thể trừ tà. Nàng còn đặc biệt hỏi qua Trường Thiên, phát hiện lời đồn đãi không sai, Đào Mộc phù hoàn toàn có công hiệu này a. Thế nhưng mà …

“Có chúng ta ở đây, còn cần trừ tà sao?”Trường Thiên cùng mấy ẩn vệ đều có vẻ không hiểu. Có dạng tà vật nào đám tiến vào căn phòng trà đầy yêu quái như thế này, hơn nữa còn có Thần Quân tự mình trấn giữ chức?

“Hi hi, tập tục nha.”Nàng chỉ có thể cười gượng.

“Kế tiếp, muốn làm gì?” Hắn đi theo nàng vào thư phòng, xem nàng đem vật trang trí cây đào hình đồng tử vừa mới mua đặt lên kệ Bác Cổ.

“Sau khi trời tối thì ăn cơm tất niên, qua giờ Tý thì phăi ăn sủi cảo” Nàng phủi tay, “Ta đi xem nhà bếp đã làm xong chưa.”

“Không gấp” Hắn giữ chặt tay của nàng, ôm lấy nàng đến ngồi lên đùi hắn. “Ta có việc muốn nói cùng nàng.”

Tư thế này giống như đang ôm tiểu hài tử. Nàng bất an vặn vẹo lại thoáng phát hiện mày kiếm của hắn nhướn lên, nhếch môi mỏng. Nàng chỉ thấy thần sắc này khi hắn đọc chiến báo, lập tức cảm thấy cũng khẩn trương lên: “Làm sao vậy?”

Hắn đưa tay vuốt tóc dài như tơ lụa ở trên lưng của nàng, trầm ngâm thật lâu rồi giống như là hạ quyết tâm nói: “Tiểu Nhàn, nàng còn nhớ được ước định của chúng ta không?”

Bọn họ đã làm không ít ướcđịnh a. Nàng nghĩ nửa ngày: “Chàng chỉ cái nào?”

Hắn ghé vào bên tai nàng nói nhỏ: “Lúc ban đầu gặp. Thời điểm nàng mới đạt được Thần Ma ngục…”

Mắt hạnh của nàng bỗng dung trợn to.

Nàng làm sao mà quên được? Lần đầu tiên nàng bước vào Thần Ma ngục, gặp được yêu quái tuấn mỹ vô trù này, bọn hắn đã lập nên ước định, hắn có thể đưa nàng trở về Hoa Hạ, nàng phải trả một cái giá lớn là giúp hắn có được tự do, thoát khỏi chốn lao ngục.

Đây cũng bắt đầu cho việc nàng phải trải qua những nguy hiểm gian nan.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, chỉ nói hai chữ: “Lừa đảo.”

Trường Thiên ngạc nhiên hỏi: “Vì sao mắng ta?”

Ninh Tiểu Nhàn cong miệng, tức giận nói: “Chàng còn không biết xấu hổ mà nhắc đến. Lúc ấy ta chỉ là một người phàm tục, cái gì cũng không hiểu, mới lập nên ước định này với chàng. Hóa ra là lúc vừa mới bắt đầu chàng đã gạt ta! Nếu không có tọa tiêu, cho dù chàng có năng lực phá vỡ hư không cũng không thể biết được thế giới của ta ở nơi nào!” Cái thế giới huyễn huyễn này cùng với thế giới mà trước kia nàng sinh hoạt chẳng qua chỉ là hai cái bên trong Đại Thiên Thế Giới. Trong vũ trụ mênh mông này tồn tại biết bao nhiêu thế giới, ai cũng nói không rõ, đại khái giống như sao trên trời, nhiều vô số kể.

Mấu chốt một điểm là, lúc đó Trường Thiên không có được tọa tiêu không gian của thế giới của nàng, căn bản không cách nào định vị được nàng đến từ đâu. Vậy cũng giống như là GPS lại ngạo mạn, không tiếp thu được tín hiệu vệ tinh sẽ không có biện pháp làm việc. Cho dù hắn có thể một đao chém ra hư không, có quỷ mới biết đầu kết nối bên kia lỗ đen là thế giới nào, nói không chừng còn rơi vào tay giặc, đến bên trong thế giới Bạch Ngọc Kinh.

Khuôn mặt bạch ngọc của Trường Thiên hiện lên một chút đỏ ửng, nhịn không được sờ lên mũi: “Lúc ấy ta và nàng chỉ mới quen, cũng không tin nàng thật có thể cứu ta ra khỏi..” Dù lấy da mặt hắn cũng có vài phần ngượng ngùng.

Lúc ấy tiểu cô nương này chạy vào Thần Ma ngục, hắn bất quá là nghĩ cách để nàng cùng hắn trò chuyện, xua đi vài vạn năm tịch mịch mà thôi. Một nữ tử người phàm tay trói gà không chặt như vậy, ai tin tưởng nàng có thể giúp hắn thoát khốn? Thời điểm hắn ưng thuận hứa hẹn, vốn cũng không có bao nhiêu nhiệt tình.

Thế nhưng mà, nàng rõ ràng đã làm được rồi. Ước định của bọn hắn, nàng hoàn thành trọn vẹn, còn dùng tính mạng làm đại giá. Ân tình như vậy, hắn phải trả lại như thế nào?

“Cho nên chàng đã lừa gạt ta!”Nàng oán hận mà nhìn thẳng hắn.Tuy nàng cùng hắn làm ước định nhưng sau đó ngẫm lại mình và hắn vẫn chưa quen thuộc, tên này lại là một yêu quái đã sống đến mấy vạn năm, luận gian hoạt xảo trá, nàng đâu phải là đối thủ. Chỉ là lúc ấy nàng quá mức nhỏ yếu, lực lượng duy nhất có thể dựa vào chính là hắn, mặc dù trong nội tâm có ý nghĩ như vậy nhưng cũng chỉ có thể mạnh mẽ đè xuống, tự khích lệ nói mình tin tưởng hắn.

“Không coi là lừa gạt. Lúc ấy ta nghĩ là nàng tưởng thật, vạn nhất nàng có thể cứu ta ra, ta chắc chắn sẽ đổi biện pháp báo đáp nàng. Đại yêu giống như ta thỏa mãn nguyện vọng của một phàm nhân chẳng lẽ không đơn giản sao? Phá vỡ hư không cũng không khó, có lẽ khi tu vi ta càng thêm thâm hậu, có thể nghiên cứu ra phương pháp đưa nàng về nhà. Chỉ là, chuyện đó có lẽ phải đợi đến trăm ngàn năm sau.” Nào biết sự tình sẽ phát triển đến tình trạng như bây giờ, hắn dù có thể đưa nàng trở về thì cũng không nỡ đâu.

Nàng tức giận đến bộ ngực đẫy đà phập phồng, Trường Thiên xem thời cơ đưa tay giúp nàng thuận khí, bị nàng nắm lại bàn tay vuốt ve: “Trăm ngàn năm, chàng còn không biết xấu hổ mà nói. Trăm ngàn năm sau, thế giới kia có còn đồ vật gì cho ta hoài niệm sao?” Nói không chừng chỗ đó đã giống như trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nói đấy, đã biến thành tận thế nguy cơ trùng trùng.

Phi, não nàng nghĩ cũng quá lớn a! Về lại chủ đề chính.

Trường Thiên biết rõ đuối lý, đem nàng ôm lại trong ngực mình, thấp giọng nói: “Nàng phát hiện ra lúc nào?”

Nàng cắn môi không nói. Hắn không đề cập tới thì cũng thôi đi, nhắc tới việc này, nàng đã cảm thấy lòng ngạnh lại. Bị người yêu mến dấu giếm, ai mà không giận chứ?

Trường Thiên nhẹ nhàng lay nàng hai cái để thúc giục, nàng mới không cam lòng không tình nguyện nói: “Ở chỗ của lão rùa thần. Lúc đó chàng có được Quy châu rồi bế quan, ta tìm cơ hội hướng hắn thỉnh giáo. Lão rùa thần rất trung hậu, hắn mặc dù nói đến mờ mịt nhưng mà ta vẫn nghe rõ, chàng căn bản không có cách nào đưa ta về nhà!” Sau đó nàng cũng suy nghĩ cẩn thận, yêu quái như là Trường Thiên hoặc là Bạch Hổ nếu như có thể tùy tiện phá vỡ hư không, chạy đến thế giới khác, như vậy với thần lực mênh mông vô cùng của bọn hắn, chỉ sợ thế giới của nàng đã sớm bị phá hủy gần như không còn gì a?!

Giọng nói của nàng có chút ủy khuất, hắn nghe được trong lòng tê rần. Nha đầu này, hóa ra đã sớm biết rõ ước định này không có cách nào thực hiện, vì sao một mực không nói mà còn thay hắn tìm kiếm con đường để giải thoát? Hắn đem nàng ôm thật chặt, thật sít sao, nói khẽ: “Vì cái gì?”

Câu hỏi này không có đầu lại không có đuôi, nhưng nàng thoáng cái nghe hiểu. Nàng chu môi không nói lời nào, nhưng mặt lại dần dần đỏ lên, cuối cùng nổi giận nói: “Không tại sao!” Nàng phải trả lời thế nào? Nàng lúc đó liền yêu thích hắn rồi. Biết rõ chính mình không thể quay về, trong nội tâm không khó chịu là không thể nào, lúc ấy nàng liền đoán được rõ ràng cách nghĩ của Trường Thiên, thế những có thể ở bên cạnh hắn,.. cũng không có gì không tốt. Về sau, tuy biết hắn hoàn toàn không nói thật nhưng vẫn tình căn thâm chủng, chính nàng cũng không thể tự kiềm chế được.

Tình yêu là một thứ cổ quái như vậy, ai có thể nói rõ ràng được?

Trường Thiên rốt cục thở dài nói: “Thật xin lỗi”

Vừa nghe đến ba chữ kia, tất cả ủy khuất lại từ đáy lòng hiện lên, mũi bắt đầu cay. Nàng trừng lớn mắt, dùng sức chớp chớp muốn đem nước mắt thu trở về. Không ngờ Trường Thiên lại cúi xuống, gương mặt tuấn tú dán vào mặt nàng, nói khẽ: “Ta bỏ qua một lần rồi, không thể lại giấu diếm nàng lần thứ hai. Bé ngoan, nàng có thể trở về đấy.”

Nàng nghe được, môi đỏ lập tức mở ra, tất cả ủy khuất cùng rơi lệ đều đã quên, ngơ ngác nói: “Cái gì?”

Trường Thiên mím môi, rất lâu mới thở ra một hơi dài nói: “Sau khi ăn vào đạo quả, ta ngộ đạo tìm ra phương thức chu du ba ngàn thế giới. Trong đó có một thế giới vô cùng giống với miêu tả của nàng. Người phàm ở đó so với thế giới này càng thêm nhỏ yếu nhưng lại độc bá thiên hạ, rất nhiều người đều sinh hoạt ở trong những tòa nhà cao lớn, di chuyển trên đường cũng không phải xe ngựa, thậm chí ở thế giới đó linh lực đều rất mỏng manh.” Hắn chán ghét nhíu mày, “Không khí cực độ không tốt, Yêu tộc không còn lại mấy.”

“Có điều ta nhớ kỹ phượng vị chỗ đó, nếu ta hao tổn ba ngàn năm đạo hạnh, hoàn toàn có thể chính xác phá vỡ hư không, chém ra một con đường đi thông chỗ đó.”Hắn gằn từng chữ, “Ta có thể đưa nàng trở về.”

Nàng cầm lấy cánh tay của hắn có chút phát run: “Quả nhiên là thế giới mà ta từng sinh hoạt? Sẽ không phải chỉ là một thế giới tương tự chứ?”

Trường Thiên nhìn nàng, đáy mắt có chút tình cảm phức tạp, lại trầm thấp ở bên tai nàng nói ra tên của một thành thị.

Trên mặt nàng biểu lộ ngưng trệ, chỉ có hai hàng nước mắt chảy xuống, lướt qua hai gò má, rơi xuống trước ngực hắn. Dù lấy tâm cảnh hiện tại của nàng hiện tại, lời nói ra cũng nghẹn ngào: “Thật sự, thật chính là Hoa Hạ!”

Nàng lại nhịn không được, ôm cổ của hắn, chui vào trong lồng ngực của hắn mà rơi lệ. Hắn cũng có thể cảm giác được thân thể mềm mại dưới lòng bàn tay đang run nhè nhẹ.

Nhiều năm như vậy, cho dù tu vi bản thân liên tiếp tăng lên, nàng cũng chỉ là cây lục bình không có rễ phiêu bạt tha hương, thủy chung không chính thức dung nhập thế giới này. Trong nội tâm nàng, còn chứa đựng tòa thành thị nhỏ nơi mà chính mình sinh ra, dù là chỗ đó dinh hoạt đơn điệu lại buồn tẻ, dù cho tới bây giờ nàng đều là một thân một mình thì có làm sao? Chỗ đó thủy chung là cố hương đã sinh dưỡng ra nàng. Thời điểm đêm dài người tĩnh lặng, ngẫu nhiên nàng sẽ nhớ đến cố hương nơi nàng từng chôn vùi bao năm tháng thanh xuân.

Độc tại tha hương vi dị khách. Cô đơn tịch mịch như vậy, cảm giác không phù hợp, trên đời này lại có ai hiểu được?

Trường Thiên nhu hòa vuốt ve sau lưng nàng để tỏ bày an ủi.

Thật lâu sau, âm thanh nức nở của nàng chậm rãi nhỏ đi, hắn mới buồn vô cớ mở miệng: “Bé ngoan, nàng có nghĩ tới hay không? Nếu nàng trở về bên kia, nàng có khả năng không thể quay về được nữa.”

Nàng lập tức nghẹn lại.

Nàng như thế nào không muốn trở lại đây chứ? Lúc trước cảm thấy hắn không có cách nào đưa nàng về nhà, nàng chính là tự an ủi mình như vậy.

“Ta thật đúng là không thể trở về đây được nữa?” Nàng biết rõ chính mình có chút lòng tham, nên càng hỏi càng chột dạ, “Chàng không thể lại đem ta trở về sao?” Mộtđao chém ra như vậy tốn ba ngàn năm đạo hạnh. Hắn muốn mang nàng về sẽ tốn hao sáu ngàn năm. Nàng có phải là quá tùy hứng rồi hay không?

Hắn lắc đầu: “Người phá vỡ hư không rời đi, chưa từng có ai trở về. Ta chưa làm qua chuyện này nên cũng không rõ ràng lắm là có thể chém ra đồng dạng không gian lần thứ hai, đem nàng trở về.”

Nàng lập tức mặt ủ mày chau.

“Cá và tay gấu không thể cùng có, việc này không thể cả hai đều được.” Trường Thiên thở dài nói: “Tiểu Nhàn, nàng đã nghĩ kỹ chưa?”

“Ta..” Nàng ấp úng. Nàng rất muốn trở về nhìn xem, thế nhưng nếu khiến nàng từ nay về sau rời khỏi hắn, không gặp được hắn nữa, nàng tuyệt đối không muốn nha!

Nàng rõ ràng đang do dự! Trong mắt Trường Thiên có hào quang chợt lóe.

Ngay sau đó, hắn liền ôm tiểu nha đầu đang chôn ở trong ngực hắn ra, nâng cằm nàng lên bức bách nàng nhìn thẳng hắn, giọng nói có ba phần khàn khàn: “Bé ngoan, ở lại đi.”

Khoảng cách của bọn họ quá thân cận rồi, đôi đồng tử màu vàng bắn ra hào quang bốn phía cách nàng hai thốn, nàng bị Thần Quang đốt đến nỗi thần trí muốn hôn mê, tranh thủ thời gian lắc đầu muốn cách xa một ít. Nhưng hắn một mực đè ót nàng không cho nàng di động, ngược lại càng thêm tới gần nàng, khẽ mở môi mỏng nói: “Vì ta, được chứ?” Nhiệt khí phun lên tai nàng dẫn ra từng cơn run sợ.

Bọn họ ở gần nhau như vậy, lông mi dài mà cong lên của hắn cơ hồ cũng chạm lên mặt nàng, phượng mâu trong trẻo lạnh lùng ẩn tình, trong đó có vô số điểm sáng lập lòe, phảng phất như là ánh mặt trời chiếu sáng mặt biển, chói mắt làm nàng muốn tan chảy. Mũi của hắn thẳng mà cao, môi mỏng màu son, đường cong hoàn mỹ, thật sự là môi nhỏ rất thích hợp hôn a.

Nếu bỏ đi hàn ý quanh người, nam nhân này so với yêu nghiệt thật sự là xinh đẹp hơn.

Hắn như vậy trước đó chưa từng có đâu, ẩn ý đưa tình nhìn nàng, này, đừng dựa vào gần như vậy, nàng không có sức chống cự đâu.Nàng ừng ực nuốt nước miếng, hô hấp vô ý thức nhanh hơn, sau đó hít vào trong phổi tất cả đều là mùi của hắn.

Nàng muốn một lần nữa nhặt lại lí trí thất linh bất lạc, chậm rãi mở miệng: “Ta, để cho ta suy nghĩ…A…” Lời còn chưa dứt đã bị môi mỏng của  hắn chặn lại.

Hắn ôn nhu mà chuyên chú, từng điểm từng điểm mà dụ dỗ môi lưỡi của nàng thoát đi lý trí khống chế. Đợi đến mấy hơi, nàng đã không tự giác mà trở tay ôm cổ hắn.

Trẻ nhỏ dễ dạy, khóe miệng của hắn hơi cong, lặng lẽ cởi đi khuy áo vướng víu bên trên cổ áo nàng, rất nhanh để lộ ra cái cổ dài nhỏ, như là măng non đã bỏ đi áo ngoài.“ Ở lại, cùng ta!” Hắn nỉ non nói xong, sau đó lộ ra răng trắng, một ngụm cắn lấy vị trí khí quản trên cổ họng nàng.

Cảm giác cực độ nguy hiẻm lại cực độ tiêu hồn làm cho nàng thoáng cái mềm nhũn mà tê liệt lại, nhỏ giọng thân ngâm.Thần trí phiêu a phiêu a, giống như sắp thoát ly thân thể mà ra.

Trước mắt nàng hiện lên khuôn mặt của thân nhân ở một thời không khác, hiện lên cảnh sinh hoạt, đến trường, đọc sách, cuộc thi trước kia. Lại xa xôi mơ hồ biến thành nhớ lại cả cuộc đời trước kia, nhớ lại những quãng đoạn ngắn đó, dần dần đều thấy có chút không rõ rồi.

Nàng trong thế giới kia còn có được cái gì? Tiếp tục sinh hoạt giống như người bình thường sao?

Bên tai nghe thấy âm thanh thuần hậu của hắn một mực trầm thấp lặp lại: “Đừng đi. bé ngoan, đừng đi..”

“Đừng bỏ lại ta.” Hắn ở bên tai nàng thở dài nói ra những lời này, hàm ẩn khẩn cầu cùng thống khổ mà nàng chưa từng nghe qua. Khuôn mặt ấm áp dính chặt vào nàng, khí tức quen thuộc lại vây quanh nàng.

Hắn là Trường Thiên của nàng nha! Trong lòng của nàng chốc lát lại chua xót, chốc lát lại thấm nhuyễn, chốc lát lại như mật, ngọt ngào hiển hiện. Nàng ở trong ôn nhu của hắn hóa thành một bãi xuân thủy, cũng không biết vì cái gì, khóe mắt chậm rãi chảy xuống nước mắt, rốt cục thấp giọng nói: “Ta không đi.” Đôi cánh tay tuyết trắng vòng ở cổ hắn rồi ôm chặt, lã chã rơi lệ, “Trường Thiên, ta chỉ còn chàng thôi.”

Nói ra lời này, nội tâm nàng đột nhiện cảm thấy một hồi nhẹ nhõm.

Động tác của hắn dừng lại một lát, càng thêm dùng sức mà hôn nàng, giống như là muốn đem nàng nuốt vào trong bụng. Rồi sau đó một tay ôm lấy nàng, đặt lên bàn sách rộng rãi.

Hắn rốt cục thỏa mãn được tâm nguyện buổi chiều, đem nàng trắng nõn một tầng lại một tầng trói buộc bóc ra, sau đó đem chính mình vùi vào bên trong ôn hòa cùng chặt chẽ đã xa cách mấy ngày. Cái hương vị mỹ điệu này, hắn một ngày không nếm sẽ cực kỳ tưởng niệm.

Ninh Tiểu Nhàn bị hắn loay hoay đến bừng tỉnh khỏi mộng, trong đầu dần dần một mảng trống không.

Nàng cái gì cũng không muốn suy nghĩ.

Cho đến giờ Tý nửa đêm, âm thanh gõ vang thanh thúy đem nàng từ trong hôn mê tỉnh lại.

Một năm mới lại đến rồi.

Thân thể mềm mại của nàng bỗng nhiên co rút lại, dưới thân có xuân triều tuôn ra, thần trí lại đột nhiên thanh minh.

Kẻ trên người này, vừa rồi rõ ràng là sắc dụ nàng.

Ninh Tiểu Nhàn dùng sức bắt lấy bả vai hắn, mười đầu ngón tay đều bấm vào trong lưng hắn. “Trường Thiên, nếu vừa rồi ta không đồng ý, chàng sẽ như thế nào?” Lời này tại hắn kịch liệt xông tới đã trực tiếp bị phá vỡ thành mảnh nhỏ, ngược lại mang theo hương vị làm nũng.

Trường Thiên mở mắt ra, kim mâu sáng rỡ làm cho người khác không cách nào nhìn thẳng: “Cung mở ra rồi làm sao có mũi tên quay đầu lại?” Hắn thở hổn hển cười nói: “Bé ngoan, nàng vĩnh viễn sẽ là của ta.” Dưới thân ra sức, chỉ một lúc sau liền đem nàng đưa vào trong hỗn độn một lần nữa.

Lại lần nữa hôn mê, nàng tựa hồ nghe thấy hắn nói mấy câu, nhưng ý thức nàng quá mơ hồ, nghe không rõ, chỉ lung tung đáp lại vài tiếng.

Trường Thiên ôm nàng thật chặt.

Hắn làm sao sẽ thả nàng đi chứ? Hắn cuộc đời này coi trọng thủ tín, nhưng mà chỉ có một lần này, cho dù không đồng ý, hắn cũng sẽ đem nàng buộc ở bên người, nàng đừng mơ tưởng rời đi. Nha đầu ngốc này không rõ, từ đầu nàng đã không có lựa chọn nào khác.

Đầu năm mới, trời nắng sớm.

Trường Thiên nằm ngửa, hai tay gối sau ót, nhìn từng tia sáng xuyên qua cửa sổ, cảm thấy sự nhẹ nhõm đã lâu không có.

Nàng đã tự nguyện ở lại, như vậy hắn cũng không tính là bội ước. Làm như vậy mặc dù có chút ti tiện, nhưng hắn có thể danh chính ngôn thuận để nàng ở lại.

Cái chăn che trên ngực hắn khẽ động.

“Sắp đến giờ Tỵ rồi, còn không thức dậy?”Hắn nhìn qua nàng đem áo ngủ bằng gấm vây lại, nhẹ giọng thúc giục.

“Đừng.” giọng nói rầu rĩ truyền tới, thấp mị uyển chuyển, mang theo hương vị buồn ngủ nồng đậm. Có vật mềm mại tại trên người hắn cọ a cọ a.

Cảm giác da thịt thân cận như vậy thật tốt. Nàng thích ý thở dài, ở trên người hắn thay đổi một tư thế càng thoải mái.

Hắn phát hiện mình bị tiểu bạch tuộc quấn chặt rồi, nhất thời dở khóc dở cười: “Lễ mừng năm mới của người phàm là ở trong chăn ngủ ngon sao?”

Thật ầm ĩ, có để cho nàng ngủ hay không vậy!

Trường thiên chứng kiến dưới chăn chui ra chóp mũi nhỏ mà thanh tú, sau đó là miệng hồng nhuận phơn phớt, trên mặt xinh đẹp như là cảm nhận được ánh sáng mạnh, lông mày kẻ đen khẽ chau lại. Bộ dạng như vậy, giống như là con chuột chũi vừa xuất động, hắn nhịn không được mà cười khẽ.

Dựa vào lồng ngực đang chấn động xong, Ninh Tiểu Nhàn từ từ nhắm hai mắt, rốt cục hồi đáp: “Không phải, phảiđi thăm người thân, bằng hữu. Nhưng chúng ta ở trong nội thành này không có người quen có thể bái phỏng, đương nhiên là phải ngủ a. Ah!” Nàng nhẹ nhàng đấm hắn một cái, “Tối hôm qua còn không ăn cơm tất niên đâu!” Tối hôm qua hắn loay hoay căn bản không rảnh ăn, nàng sao, lúc sau căn bản đều đã quên. Lẵng phí công sức đến trưa của đầu bếp.

“Hóa ra là không có việc để làm.Nếu như thế, rời giường rồi làm tiếp một hồi bài tập a?”Hắn hảo tâm đề nghị.

“Đừng! Ai gần sang năm mới lại lên lớp chứ? Hài tử người phàm thời điểm này cũng không đến trường đâu.”Nàng lại càng hoảng sợ, miễn cưởng mở mắt ra.

Hắn ân cần hiền lành dụ dỗ: “Muốn nghiệp tinh thống phải cần cù mà bỏ đi …” Cuối cùng một chữ “đùa” (vui đùa) còn ở trong miệng, hắn lại đột nhiên hừ nhẹ một tiếng.

Ninh Tiểu Nhàn nằm ở trước ngực hắn, đột nhiên duỗi miệng ngặm chặt điểm đỏ trước mặt, sau đó như bình thường hắn làm thế với nàng, nhẹ gặm chạm liếm. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được đầu lưỡi của nàng nhẹ nhàngđảo quanh.

Trường Thiên cảm thấy kinh ngạc. Hắn tối qua vẫn không thể đút no bụng nàng sao?

“Chàng nói đúng. Tiên sinh, chúng ta tới lên lớp a” Nàng duỗi ra đầu lưỡi phấn hồng liếm đôi môi đỏ mọng, cười hì hì vuốt ve mặt của hắn, sau đó từng chút từng chút chui vào trong chăn. Aiz, gần sang năm mới, vì không luyện công, nàng cũng rất liều. Nhưng mà, thân thể của hắn không chỉ đẹp mắt mà còn thú vị nữa.

Chỉ một lúc sau, trong không gian ôn hòa lại vang lên tiếng thở dốc áp lực của hắn.

Nha đầu này đúng là môn sinh đắc ý của hắn, tiến bộ cũng quá nhanh rồi. Hắn lại nhịn không được, một tay nhấc nàng lên, đè xuống dưới thân thể.

Chuyện tốt bị cắt đứt, nàng tức giận đánh hắn mấy quyền: “Khốn kiếp, ta muốn ở phía trên.”

Hắn đang vội vàng công thành chiếm đất lại còn rảnh hướng nàng giương lên tươi cười mười phần tà khí, đem nàng dọa phát run: “Đánh thắng được ta, nàng có thể ở phía trên.”

Nàng cả kinh trợn mắt há hốc mồm.Ý này, nàng cả đời chỉ có thể bị trấn áp vô tình sao? Không được a, tương lai của nàng thật tăm tối.

Ồn ào náo động xa xa, loáng thoáng truyền vào.

Ninh Tiểu Nhàn lỗ tai khẽ động, vân vê mắt nói: “Bên ngoài vì sao ồn ào như vậy?” Đồng lăng tiểu trúc ẩn rất sâu trong phố xá sầm uất, nếu bên ngoài không có chiêng trống ầm ĩ rung trời, tiếng vang cũng sẽ không truyền tới nơi này.

Tỳ nữ vội vàng đi đến bên giường, nói khẽ: “Bên ngoài đang dạo phố ạ, hội chùa đã sắp bắt đầu rồi.”

Ninh Tiểu Nhàn thoáng cái tỉnh táo lại. Thành Tùng Giang mỗi ngày mùng hai đầu năm mới sẽ ở bên ngoài hương tổ miếu tổ chức hội chùa. Đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong một năm, có thể nói lại để cho nàng bắt kịp chuyện thú vị rồi.

Khoan đã, vậy là đến đầu mùng hai rồi sao? Cùng Trường Thiên ở một chỗ, thời gian trôi qua thiên hôn địa ám a.

Nàng thầm mắng một cái, đứng lên rửa mặt.

Trường Thiên từ bên ngoài đi tới, thấy một màn như vậy, hắn thuận tay từ trong tay tỳ nữ nhận lấy lược dầy, giúp nàng chải đầu. Tóc nàng đen nhánh mượt mà, chỉ cần nhẹ nhàng chải, sẽ xuôi theo trượt xuống ngay ngắn, lại có mùi hương thoang thoảng xông vào mũi.

Ninh Tiểu Nhàn nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác đầu răng lược ôn nhu đảo qua da đầu. Bất kể là mát xa hay chải đầu, Trường Thiên đều là vô sự tự thông, dùng sức không nặng không nhẹ, vừa đúng, tên này không đi làm thợ mát xa thật sự rất đáng tiếc.

Trong phòng tràn ngập hào khí, nói nghe là ấm áp, nói thành thật chính là mờ ám.Tỳ nữ rất có ánh mắt mà lui xuống.

Ninh Tiểu Nhàn cắn môi, rốt cục vẫn phải nhịn không được đỏ mặt hỏi: “Trường Thiên, thân thể của ta càng ngày càng kỳ quái rồi, vì sao vậy?”

Động tác trên tay hắn không ngừng lại, âm thanh trầm thấp lại để cho người khác an tâm: “Ở đâu kỳ quái hả?”

Trước đó vài ngày, nàng phát hiện lúc hai người kết hợp, Ất Mộc lực sinh ra dị trạng, giống như chấn động. Vô luận một ngày hai người ân ái bao nhiêu lần, Ất Mộc lực đều chỉ sinh ra ở lần thủy nhũ giao hòa lần thứ nhất, cũng thực được gọi là lực lượng sinh mệnh lười biếng.

Chẳng qua chuyện mà ngay cả Trường Thiên đều không rõ, nàng cảm giác mình cũng không cần phải đi hao tổn tinh lực. Chuyện nghĩ không ra thì sẽ không nghĩ nữa, đây chính là phẩm chất tốt đẹp của nàng.

Nhưng mà, hai ngày qua cùng đều hắn điên loan đảo phượng, tinh lực của kẻ này thật sự là rất dồi dào, đến nỗi làm cho người khác tức lộn ruột.Không phải nói thân thể nữ tử sẽ đau buốt nhức mỏi, sẽ không khỏe sao, sẽ mềm yếu vô lực để người hầu nâng dậy sao?Vì sao thân thể nàng lại khang kiện, chỉ cảm thấy trạng thái chưa bao giờ tốt hơn?Nàng muốn hiểu rõ nhất chính là, vì sao ở cùng một chỗ với hắn, nàng cảm thấy khẩu vị lại tốt lên, luôn muốn ăn?

Khục khục, nàng biết rõ chính mình bản tính háo sắc, nhưng còn chưa tới trình độ này a.

Thế nhưng lời này phải làm thế nào để hỏi ra đây?

Trường Thiên mơn trớn khuôn mặt của nàng, phát hiện mặt nàng nóng đến có thể rán trứng gà, lại thấy thần sắc nhăn nhó của nàng, rốt cục bừng tỉnh đại ngộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK