Beta: Tiểu Tuyền
Trường Thiên suy nghĩ một chút nói “Được”
Ngoài cửa đáp lại một tiếng, sau đó một loạt mệnh lệnh được truyền xuống, rất nhanh đoàn xe liền chuyển hướng.
Lúc này Ninh Tiểu Nhàn đã trở lại chỗ ngồi, Trường Thiên như cười như không nhìn nàng “Sao rồi, không muốn làm bài?”
“Đâu có” Trong mắt hắn có ngọn lửa vàng rực, thiêu đốt khiến mặt nàng đỏ ửng. Ninh Tiểu Nhàn cười khan một tiếng “Không phải rất nhanh sẽ tới nơi sao?”
Quả nhiên đoàn xe chỉ chạy khoảng hai khắc liền ngừng lại, chắc là đã tới Không Thành mà Dương chưởng quỹ nói.
Nàng xốc rèm xe đi ra, đập vào mắt quả nhiên là một trấn nhỏ của phàm nhân để trống. Thành thị này được kiến tạo trên vách đá cao cao, người phàm đứng trên vách đá nhìn xuống chỉ thấy một mảnh đen kịt nhìn không thấy đáy. Theo lý chỗ này hoàn toàn không phù hợp theo yêu cầu phong thuỷ chắn gió tụ khí, nhưng nhìn lại địa hình phụ cận, mọi người cũng hiểu tại sao nơi này lại có thành trấn. Hơn nữa chung quanh là núi non, ngay giữa quả nhiên có một mảnh đất bằng thích hợp cho việc cư ngụ.
Đi vào có thể thấy nơi này đường xá nhiều năm không tu sửa, cỏ dại cao hơn người, từ mép cỏ có thể thấy được nóc của mấy căn nhà. Bọn họ tới cũng không biết đã quấy nhiễu sinh vật gì, chỉ nghe trong bụi cỏ có tiếng loạt xoạt, giống như tiếng động vật nhỏ chấn kinh trốn chạy.
Song tâm tư nàng linh mẫn, rất nhanh phát hiện đoàn xe đi trên con đường có cỏ dại thưa thớt, cỏ bị đổ dạt, hiển nhiên nơi này thường xuyên có đoàn xe đi qua.
Đoàn xe dừng lại trước cửa một khách sạn cũ nát, ngẩng đầu nhìn lên, biển hiệu chỉ còn lại một nửa loáng thoáng nhận ra chữ trên biển chính là hai chữ – Hữu Phúc.
Dương chưởng quỹ phái người quét dọn một phen, lúc này mới mời hai người Trường Thiên lên lầu. Ninh Tiểu Nhàn đi vào nhìn khắp nơi một lượt, phát hiện nơi này bụi tro không dày. Theo lời Dương chưởng quỹ nói, chỗ thành nhỏ này mấy chục năm trước luôn đông đúc, sau đó có hai tiên tông đánh nhau làm liên luỵ người phàm, nơi này trở thành trung tâm chiến hoả, cư dân may mắn sống sót đều tìm kiếm nơi khác an cư.
Bởi vì địa điểm này nằm trên trục đường chính, thường xuyên có thương đội nghỉ lại tại đây, mọi người không thích cái tên mang điềm xấu như Quỷ Thành nên đổi thành Không Thành.
Ninh Tiểu Nhàn cười nói “Nghe tên cũng doạ người, nơi này từng có nhiều người chết, lại không xuất hiện quỷ vật?”
Trong đội xe chỉ có Dương chưởng quỹ biết thân phận của hai người, nhìn bộ dáng hiện tại của nàng chỉ như một thị nữ nhưng cũng là một trong những chủ nhân của rừng rậm Ba Xà, cho nên tự nhiên sẽ cung kính trả lời “Cái đó thì không có. Chúng ta là thương nhân mười mấy năm, qua đây đều là thành trống. Chẳng qua nơi này đem xuống gió thổi qua khe rãnh sâu nghe như quỷ khóc, thật ra thì rất an toàn. Nơi này từng chết qua không ít người, nhưng sau đó không lâu rất nhiều thiên sư tới đây, cho dù có quỷ cũng sớm bị bắt đi, sẽ không lưu lại tới hôm nay”
Câu trả lời của hắn hợp tình hợp lý, Ninh Tiểu Nhàn sẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm.
Đoàn xe này nguỵ trang thành Phù Diêu tiên phái, thành thành thật thật di chuyển, cũng vận chuyển hoa quả cho Kỳ Nam tông. Dù Kỳ Nam tông có nổi lên nghi ngờ tự mình đi điều tra thì cũng tra ra trong đoàn xe đúng là con độc nhất của chưởng môn. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Phù Diêu từ hai năm trước đã chủ động đầu phục Ẩn Lưu, chỉ đối ngoại vẫn duy trì độc lập.
Đậu Nhị tinh tế, am hiểu đạo lý bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, vì vậy thân phận hai người Trường Thiên cũng chỉ có tâm phúc của hắn trong đội là Dương chưởng quỹ biết.
Dương chưởng quỹ sau khi nhận được tin tức, chân cũng muốn mềm nhũn, hận không được lấy ra mười hai vạn phần tâm thần, chiêu đãi hai cấp trên của lãnh đạo trực tiếp, chủ nhân của rừng rậm Ba Xà.
Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng nói ồn ào. Ninh Tiểu Nhàn từ lầu hai thăm dò xuống, thấy được thương đội thứ hai đi vào trong thành.
Đội ngũ này cũng không lớn như của Phù Diêu, toàn bộ đội ước chừng có bốn mươi chiếc xe ngựa. Ở nơi đất núi hoang vu, ai cũng không muốn gây chuyện, vì vậy hai đội ngũ quản sự chào hỏi qua sau đó mới tìm nơi nghỉ ngơi khác dàn xếp chỗ ở.
Rất nhanh trong phòng bếp truyền tới mùi thức ăn thơm nồng, nông hộ thường ăn hai bữa vào sáng sớm và buổi trưa, mà thương đội đêm xuống mới tìm chỗ trú chân, cho nên mặc dù cũng ngày hai bữa cơm nhưng lại an bài vào buổi sáng và buổi tối. Được Dương chưởng quỹ phân phó, đầu bếp trước chuẩn bị tiểu táo cho ông chủ (tiểu táo là tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, theo sau là trung táo và đại táo), sau mới chuẩn bị cơm cho tập thể.
Dương chưởng quỹ tự mình bưng tới một phần bánh nhân thịt, một ít thịt ướp nướng, còn có rễ cây mã thầy làm thành sủi cảo.
Đồ ăn được bày trên chén sứ trắng nhỏ, để trên khay ngà voi mạ vàng. Nơi này hoang vu, vốn không ai chú ý nhiều, mọi người ăn cơm cũng sẽ gọn nhẹ, ăn trong cà mên, sau đó tuỳ tiện rửa, ném vào trong bọc, đụng cũng không hỏng nát. Ninh Tiểu Nhàn có chút bội phục Dương chưởng quỹ rồi, không biết hắn từ nơi nào lấy ra những thứ đồ sứ tinh tế này, có thể thấy được là dùng nhiều tâm tư.
Dương chưởng quỹ trong lòng cũng thấp thỏm, suy nghĩ của hắn cũng không phải muốn nịnh bợ Trường Thiên hay Ninh Tiểu Nhàn mà chỉ sợ hai vị này không hài lòng.
Trường Thiên tất nhiên sẽ không lưu ý chút tâm tư này. Với tu vi của hắn sớm không có tâm tưẩm thực như người phàm, hiện nay cũng chỉ động động một chút, theo Ninh Tiểu Nhàn ăn được hai miếng.
Hai vị quý nhân dùng cơm, đầu bếp cũng không nhàn rỗi, nhanh tay nhanh chân chuẩn bị cơm cho người khác. Lần này tuỳ ý hơn, chỉ bỏ nước, thêm chút bột mì, thịt khô, dưa muối cùng mười mấy miếng nấm khô thêm vào.
Hai người thính lực đều vô cùng tốt, cũng có thể nghe được tiếng đầu bếp động thủ, một bên vừa mắng vừa làm, bực bội chính là nơi đội ngũ đi qua không có gì cả.
Thì ra trong thành trống không, thương đội lại hay đi qua nơi này, vốn là địa phương không người, hơn phân nửa trước khi lên đường thương đội sẽ lưu lại một chút bột mì gạo và củi, để người đến sau sử dụng. Thương đội đến sau dùng hết đồ cũng sẽ làm theo lệ cũ bổ sung đồ. Cũng không phải mọi người có tinh thần tương trợ, là làm như vậy cũng dễ dàng hơn cho bản thân, giúp họ một ngày nào đó không còn đồ dùng có thể sử dụng.
Giống như hôm nay mưa rơi nặng hạt như vậy, phòng kho vốn nên có mấy bó củi khô ráo, kết quả Dương chưởng quỹ sai người đi xem xét, bên trong chỉ còn lại mấy cành củi khô. Hiển nhiên thương đội trước đó làm việc tốt rồi.
Bữa cơm mới dùng tới một nửa, thương đội trước đó liền tới chào hỏi.
Thừa dịp trú đóng liên lạc tình cảm, đây cũng là việc rất thường gặp, cho nên Dương chưởng quỹ cũng rất quen thuộc ra nghênh đón, thoạt nhìn bộ dáng trò chuyện có chút vui vẻ, mọi người thế mới biết, thì ra thương đội này cũng là một phần của tiểu tiên phái Thanh Dao. Phàm là nói chuyện cũng muốn tìm chung đề tài, cho nên hai người rất nhanh thảo luận hỏi thăm bối cảnh nhau, nhất trí cùng phỉ nhổ thương đội trước đó không lâu ở khách sạn đối diện, gạo mì và củi bị dùng không còn một mống, lại không bổ sung thêm.
Người tới cũng là người thành tinh, hàn huyên mấy câu nhìn không khí thương đội cũng biết mình không quá được hoan nghênh cho nên hàn huyên xong cũng rời đi rất mau.
Điều này có nguyên nhân không nhỏ là do hai thương đội có độ lớn ngang nhau. Nếu thương đội này chỉ có chừng mười chiếc xe, đối phương dò xét xong thực hư nói không chừng liền rút đao biến thành thổ phỉ. Chuyện này ở Nam Chiêm Bộ Châu nhìn mãi đã thành quen. Khi Ninh Tiểu Nhàn theo thương đội Vân Hổ đi cũng biết đa số mọi người đều là vũ khí không rời, tuỳ thời là thương nhân nhưng thỉnh thoảng cũng không để ý mà trở thành thổ phỉ.
Tiếng mưa rơi đơn điệu không thay đổi.
Trường Thiên đối với việc tu hành của hàng vẫn luôn luôn rất nghiêm khắc, cho nên khi nàng hoàn thành các hạng mục yêu cầu đã là cuối giờ tuất (khoảng chín giờ tối), trong ngoài khách sạn đều tối đen như mực. Ninh Tiểu Nhàn ngáp một cái, lười biếng đem tình lang thành gối ôm, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, từ từ tiến vào mộng đẹp.
......
Trong mơ mơ màng màng, bên ngoài truyền đến tiếng người nói đem nàng từ trong mộng đẹp tỉnh lại. Nàng dụi mắt, phát hiện mình vẫn nằm trong ngực Trường Thiên, hắn khẽ cúi đầu, sắc mặt lạnh lùng, hiển nhiên đối với chuyện phát sinh bên ngoài không chút hứng thú.
“Phía ngoài làm sao đột nhiên lại ồn ào thế?” tiếng nói còn chưa tỉnh ngủ, mềm mại mỵ hoặc có chứa hai phần khàn khàn, nghe được trong lòng hắn ngứa ngày, không khỏi duỗi ngón tay chà nhẹ lên gương mặt non mềm.
“Ngoài thành có người chạy vào cầu cứu, nói đoàn xe của họ vô ý rơi xuống vực”
Nàng nhẹ nhàng A một tiếng, ngưng thần nghe mới nói “Ta nghe giống như có tiếng xe ngựa lộc cộc?”
“Thương đội phái Thanh Dao đối diện phái nửa đội ra ngoài tìm kiếm”
Nàng hơi ngẩn ra “Bọn họ tốt bụng như vậy?” Đối phương chủ động tới đây hàn huyên, nàng ở trên lầu có nhìn qua. Người nọ tướng mạo tầm thường, không giống người nhiệt tình trung hậu, như thế nào lại vươn tay cứu viện người đồng hành gặp rủi ro?
“Người tới cầu cứu nói, thương đội nhà mình vận chuyển chính là dầu hoa lài, ngà voi cùng một trăm cân lá trà”. Giọng nói của hắn bình thản, thậm chí không mang theo nửa điểm cảm xúc khinh thường.
Các sinh vật đều giống nhau, nơi nào đáng để hắn cảm khái?
Ninh Tiểu Nhàn cũng cười một tiếng. Khó trách thương đội Thương Dao phái người đi cứu, hóa ra là hàng hoá của đội ngũ gặp rủi ro đáng giá. Dầu hoa lài và ngà voi đều là hút hàng, nếu mấy trăm cân lá trà được vây bọc cẩn thận không bị ẩm ướt …, cái này ít nhất cũng có thể thu được hơn mười vạn lạng bạc.
Hai người đang nói chuyện, Dương chưởng quỹ đã lên tới lầu xin chỉ thị “Thần … đông gia, chúng ta có cần phái đội ngũ đi cứu người không?” Nếu lần này chỉ có Thần Quân đại nhân, hắn ngay cả ý niệm nói lời này cũng sẽ không có. Nhưng nghe nói nữ chủ nhân thiện tâm, có lẽ không đành lòng thấy chết không cứu, vì vậy mới đi lên hỏi thăm ý kiến hai vị chủ thượng.
Trường Thiên còn chưa mở miệng, Ninh Tiểu Nhàn đã nói “Người tới cầu cứu là ai, sao chưa nghe thấy danh tính?”
Dương chưởng quỹ nói “Người nọ tự xưng họ Từ, tên Cảnh Minh. Tối nay thương đội hắn bỏ lỡ thời điểm khởi hành, cũng muốn tới Không Thành nhưng mấy ngày nay mưa lớn không ngừng, bọn họ mới tới đầu sơn đạo thì đất đá đã sụp xuống, cuốn theo hơn phân nửa đoàn xe xuống đáy vực, chỉ còn mấy người may mắn sống sót nhưng lại bị thương. Chỉ có hắn chạy tới nơi này cầu cứu viện”
“Trên người hắn có thương tích không?”
“Có. Có vài chỗ bị thương, gáy còn bị chảy máu”