Tiểu Mặc Ngôn không biết là do đã khóc đủ hay là bị khí thế của Bắc Mạc Quân dọa sợ, chân tay cứng đờ không dám ngọ nguậy, đến rắm cũng không dám phóng.
Bắc Mạc Quân cảm thấy lỗ tai cuối cũng được yên tĩnh, hừ hừ trừng Tiểu Mặc Ngôn.
- " Tốt lắm, nam tử hán đại trượng phu, khóc nữa bổn vương ném ngươi vào quân doanh. "
Tiểu Mặc Ngôn: " ....... "
Nam tử hán đại trượng phu là cái gì? Quân doanh là cái gì? Ăn ngon sao? Ngon bằng sữa của mụ mụ không?
Mọi người đồng loạt co giật khóe môi, đối với phương thức ở chung giữa Bắc Mạc Quân và Tiểu Mặc Ngôn thật không nỡ nhìn thẳng.
Nguyệt Tích Lương ho nhẹ một tiếng, trong lòng xin lỗi Tiểu Mặc Ngôn hàng ngàn lần, ngoài miệng thì trầm trọng lên tiếng.
- " Cái kia..... nữ nhi lần này muốn yên thân cũng không được nữa. Vào phủ rồi nói, con có việc cần nhờ mẫu thân giúp đỡ. "
Lăng Tiêu Nhiên và Nguyệt Kinh Thiên sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, cùng thấy được sự nghi vấn trong mắt đối phương. Lăng Tiêu Nhiên gật đầu, xoay người vẫy tay với quản gia sai chuẩn bị một ít điểm tâm cho khách nhân, sau đó cất bước vào trong.
- " Đi thôi. "
........
Nghe xong thỉnh cầu của Nguyệt Tích Lương, sắc mặt Lăng Tiêu Nhiên bỗng chốc trầm xuống, tâm trạng phức tạp vô cùng.
- " Vu tộc nằm ở phía Bắc Nam Viêm quốc, bản đồ ta có thể vẽ được. Nhưng mà..... con thật sự muốn đi đến đấy? "
Hơn hẳn người nào khác, Lăng Tiêu Nhiên rất rõ sự tàn nhẫn của Vu tộc. Năm đó đối với nàng đúng là một hồi ác mộng, nàng khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi nơi địa ngục ấy, nếu được lựa chọn, Lăng Tiêu Nhiên sẽ không bao giờ nguyện quay lại tộc địa.
Nguyệt Tích Lương tỏ vẻ đây là tình thế bắt buộc, nàng bất đắc dĩ chỉa chỉa vào Bắc Mạc Quân, nói.
- " Nữ nhi không muốn làm góa phụ sớm như vậy đâu! "
Quá khứ của Lăng Tiêu Nhiên, Nguyệt Tích Lương cũng biết được đôi chút. Ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu của nàng bị chính tộc nhân giết hại, điều này làm cho Nguyệt Tích Lương không hề có hảo cảm với Vu tộc.
Nguyệt Kinh Thiên cắn hạt dưa, tiện tay đưa cấp Nguyệt Tích Lương một tờ danh sách, nói nhỏ vào tai nàng.
- " Lương bảo bảo khỏi lo, không có Bắc Mạc Quân, còn có Hiên Viên Dật và nhiều các nam tử tài tuấn khác mặc con lựa chọn. Đây, phụ thân đã viết cả vào đây rồi, con cứ từ từ suy ngẫm. "
Nguyệt Tích Lương giật giật đuôi lông mày, mắt liếc về tờ danh sách quả nhiên thấy tên Hiên Viên Dật to đùng chễm chệ ở vị trí thứ nhất. Tên Hàn Vũ thì bị gạch chéo dấu đỏ choét, bên cạnh còn vẽ một hình đầu lâu và một hình bãi phân.
Nguyệt Tích Lương đảo mắt trắng dã, lầm bầm.
- " Hiện tại nữ nhi chỉ duyệt mỗi Bắc Mạc Quân thôi không được sao? Tờ này phụ thân cứ giữ lấy phòng ngừa vạn nhất! "
Nguyệt Kinh Thiên ồ một tiếng, gấp lại tờ danh sách, cẩn thận nhét vào trong ngực như bảo bối.
Bắc Mạc Quân khuôn mặt đã đen nay còn đen hơn, khí tức u ám vờn xung quanh làm Tiểu Mặc Ngôn nằm trong lòng hắn phải giật thon thót.
Bổn vương nghe thấy hết đấy!
May mà tên Hiên Viên Dật chết tiệt kia đang ở hậu viện dưỡng nốt thương thế, nếu hắn mà có mặt tại đây thì không biết sẽ đắc ý đến mức độ nào nữa? Dù uất ức nhưng trước mặt mỗ vị vương gia, một bên là thê tử, một bên là nhạc phụ đại nhân. Là ai thì Bắc Mạc Quân cũng không chọc nổi, cũng chẳng dại mà chọc. Hắn chỉ có thể ủy khuất nuốt cục tức ngược vào trong.
Lăng Tiêu Nhiên suy nghĩ một hồi, sau cùng vẫn là không kìm được lo lắng nói.
- " Hay là để mẫu thân đi cùng con. Dẫu sao ta cũng quen thuộc Vu tộc hơn mọi người, hành động thuận lợi hơn. "
Nguyệt Tích Lương quả quyết lắc đầu.
- " Không, mẫu thân không thể đi, mẫu thân yên tâm để đệ đệ ở nhà một mình sao? Mẫu thân cứ tin tưởng vào năng lực của con và những người ở đây, không có chuyện gì. "
========
(*) Chương 4/10.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn