Mục lục
Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người Nguyệt Tích Lương ngồi đợi trong đại sảnh tầm một khắc thì các khách nhân lục tục tiến đến. Vì liên quan đến thân phận, địa vị ngang hàng nên những người ngồi đây toàn là nhân vật quyền cao chức trọng, đại diện cho thế lựa phía sau. Lại suy xét về phương diện bảo mật thông tin, tránh tai vách mạch rừng, Nguyệt Tích Lương hạ lệnh tất cả thị vệ, ám vệ, nô bộc, gia quyến,... đều phải đợi bên ngoài, không được phép vào.



"Mọi người mau nhập tọa."



Nguyệt Tích Lương mỉm cười lễ độ, hiền hòa nhưng không mất uy nghi.



Bao nhiêu năm sinh tồn ở thế giới này đã thừa đủ để mài dũa tâm hồn một hủ nữ ham chơi, tùy hứng thành trưởng thành, đĩnh đạc. Mặc kệ là sự thật hay là ngoài mặt giả vờ, Nguyệt Tích Lương cũng thành công khiến cái nhìn của ngoại nhân về nàng thay đổi.



Nguyệt Tích Lương với cương vị chủ nhân Quỷ Âm môn, đương nhiên nàng sẽ ngồi trên ghế chủ vị. Phía tay trái nàng là đôi phu thê Nguyệt Kinh Thiên và Lăng Tiêu Nhiên, phía tay phải là Bắc Mạc Quân, đằng sau là Hàn Uy cùng hội đồng trưởng lão thân tín.



Nguyệt Tích Lương ra trận phi thường khí thế, tiền hô hậu ủng, không đè bẹp kiêu ngạo của mấy vị đại gia bên dưới mới là lạ.



Đây chính là mục đích của Nguyệt Tích Lương. Không cần biết chiến tuyến này được thành lập là do bất đắc dĩ, do ép buộc hay là tự nguyện, cứ hạ một cái mã uy rồi tính.



Quả nhiên không ngoài dự đoán, một số cá nhân lần đầu gặp mặt đang định làm khó Nguyệt Tích Lương thử thì lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của của Nhị vương gia Bắc Mạc Quân. Bọn hắn bỗng chốc như bị đóng băng từ đầu đến chân, lời nói ra đến cửa miệng không thể nào phát ra được, cứng ngắc nuốt trở về.



Đáng sợ!



Quá đáng sợ!



Chúng ta vẫn là an phận làm pho tượng sống đi...



Ám Dạ thái tử, à không, bây giờ phải gọi hắn là Ám Dạ hoàng đế Hàn Vũ cũng mặt dày mày dạn tới góp vui. Tuy ngày đó ở Vọng Huyền Nhai hắn có cùng môn phái tham gia, thế nhưng may mắn thay nửa đường hắn vô tình nhìn thấy Nguyệt Tích Lương. Nhìn thấy nàng, Hàn Vũ khó chịu trong lòng, không báo một câu đã bỏ về trước, thành ra chó ngáp phải ruồi tránh thoát một kiếp.



Hàn Vũ liếc hoàng đế Nam Viêm ngoan ngoãn ngậm miệng ngồi thưởng trà, trong lòng không ngừng khinh thường.



Quỷ nhát gian!



Thảo nào Nam Viêm mãi mãi chỉ là một nước nhỏ không vùng lên được.



Hàn Vũ hắn phải sợ Bắc Mạc Quân ư? Nực cười!



Hàn Vũ nhếch mép, bên môi treo nụ cười ngả ngớn, yêu nghiệt quen thuộc. Hắn dựa lưng vào ghế, một tay nâng cằm, một tay quấn quấn lọn tóc rũ trước ngực, lên tiếng phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.



"Tích Lương, đã lâu không gặp, nàng có nhớ ta hay không?"



Sự thật mất lòng, Nguyệt Tích Lương lâu không thấy bóng dáng tên này lượn lờ xung quanh, nàng suýt chút nữa quên mất luôn sự tồn tại của hắn.



Nguyệt Tích Lương không ghét cũng không hận Hàn Vũ, đơn giản vì nàng coi hắn là người dưng, mà người dưng... thì cần gì phải bận tâm. Hắn nợ nàng hắn đã trả, báo ứng hắn đã nhận, nàng và hắn không còn quan hệ.



Đấy là khác biệt giữa Hàn Vũ và Hiên Viên Dật, một người không bày tỏ giữ tình bằng hữu, một người cố giữ lấy nhưng đến bằng hữu cũng không làm được.



Nguyệt Tích Lương điềm nhiên tiếp lời.



"Nhớ thì ta không dám, ngươi nói vậy phu quân ta sẽ ghen."



Ánh mắt Hàn Vũ tối tối, hắn không sợ chết nói.



"Thật thương tâm quá đi, Tích Lương vậy mà lại quên đoạn tình duyên đẹp đẽ của chúng ta."



Nguyệt Tích Lương nhướng mày.



"Hàn Vũ, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy nha. Ngươi cẩn thận Kỷ Mạt Mạt đuổi ngươi xuống đất nằm."



Nhắc đến Kỷ Mạt Mạt, không biết nha đầu đó đã nắm được tâm Hàn Vũ chưa? Nếu để lỡ mất Kỷ Mạt Mạt, Hàn Vũ chắc chắn sẽ hối hận suốt đời.



Cái tên Kỷ Mạt Mạt dường như là một cấm kỵ. Hàn Vũ mất tự nhiên ho khan, nhỏ giọng.



"Mạt Mạt... không để tâm tiểu tiết."



Đúng vậy, nàng ấy không quan tâm. Nói chuẩn xác hơn là nàng ấy không còn quan tâm nữa.



Trước kia không như thế, bây giờ như thế, sau này... có lẽ cũng như thế.



Bắc Mạc Quân ngứa mắt Hàn Vũ, không nhịn được châm chọc.



"Một kẻ bại trận, không xứng để bổn vương đổ giấm."



Hàn Vũ: "........"



Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm!



Ta bại trận lúc nào? Ta... nhường ngươi thôi!



Hàn Vũ đang nghẹn một ngụm khí trong ngực, vừa đúng lúc tiếng thảo luận của bàn bên lọt vào tai hắn, càng làm hắn tức hơn.



"Ám Dạ hoàng đế từng bại trước Nhị vương gia Cảnh Lăng? Sao ta không biết?"



"Ngươi thì biết cái gì? Người ta là đang ám chỉ vấn đề tình cảm. Ám Dạ hoàng đế hiển nhiên thích Quỷ Âm môn môn chủ, mà nàng lại cùng Nhị vương gia kết đôi. Ám Dạ hoàng đế thua thảm!"



"Hóa ra là vậy! Là ta, ta cũng sẽ chọn Nhị vương gia, hắn ưu tú hơn.". Bạn có biết trang truyện — T rùmTruyện.o r g —



"Suỵt..."



Gân xanh trên trán Hàn Vũ giật giật, hắn ngoái đầu, âm u cảnh cáo.



"Các ngươi có biết hậu quả khi dám bàn luận chuyện riêng của quả nhân sau lưng quả nhân?"



Quả nhân... cách xưng hô thường ngày của Hàn Vũ. Hắn chỉ xưng 'ta' với một số ít người hắn coi trọng, Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân nằm trong số đó.



Bàn bên không biết là lãnh đạo hai môn phái nào, nghe Hàn Vũ nói vậy, bất giác rùng mình. Hai môn phái nho nhỏ của bọn hắn làm sao so được với Ám Dạ quốc. Thôi xong! Bọn hắn có khi nào bị diệt môn không?



Mỹ nam tử an tĩnh Hiên Viên Dật không hiểu sao cũng ghét ghét Hàn Vũ, cho dù là lần đầu gặp mặt. Hắn tao nhã chen mồm.



"Ám Dạ hoàng đế, ngươi quá hung dữ. Chẳng trách Tích Lương không thích ngươi."



Hàn Vũ nhìn Hiên Viên Dật cười dịu dàng, thật muốn xông lên đấm vào gương mặt gợi đòn ấy cho bõ tức. Hiên Viên Dật lại chỉ sợ thiên hạ không loạn, bồi thêm.



"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Nhìn nữa ta còn tưởng ngươi có ý đồ bất chính với ta đâu."



Hàn Vũ: "........"



A Phi!



Ta thèm vào!



Ngươi nghĩ ngươi là cửu thiên huyền nam người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở chắc?



Hắn đã từng điều tra, Hiên Viên Dật và Nguyệt Tích Lương là bằng hữu thân thiết. Nhưng thật sự có phải là bằng hữu bình thường hay không, có quỷ mới biết!



Bắc Mạc Quân đã đáng ghét, Hiên Viên Dật này cơ hồ còn đáng ghét hơn.



Nguyệt Tích Lương thấy sắc mặt Hàn Vũ đen sì, nàng hả hê mở cờ trong bụng, bất quá ngoài mặt lại làm như giảng hòa.



"Khụ! Nếu Ám Dạ hoàng đế có ý với Ly Mẫn tứ hoàng tử thì sau hôm nay có thể hẹn gặp mặt riêng. Ở đây chúng ta chỉ bàn chính sự."



Hiên Viên Dật và Hàn Vũ: ".........."



Nàng tốt nhất nên thu hồi suy nghĩ đen tối trong đầu nàng lại.



Chiếc thuyền này thực sự không đẩy được đâu!



Nguyệt Tích Lương tảng lờ oán khí nồng nặc tỏa ra từ phía hai người. Nàng sai Hàn Uy kê một chiếc bàn lớn ở giữa đại sảnh, trải lên đó tấm bản đồ tổng quát tứ quốc.



Nàng đứng dậy, đi vòng quanh bàn lớn, mắt nhìn chằm chằm bản đồ nghiên cứu, vừa đi vừa nói.



"Các ngươi quyết định có mặt tại đây thì chính tỏ chúng ta đã ở trên cùng một chiến tuyến, ta chết... thì ngươi chết, ta sống... thì ngươi sống. Nếu hiện tại ai có ý định rút lui thì ta không cản, cửa lớn kia, mời ra ngoài. Nhưng đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, một khi các ngươi bước ra khỏi ngưỡng cửa kia thì sống chết của các ngươi không còn liên quan đến liên minh ta. Và các ngươi phải giữ chặt cái mồm của mình lại, nếu dám tiết lộ một ít thông tin nào mà các ngươi biết, ta không chắc... đầu của các ngươi sẽ còn trụ trên cổ đâu."



Đây không phải là nhắc nhở, đây là trần trụi uy hiếp!



Nguyệt Tích Lương nàng không muốn trong liên minh có phản bội, cũng không muốn tồn tại những thành phần bất hòa, không nghe mệnh lệnh.



Đây là chiến tranh, không phải mâu thuẫn nhỏ nhặt. Liên minh có quy định của liên minh, như quốc có quốc pháp, gia có gia quy, đã cứng thì phải cứng đến cùng.



Nguyệt Tích Lương đạm đạm nhìn quanh, ba phút trôi qua vẫn không có ai đứng dậy, nàng hài lòng gật đầu.



"Tốt lắm, nếu các ngươi đã đặt lòng tin vào chúng ta, chúng ta đương nhiên sẽ không phụ sự kỳ vọng của các ngươi. Trước hết, ta có ba chuyện cần làm rõ..."



Nguyệt Tích Lương hơi ngừng lại một chút để sắp xếp câu từ, sau đó nói.



"Thứ nhất, liên minh này lập ra để làm gì? Các ngươi đều là những nhân vật chủ chốt của tứ quốc, có máu mặt trong giang hồ, chắc hẳn lượng tin tức các ngươi nắm trong tay không ít hơn ta là bao. Nhưng ta vẫn phải nhắc lại lần nữa, liên minh này lập ra để chống lại Thiên Ma cung, thậm chí... tiêu diệt Thiên Ma cung."



"Về Thiên Ma cung, bọn hắn ẩn nấp dưới danh nghĩa Thần Minh cung đại danh đỉnh đỉnh, không chuyện ác nào không làm, hoàn toàn có thể coi là ma giáo. Các ngươi sẽ thắc mắc, tại sao một tà phái như Quỷ Âm môn lại đứng ra làm việc chính nghĩa, không phải chúng ta cũng là người xấu hay sao? Xin thưa, ta không hề có ý muốn phổ độ chúng sinh, đơn thuần bởi vì ta muốn bảo vệ những người ta thương yêu. Thiên Ma cung muốn nhất thống thiên hạ, bọn hắn sẽ làm loạn quy tắc, máu chảy thành sông, trong đó có thân nhân ta, mà ta không muốn điều đó xảy ra. Tin chắc rằng các ngươi cũng không khác, đúng chứ?"



Lời nói của Nguyệt Tích Lương thành công nhận được sự đồng thuận của mọi người.



Thực ra, bọn hắn không có ai là không mang một chút lòng chính nghĩa, muốn tiêu diệt cái ác, nâng cao giá trị bản thân. Thế nhưng, nghe xong quan điểm của Nguyệt Tích Lương, một số người thấy bọn hắn quá nông cạn rồi. Đến thân nhân còn không bảo vệ nổi, nói chi đến bảo vệ ngoại nhân.



Bọn hắn chiến đấu, nên đặt thân nhân, bằng hữu lên đầu, bọn hắn không có khái niệm đại nghĩa diệt thân.



Có lẽ các bậc quân vương như Bắc Mạc Trì lại không giống, gánh nặng trên vai bọn hắn nhiều hơn người bình thường, bọn hắn vốn là lòng mang thiên hạ, là thiên tử. Dân chúng đối với bọn hắn quan trọng không kém sinh mạng, bọn hắn bảo vệ dân chúng là trách nhiệm, là bổn phận.



Chung quy lại, mục tiêu chiến đấu, động lực chiến đấu mỗi người một khác, nhưng không thể phủ nhận kẻ thù chung của bọn hắn là Thiên Ma cung, là Mạc Vấn Thiên.



Nguyệt Tích Lương không cho bọn hắn có thời gian trầm ngâm lâu đã tiếp tục.



"Thứ hai, đã là liên minh tạm thời thì đương nhiên là phải có minh chủ, phải có tên, tên các ngươi tự đề xuất, ta không quản. Còn minh chủ... ta tiến cử Nhị vương gia Bắc Mạc Quân. Các ngươi có dị nghị gì không?"



Cho Bắc Mạc Quân lên làm minh chủ, đây không phải là quyết định nhất thời của Nguyệt Tích Lương. Nàng tin tưởng không ai thích hợp làm minh chủ hơn hắn.



Bắc Mạc Quân hơi bất ngờ nâng mắt, nghĩ nghĩ, cuối cùng không từ chối. Nguyệt Tích Lương bảo hắn làm gì thì hắn làm nấy, hắn nghe nàng.



Bắc Mạc Quân mặc dù ít khoe khoang, ít xuất hiện, nhưng hắn ra tay lần nào là chấn nhiếp quần hùng lần đấy. Nguyệt Tích Lương chắc hẳn không biết rõ Bắc Mạc Quân đáng sợ nhường nào, nhưng tứ quốc thì không ai không biết, không ai không hiểu. Có Bắc Mạc Quân lãnh đạo, bọn hắn yên tâm đôi phần.



Lăng Tiêu Nhiên mở lời đầu tiên.



"Đại lục này lấy tên Bắc Nguyệt, hơn nữa trong tên của Nhị vương gia và môn chủ trùng hợp cũng có một từ 'Bắc' và một từ 'Nguyệt'. Vì vậy, mọi người thấy cái tên Bắc Nguyệt liên minh thế nào?"



Bắc Nguyệt liên minh!



Liên minh của đại lục Bắc Nguyệt, liên minh lấy đôi phu thê Bắc Mạc Quân làm chủ, quét ngang Thiên Ma cung.



"Tốt! Trẫm đồng ý Bắc Nguyệt liên minh."



Bắc Mạc Trì vui vẻ hưởng ứng.



"Tên rất hay, ta cũng đồng ý!"



"Ta không ý kiến."



"......."



Nguyệt Tích Lương đếm qua, đa phần mọi người đều chấp nhận tên Bắc Nguyệt, nàng mỉm cười tuyên bố.



"Được, vậy thì từ giờ, liên minh của chúng ta sẽ có tên Bắc Nguyệt liên minh!"



Bắc Nguyệt liên minh chính thức ra đời!



Làm rõ xong hai vấn đề, đến vấn đề cuối cùng, là vấn đề quan trọng nhất, Nguyệt Tích Lương nghiêm túc hẳn lên. Nàng gõ gõ lên tấm bàn đồ trên bàn, ánh mắt sắc bén.



"Thứ ba, ta thông báo cho mọi người một tin. Chúng ta không còn nhiều thời gian chuẩn bị, bởi vì.... Thiên Ma cung sắp xuất quân. Năm ngày, chúng ta chỉ có năm ngày."



Năm ngày bố trí phòng vệ, năm ngày bàn bạc sách lược, năm ngày ổn định liên minh, tuyển thêm binh lực, mua quân lương,....



Quá gấp gáp rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK