Nguyệt Tích Lương vì phẫu thuật ghép mắt cho Triển Chính Hi mà dự định ở lại Cảnh Lăng tầm ba tháng. Mỗi ngày nàng có rất nhiều công việc phải làm, từ thay thuốc cho Triển Chính Hi, điều dưỡng thân thể cho Bắc Mạc Trì, xây dựng lại Nguyệt vương phủ cho đến chơi đùa với Tiểu Ngôn Ngôn.
Tận hưởng cuộc sống bình đạm này, Nguyệt Tích Lương không khỏi thả lỏng tâm thần, bất giác gác lại những gánh nặng trên vai. Từ khi xuyên không đến đây, nàng thực chất trải qua quá nhiều sóng gió. Khoảng thời gian như thế này đối với nàng rất hiếm, nếu như phụ thân và mẫu thân cũng tại, còn gì hoàn hảo hơn nữa.
Bắc Mạc Quân vốn dĩ muốn cử hành đại hôn với Nguyệt Tích Lương ngay khi trở về Cảnh Lăng. Nhưng xem ra bây giờ còn không được. Không nói đến việc Nguyệt Tích Lương bận tối mắt tối mũi, chỉ dựa vào nhạc phụ, nhạc mẫu không có ở đây, ước muốn của Bắc Mạc Quân sẽ không trở thành hiện thực.
Bắc Mạc Quân buồn bực là thế, nhưng lại càng buồn bực hơn khi nhìn thấy phủ đệ của mình.
- " Quản gia! Ngươi lăn ra đây cho bổn vương!! "
Một tiếng rống lớn vang vọng cả Nhị vương phủ, Đại Bạch, Tiểu Bạch dựng đứng lông mao, chim chóc bay tán loạn, màng nhĩ các hạ nhân như muốn rách đến nơi.
Nguyệt Tích Lương đang bôi thuốc cho Triển Chính Hi trượt tay một cái, bôi trúng lỗ mũi hắn.
- " Ngaoooo! Ách xì!! Thối chết ta! "
Triển Chính Hi ôm mũi lăn lộn trên giường, kêu oai oái. Bôi khi bình thường hắn đã thấy thối, lần này tốt lắm, vào mũi hắn lại càng thấy thối hơn, thối hơn cả phân Đại Bạch.
Vương phi, rốt cuộc ngươi làm thuốc này bằng thành phần gì vậy? Ngươi khẳng định ngươi không phải là đang chỉnh ta?!
Quản gia run bần bật từ bên ngoài 'lăn' đến bên chân Bắc Mạc Quân, khóc không ra nước mắt.
- " Vương..... vương gia. "
Bắc Mạc Quân mặt mày đen hơn cả đít nồi, chỉ nhừng vật dụng kỳ dị trong vương phủ, trầm giọng hỏi.
- " Thế này là chuyện gì xảy ra? "
Quản gia thầm hô một tiếng không xong, mồ hôi chảy đầy đầu.
Vương gia, ngươi về phủ đã được một thời gian, bây giờ ngươi mới chú ý tới những thứ này ư? Ta còn tưởng ngươi không để tâm đâu....
Xác thực là vậy, mới đầu Bắc Mạc Quân quả thật không quá để tâm, bởi vì lực chú ý của hắn còn đang dồn lên Nguyệt Tích Lương.
Thế nhưng, Nguyệt Tích Lương lại bỏ rơi hắn đi chơi với Triển Chính Hi và phụ hoàng, cộng thêm việc hắn đang bực bội sẵn.... liền nhìn cái gì cũng thấy ngứa mắt, muốn tìm chỗ phát tiết.
Đang lúc quản gia không biết nên trả lời Vương gia nhà mình như thế nào thì hai người Nguyệt Hạo Thần thảnh thơi đi vào.
- " Ý? Bắc Mạc Quân, ngươi cũng thấy ta bài trí chỗ này rất khí thế ư? "
Nguyệt Ngạo Thần rất không biết nhìn sắc mặt, ra vẻ tự hào hỏi.
Quản gia Nhị vương phủ cảm động đến nỗi lệ rơi đầy mặt. Nguyệt công tử, coi như ngươi trượng nghĩa, dám làm dám nhận. Vậy cho nên.... công tử hãy xử lý nốt việc còn lại đi!
Quản gia rất không có cốt khí nhân lúc Nguyệt Hạo Thần đứng ra nhận 'tội' chuồn mất dạng. Chạy còn nhanh hơn thỏ!
Bắc Mạc Quân đưa mắt nhìn Nguyệt Hạo Thần và Hiên Viên Liệt, trong con ngươi hừng hực hỏa diễm.
- " Là ngươi làm? "
Nguyệt Hạo Thần thập phần vô tội nháy mắt, không hiểu Bắc Mạc Quân không đâu tức giận cái gì.
- " Đúng vậy? Tâm huyết của ta, rước vận cầu may, tiền tài sung túc. Thực tế hơn mấy thứ đồ kia của ngươi nhiều, hơn nữa..... "
Bắc Mạc Quân không đợi Nguyệt Hạo Thần nói hết đã phẩy tay, rất không khách khí phân phó.
- " Người đâu! Vứt hết những thứ này ra ngoài cho bổn vương! "
Nguyệt Hạo Thần trừng lớn mắt.
- " Uy! Đồ của ta ai cho ngươi vứt? "
- " Nhưng đây là phủ của bổn vương. "
- " Ta giúp ngươi trang trí lại! "
- " Không cần. "
- " Không..... không phải chỉ là một phủ đệ thôi sao? Lão tử mua nó! "
Nguyệt Hạo Thần ấm ức lôi từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu dày cộp, đập lên mặt bàn.
- " Đây là tiền đặt cọc! "
Bắc Mạc Quân liếc cũng không thèm liếc, hừ lạnh.
- " Không bán. "
- " Ngươi....... Liệt, hắn bắt nạt ta!! Đánh hắn! "
- " Đến, bổn vương sợ ngươi? "
- " Liệt!!! "
Hiên Viên Liệt: " ....... "
Hắn có thể đi ra ngoài được không? Hắn không có liên quan....
Nguyệt Tích Lương cảm thấy mình dường như trở thành người vô hình. Một người sống sờ sờ như nàng đi ngang qua nhưng mà bọn hắn lại làm như không để ý, tiếp tục tranh cãi.
Nguyệt Tích Lương ôm hòm thuốc ra đến ngoài đại môn, lần nữa quay đầu ngó ngó, không nhịn được lắc đầu.
Những trưởng chỉ có Nguyệt Hạo Thần ấu trĩ, không ngờ Bắc Mạc Quân cũng ấu trĩ không kém. Vậy mà còn ở đó cùng ca ca ngoạn.
Đúng thật là.... ở đây chỉ có nàng là người trường thành thôi. Ài, làm người trưởng thành ấy mà, khổ hết sức!
Ai đó tự luyến vừa nghĩ thầm vừa nhảy chân sáo hướng hoàng cung đi tới, tìm Bắc Mạc Trì chơi trò cờ ca rô.
........
- " Được rồi Chính Hi, ngươi thử mở mắt nhìn xem. "
Giọng nói Nguyệt Tích Lương vang lên bên tai, bất giác làm cho trái tim Triển Chính Hi hồi hộp.
Lông mi chớp động, Triển Chính Hi từ từ mở mắt, ánh sáng mặt trời chói lóa chiếu đến làm cho hắn không tự chủ nheo mắt lại, mày rậm nhíu chặt. Phải mất một lúc hắn mới có thể thích nghi được với ánh sáng đã lâu không gặp, con mắt rốt cuộc mở to hết cỡ.
Thời khắc này, trong con ngươi màu hổ phách của Triển Chính Hi hiện lên ánh sáng rực rỡ, trong veo, có thần.
Đầu tiên đập vào mắt hắn chính là khuôn mặt phóng đại của Nguyệt Tích Lương, làn da trắng nõn, hai má ửng hồng chờ đợi thành quả, tóc đen rủ xuống bờ vai mảnh khảnh. Tay nàng còn đang cầm một chiếc gương nhỏ dơ lên trước mặt hắn, vẻ mặt ngơ ngác của hắn in rõ trên đó.
Chậm rãi đưa mắt nhìn xung quanh, Triển Chính Hi thấy được Bắc Mạc Quân, Nguyệt Hạo Thần, Hiên Viên Liệt, thậm chí cả Nguyệt Mặc Ngôn và Tiểu Bạch cũng có mặt, chỉ là bé đang chống cằm ngủ gật.
Mọi thứ đều đặc biệt rõ ràng.
Kiến Nhất, ngươi nhìn thấy chứ? Đây chính là bằng hữu của chúng ta....
Triển Chính Hi sờ lên đôi mắt màu hổ phách đặc biệt. Màu mắt trước kia của hắn vốn có màu đen, đây là màu mắt của Kiến Nhất. Thật quen thuộc...
Kiến Nhất, ta có cảm giác như ngươi đang ở bên cạnh ta vậy. Là do con mắt này sao?
- " Thế nào rồi? "
Nguyệt Tích Lương thấy Triển Chính Hi cứ trầm mặc không nói bèn sốt ruột hỏi.
Triển Chính Hi ngẩng mặt, nở nụ cười rực rỡ như Triển Chính Hi ngày nào, nghẹn ngào trả lời.
- " Ta nhìn thấy..... "
Hắn nhìn thấy, hắn cuối cùng cũng không phải sống trong bóng tối vô tận và cô đơn kia nữa.
Ta nhìn thấy, Kiến Nhất, liệu ngươi có nguyện ý cùng ta đi chiêm ngưỡng cảnh đẹp khắp thế gian?
Như hưởng ứng câu hỏi của Triển Chính Hi, một giọt nước mắt long lanh như pha lê trào ra khỏi khóe mắt hắn, lăn dài..... tựa như bàn tay vuốt ve gò má hắn một cách dịu dàng nhất.....
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com