Trường Thiên nâng quai hàm thanh tú của nàng lên, che môi xuống. Lúc này đây nàng không trốn tránh, người lại đinh hương ám tống (âm thầm đưa đến), ôn nhu dây dưa cùng hắn, trong miệng còn có mùi thơm nhàn nhạt và hương vị thơm ngon, dụ dỗ hắn giống như ong bướm, thầm nghĩ tầng tầng xâm nhập dò xét đến cùng.
Tay của hắn, lặng lẽ đi vào theo vạt áo dưới thân nàng, động tác nhu hòa nhưng lại không thành thật chút nào.
Cũng không biết hắn sờ ở đâu, Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên khẽ gọi một tiếng, kiều mỵ như nước, đôi mắt xinh đẹp khép hờ, một đôi tay trắng lại lặng lẽ vòng lên cổ hắn.
Đây chính là mời gọi trắng trợn. Trường Thiên vui vẻ, dục vọng cấp bách mãnh liệt mà đến lập tức thiêu đốt quanh thân hắn khiến da thịt đau nhức.
Nàng chống đỡ người đang tiếp tục hành động, mặc dù nàng cũng thở khẽ xíu…xíu…, lại lôi kéo y phục của hắn nói: “Nhịn một chút, chậm một chút a, đợi một lát nữa để xem một hồi trò hay.”
“Trò hay?” Nghe ra nàng ý không ở lời nói, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, trong mắt đều là hỏa diễm vàng rực khi dục vọng phát ra, cơ hồ khiến nàng mắt mờ thần dời.
“Đồ Tận đã đi rồi. Một lát nữa…” Động tác trên tay hắn cũng không ngừng, nàng nhịn không được yêu kiều kêu một tiếng, cắn răng nói, “Lập tức có trò hay để xem.”
Hắn như có điều suy nghĩ: “Ta nghĩ nàng sẽ để hắn giết chết người nọ.”
“Sợ chàng không nỡ đâu. Ai nha, nhẹ chút.” Nhưng mà Trường Thiên nghe nàng nói bậy, tăng thêm sức lực ở trên phần ngực tuyết trắng đẫy đà của nàng.
Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, hắn cũng không muốn động tâm tư đi đoán: “Rốt cục là ai?”
Nàng ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu, dứt lời liền cười nói: “Chàng thật sẽ cam lòng để ta giết nàng sao?”
Sắc mặt Trường Thiên trầm xuống: “Nàng ta dám đối đầu với nàng, chết không có gì đáng tiếc.”
Ninh Tiểu Nhàn hơi cong đôi môi đỏ mọng: “Ta nói, nhưng chàng đừng trách ta – nếu ta vẫn cứ không để nàng ta chết thì sao chứ?”
Nàng mị nhãn như tơ, cười yêu kiều như lan, trong đôi mắt đen trong veo như nước đã có hàn quang chớp động.
Đây mới là nha đầu của hắn, lúc nào cũng không chịu thiệt thòi. Trường Thiên bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu mới mỉm cười nói: “Tùy ý nàng. Trò hay của nàng còn bao lâu nữa mới trình diễn?”
Nàng tính toán thời gian một chút: “Vừa rồi lúc đi ta đã lần theo dấu vết tìm được độc thủ sau màn, tính ra cũng sắp tới rồi, Đồ Tận sẽ thông báo cho chúng ta biết.”
Như là xác minh lời của nàng…, lời còn chưa dứt, ngoài lều quả nhiên vang lên mấy tiếng ho khan.
Hắn lập tức chôn đầu sâu trong mái tóc của nàng, thật là uể oải.
Biểu hiện của nam nhân này thực trực tiếp. Ninh Tiểu Nhàn thấy hắn cố gắng làm dịu nỗi xúc động của bản thân, cũng không đẩy hắn ra, nhưng phần ngực phập phồng vẫn lộ ra nụ cười của nàng.
Sau đó nàng hét lên một tiếng, Trường Thiên nghiêng mặt gặm một cái trên cổ nàng để thể hiện sự khiển trách, hung dữ.
***
Lều trướng Càn Thanh Thánh Điện an trí cho Yến Linh Tuyết cũng xa hoa khí phái như của Trường Thiên, nếu nói có chỗ khác nhau, vậy thì chính là trong lều bay ra hương khí nồng đậm, càng nổi bật lên đây là khuê phòng của nữ nhi.
Tiểu Các chủ của Thiên Lăng Các rất ưa thích huân hương, cho dù là ở Vân Mộng Trạch, tỳ nữ Bình Nhi cũng mang theo bảy, tám loại hương liệu, dựa theo tâm tình của nàng ta để thay đổi sử dụng.
Lúc Hoàn Tùng Ngọc tới chơi, trong Kim Nghê Huân Lung tráng men khảm sợi đang thổi ra hương khí, đúng là đang đốt Hòa La Hương. Mùi này thơm mà không nặng, có thể nói là nhẹ nhàng khoan khoái thư giãn.
Khi hắn vừa tiến vào trong trướng, đã thấy được Yến Linh Tuyết ngồi ở bên bàn, lấy tay chống đỡ, đang kinh ngạc sững sờ, phần lưng đã có hai phần cứng ngắc, cũng không biết đã bảo trì tư thế này bao lâu rồi. Cũng không biết tỳ nữ thiếp thân Bình Nhi kia của nàng đã đi đâu.
Đều nói dưới đèn ngắm mỹ nhân, càng ngắm càng xinh đẹp. Một bộ váy tố y không thể che đi được tư thái linh lung, ngày thường nàng lại mỹ mạo, trong mắt Hoàn Tùng Ngọc lập tức hiện lên vẻ kinh diễm.
Hắn ho nhẹ một tiếng, Tiểu Các chủ mới hồi phục tinh thần, trên mặt đầy vè tươi cười nói: “Hoàn công tử, ngươi tới rồi.”
Hoàn Tùng Ngọc cười nói: “Linh Tuyết muội muội có tâm sự gì sao?” Vỗ tay nhè nhẹ, đã có một hạ nhân từ ngoài lều mang một hộp cơm tinh xảo tiến vào, đem thức ăn bên trong bày ra trên bàn bát tiên.
Tiến vào cấm địa, ai cũng không phải là thần tiên không nếm khói lửa nhân gian. Cho dù tất cả mọi người biết dùng một viên Tích Cốc Đan là có thể no được nửa tháng, nhưng chủng loại cùng hương vị của đồ ăn vẫn là một trong những tiêu chuẩn phân chia khác biệt giữa người với người, trong Vân Mộng Trạch cũng không ngoại lệ. Nếu Ninh Tiểu Nhàn ở chỗ này, nhất định sẽ cảm thấy xa xỉ – thức ăn bày trên bàn, không phải tất cả nguyên liệu đều là xuất phẩm của Vân Mộng Trạch, mà khoa trương hơn nữa là, Càn Thanh Thánh Điện lại còn dẫn đầu bếp theo cùng, bởi vì mấy món ăn này đều yêu cầu công lực nấu nướng tương đối cao.
Món ăn thứ nhất là bong bóng cá nấu chân giò hun khói (Ngư Đỗ Ổi Hỏa Thối). Tuyển chọn loại chân giò hun khói thượng đẳng nhất, ninh hai canh giờ trong nước canh gà, canh xương heo, rồi sau đó mới nấu cùng bong bóng cá, thành phẩm là nước súp trong có vị thơm ngon, bong bóng cá xốp, khai vị thật thích hợp. Khục khục, nghe nói đây cũng là một món cơm trưa mà Ung Chính gia thích ăn
Một món khác chính là canh đậu hũ, nguyên liệu vô cùng đơn giản, chỉ có đậu hủ, nấm hương, nấm kim châm, mộc nhĩ, măng, chủng loại tuyệt đối không vượt qua năm loại, thế nhưng tất cả bản lĩnh đều thể hiện trên đao công – mỗi một loại nguyên liệu này, đều cần đầu bếp cắt giống hệt nhau, mỗi một lần đi dao đều phải ổn như Thái Sơn, nhẹ như lông hồng, để sau khi cho nguyên liệu vào canh loãng nấu nấu, thì sẽ nhẹ nhàng nhưng không nát, mắt thường khó phân biệt được là gì, được xưng là ti ti nhập vị (sợi sợi vào miệng).
Hai món ăn nóng khác chính là lê phiến chưng quả tử ly,quải lô tẩu du kê (gà treo bếp lò tưới dầu: món này mình nghĩ là đầu bếp sẽ treo gà lên, sau đó chiên bằng cách tưới dầu sôi liên tục), cũng đều là những món ăn cần dụng công tinh tế để làm ra, ngoài ra còn có ba món ăn khác mời rượu, hai đĩa rau, cũng vô cùng tinh xảo.
Ở loại địa phương này còn muốn tìm tòi cái ăn, thật đúng là khó cho Hoàn Tùng Ngọc rồi.
Mà ngay cả khi Yến Linh Tuyết thấy, cũng không khỏi hơi vui vẻ nói: “Hoàn công tử có lòng rồi.”
Hoàn Tùng Ngọc lắc lắc đầu nói: “Mấy ngày nay Linh Tuyết muội muội luôn u sầu, ta tất nhiên phải coi chừng chăm sóc rồi.” Hắn nói rất trịnh trọng, gắp một miếng thịt gà vào trong chén nàng, lại tiếp nhận bình rượu từ tay Bình Nhi, tự mình rót cho nàng.
Hắn cũng biết ngày đó ở Hóa Dịch Khu biểu hiện chống lại Ninh Tiểu Nhàn không tốt lắm, khó coi khiến trong nội tâm Yến Linh Tuyết uất ức, hai ngày kế tiếp trên mặt đều là vẻ nhàn nhạt, không quá để ý, hôm nay đến, chính là muốn dỗ dành giai nhân vui vẻ.
Yến Linh Tuyết thấy hắn ân cần như vậy, trong nội tâm bỗng nhiên thở dài: dù nàng có thể đạt được ước muốn, có lẽ Thần Quân đại nhân vĩnh viễn cũng sẽ không làm như vậy với nàng a?
Nhưng nghĩ đến người trong lòng, ngực lại là một mảnh lửa nóng. Chẳng qua đã hơn nửa canh giờ, cũng nên có tin tức truyền lại phải không? Nếu như, nếu như việc thành, Thần Quân mặc dù sẽ giận tím mặt, tâm thần tất nhiên cũng sẽ chấn động không thôi.
Chỉ cần nhìn đúng thời cơ, nàng lại đi ôn nhu chăm sóc an ủi, nói không chừng… Ca ca đã từng nói qua, lúc nam nhân đau lòng đến chết, cần có một hồng nhan tri kỷ quan tâm chăm sóc.
Nghĩ đến đây, nàng càng đứng ngồi không yên, hận không thể đứng ở bên ngoài lều trướng trông mong, làm sao còn có tâm tư ứng phó nam tử trước mắt?
Hoàn Tùng Ngọc lại không biết suy nghĩ trong lòng nàng, vẫn còn nói: “Lại thêm mấy canh giờ nữa, ta phải theo gia phụ tiến vào đại trận ở sâu trong Vân Mộng Trạch, đến lúc đó không thể ở lại bên cạnh muội. Dị thú bị Hoặc Tâm Trùng khống chế đã tụ về đây, muội lại không thể rời khỏi, sau này chỉ sợ có chút phiền phức.”
Yến Linh Tuyết đang có tâm sự của chính mình, không lưu ý lắng nghe, chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng. Nàng thiên sinh lệ chất, tuy là không đếm xỉa tới, nhưng lần hừ nhẹ này lại mềm mại nhuyễn mị, Hoàn Tùng Ngọc nghe được nên trong lòng chấn động, nhịn không được đưa tay ra nắm lấy tay nàng nói: “Linh Tuyết muội muội, ta đã ngưỡng mộ muội thật lâu, muội tất nhiên đã biết…”
Trên tay truyền đến xúc cảm ấm áp, Yến Linh Tuyết hơi hoảng hốt, còn chưa nghĩ phải ứng phó thế nào, màn cửa của lều trướng đột nhiên bị nhấc lên, Bình Nhi tiến vào.
Nàng trở lại thật đúng lúc, nhân lúc Hoàn Tùng Ngọc còn đang kinh ngạc, Yến Linh Tuyết rụt tay về. Nàng đã chờ đợi đến mức khó có thể ngồi yên,mà Hoàn Tùng Ngọc lại tìm nàng đúng lúc này, thật sự khiến nàng không có tâm tình ứng phó.
May mắn ở thời điểm nàng đang trông ngóng mòn mỏi, Bình Nhi tiến vào trong lều nhẹ gật đầu với nàng một cái, cười đến khoan khoái dễ chịu.
Ý tứ này là, khối đá cản đường chán ghét kia đã biến mất! Nỗi lòng một mực thấp thỏm bất an của Yến Linh Tuyết lập tức bay lên, vui sướng vô tận tràn đầy nội tâm nàng, tựa hồ một giây sau ngực sẽ vì vui mừng mà vỡ ra.
Vì vậy, nàng cũng cười đến khoan khoái dễ chịu.
Lần này nàng buông lỏng tâm sự, bắt đầu sinh động hẳn lên, cười yếu ớt, mời rượu Hoàn Tùng Ngọc. Hắn không biết được chén rượu này là nàng ăn mừng vì chính mình, chỉ thấy giai nhân trước mắt đột nhiên bắt đầu nhiệt tình, có câu nói, khó khăn nhất chính là tiêu thụ ân huệ của mỹ nhân, sao hắn có thể cam lòng chối từ?
Bình Nhi yên lặng rót đầy rượu cho hai người, lại mở Huân Lung ra bỏ thêm chút hương liệu, lúc này mới nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Trước khi đi ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Các chủ đôi mắt long lanh, hai má đỏ hồng, hiển nhiên đã có chút không thắng được tửu lực rồi.
Bình Nhi mỉm cười, khom lưng lui ra ngoài.
…
Yến Linh Tuyết không để ý đến việc nàng ta đã rời khỏi. Cho dù thấy được, cũng sẽ không quan tâm, giờ phút này trong nội tâm nàng đã sớm bị vui sướng lấp đầy, nếu không phải trước mắt còn ngồi một tên Hoàn Tùng Ngọc thì chỉ sợ đã lên tiếng cười vui vẻ, sau đó lại nhảy một điệu nhảy mới thôi.
Sau khi rời khỏi rừng rậm Ba Xà, trong nội tâm nàng luôn luôn đè nặng một tảng đá, kết quả là sáng này đã tan mất rồi, làm sao có thể không nhẹ nhàng vui vẻ chứ?
Giờ phút này, Hoàn Tùng Ngọc ngồi ở đối diện nàng nói: “Ngày mai ta sẽ phái người hộ tống nàng ra ngoài. Đợi đến khi mọi chuyện ở Vân Mộng Trạch đã qua, ta sẽ đến Thiên Lăng Các làm khách, không biết Linh Tuyết muội muội có hoan ngênh chào đón hay không?”
Nàng rất muốn nói, có lẽ khi đó nàng đã không còn ở Thiên Lăng Các nữa rồi, chẳng qua hiện tại nàng đương nhiên chỉ có thể cười nhẹ: “Tất nhiên hoan nghênh.”
Hai người lại trò chuyện trong chốc lát, Yến Linh Tuyết bỗng cảm thấy có chút choáng váng, hai gò má cũng nóng lên từng cơn, phát nhiệt, biết rõ là do tác dụng của rượu. Vốn là thân thể tu sĩ thì không sợ rượu phàm nhân, nhưng bậy giờ nàng chỉ là nữ tử bình thường, Trúc Diệp Thanh mà Hoàn Tùng Ngọc mang đến nồng độ có chút cao. Dưới tâm tình sung sướng của mình, nàng nhất thời quá lượng. Bây giờ, nàng nên tiễn khách rồi.
Nàng mở miệng, giọng nói đã có ba phần hàm kiều (ngây thơ, yêu kiều): “Linh Tuyết không chịu được tửu lực, Hoàn công tử, ngài cần phải đi…” Hai chữ cuối cùng hàm hồ bên miệng. Bình Nhi không ở đây, nàng đành phải tự mình đứng lên tiễn khách, chỉ là khi mới đứng lại gần, chợt cảm thấy tay chân bủn rủn, không ngờ đứng không vững.
Hoàn Tùng Ngọc theo bản năng duỗi tay đỡ lấy nàng. Một lần tựa sát này, đã có mùi hương thiếu nữ sâu kín đập vào mặt. Lại nhìn kỹ thấy dung nhan xinh đẹp của nàng, tiếng thở hổn hển yêu kiều, trên thái dương ẩn hiện đổ mồ hôi, đây là vẻ nhu nhược mà hắn chưa bao giờ thấy qua.
Hắn vốn có lòng ngưỡng mộ nàng, giờ phút này càng là tim đập thình thịch, trong miệng phát khô, chỉ cảm thấy giai nhân trước mắt có đôi môi anh đào hồng nhuận phơn phớt, như muốn mời hắn nếm thử một phen. Chẳng qua là bây giờ hắn còn có ba phần lý trí, trong cuống họng bài trừ ra mấy chữ nói: “Linh Tuyết, ta…”