Ngay khi nàng vừa rời mắt khỏi Bắc Mạc Quân một khắc thôi, nhìn lại đã thấy hắn phát cổ ngã gục. Nguyệt Tích lương hoảng sợ hét lớn.
“Tiểu Quân Quân!”
Tại sao Bắc Mạc Quân lại thống khổ như thế?
Chẳng phải hắn đang chiếm thế thượng phong hay sao?
Không được! Tiểu Quân Quân không được xảy ra chuyện!
Nguyệt Tích Lương không thèm suy nghĩ nhiều, bỏ ngoài tai luôn lời căn dặn của Bắc Mạc Quân trước khi đi, nàng thi triển khinh công phi ra chỗ hắn, lòng nóng như lửa đốt.
“Môn chủ cẩn thận!”
Hai vị trưởng lão Quỷ Âm môn đồng thanh rống, một người nắm vai Nguyệt Tích Lương kéo ra sau, một người chạy lên chắn trước mặt nàng.
Vút vút!
Hàng chục mũi tên nhắm Nguyệt Tích Lương bắn tới, tốc độ quả thật không tầm thường, Nguyệt Tích Lương được hai vị trưởng lão bảo vệ lông tóc vô tổn nhưng một trong hai vị không may mắn như thế. Người đứng chắn trước mặt Nguyệt Tích Lương bị trúng một mũi tên ngay đùi, chân lão bằng mắt thường có thể nhìn thấy được nhanh chóng thối rữa.
Nguyệt Tích Lương thấy vậy vội nói lớn.
“Chặt cái chân đó đi! Nhanh lên!!”
Nếu không muốn chất độc lan ra cả cơ thể và chết không toàn thây. Là hóa cốt tán, loại độc tàn bạo được liệt vào danh sách những loại độc gây ra cái chết nhanh nhất.
Vị trưởng lão không chút chần chừ vung đoản đao chặt đứt chân từ đùi trở xuống, lão khẽ rên một tiếng, đau ngất lịm đi.
Nguyệt Tích Lương nhét vào miệng lão một dược hoàn màu đen, điểm vài chỗ trên người lão cầm máu, hàng loạt động tác nước chảy mây trôi, tưởng chậm nhưng diễn ra trong vòng có chục giây ngắn ngủi.
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay vang dội khiến Nguyệt Tích Lương và vị trưởng lão còn lại cảnh giác ngẩng đầu. Nàng nhìn Cổ Liên dẫn theo chục tên thuộc hạ của hắn không biết từ bao giờ đã bao vây hai người, mũi tên là do bọn hắn bắn hòng ám toán Nguyệt Tích Lương.
Cổ Liên vân vê cằm, hai mắt âm trầm đánh giá trưởng lão đang hôn mê.
“Có y thuật tuyệt đỉnh như thế thì cổ binh bản nâng cấp thật sự là do ngươi làm ra.”
Nguyệt Tích Lương thủ sẵn ngân châm trong lòng bàn tay, gắng trấn định mở miệng.
“Đúng thì sao? Ngươi thấy nhục nhã vì bị lão nương vượt mặt à? Cổ của ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Cổ Liên không ngốc, hắn biết Nguyệt Tích Lương đang dùng phép khích tướng để hắn đấu cổ với nàng. Nhưng biết nàng là cao thủ cổ thuật rồi hắn làm sao dễ dàng mắc bẫy được đây?
Cổ Liên bước chậm đến gần Nguyệt Tích Lương, hắn từ tốn nói.
“Tài năng của ngươi hơn hẳn ta, ta không phủ nhận. Nếu ngươi không phải là địch, ta sẵn sàng đem ngươi về Cổ tộc bồi dưỡng, tương lai ngươi sẽ kế vị ta, làm Cổ tộc phát dương quang đại. Nhưng trớ trêu thay, ngươi lại là địch nhân, có một địch nhân tài năng như ngươi là mối nguy hại khôn lường đối với cung chủ. Ta sẽ không để ai ngáng đường cung chủ, như tên Bắc Mạc Quân kia… ngươi phải chết.”
Hắn nhắm tới Nguyệt Tích Lương ngay từ đầu khi toàn quân khai chiến có hai lý do. Lý do thứ nhất như hắn đã nêu ở trên, nàng là sự nguy hiểm tiềm ẩn, đầu óc và trí não của nàng sẽ là mấu chốt thay đổi chiến cuộc. Lý do thứ hai, nàng là minh chủ phu nhân, nàng là người Bắc Mạc Quân quan tâm nhất, nói cách khác nàng là điểm yếu của Bắc Mạc Quân. Không chỉ vậy, tình báo truyền về tin tức Bắc Nguyệt liên minh thành lập là do nàng một tay thúc đẩy. Những thế lực gia nhập Bắc Nguyệt liên minh đều có quan hệ mật thiết với Nguyệt Tích Lương. Nàng là trung tâm, là điểm yếu của cả Bắc Nguyệt liên minh!
Nguyệt Tích Lương, một thiếu nữ tuyệt sắc chưa tới hai mươi tuổi làm nên bao nhiêu kỳ tích. Thế nhưng, cổ binh nâng cấp sẽ là kỳ tích cuối cùng của nàng…
Nguyệt Tích Lương mắt hạnh mở lớn, nàng tức giận rít qua kẽ răng.
“Ngươi hạ cổ Bắc Mạc Quân?”
Nếu là cổ… nếu là cổ thì nàng sẽ chữa được. Nàng cần phải nhanh lên, nhanh chữa cho hắn.
Cổ Liên thỏa mãn gật đầu, hắn muốn làm Nguyệt Tích Lương tuyệt vọng hơn nữa nên cười khằng khặc sung sướng.
“Vô ích thôi! Nó là Cổ Hoàng. Ngươi chắc hẳn biết Cổ Hoàng chứ? Ha ha ha! Cổ Hoàng thiên hạ đệ nhất, Cổ Hoàng vạn tuế!”
Cổ Hoàng?
Cổ Liên hạ Cổ Hoàng với Bắc Mạc Quân? Là Cổ Hoàng duy nhất có trong truyền thuyết đó?
Khuôn mắt Nguyệt Tích Lương tái mét, huyết sắc bị rút cạn, nàng loạng choạng không đứng vững. Nguyệt Tích Lương cắn môi bật máu, mắt đỏ hồng.
“Sao ngươi dám? Ta giết ngươi!”
“Môn chủ, bình tĩnh đừng vọng động!”
Vị trưởng lão giữ chặt Nguyệt Tích Lương không cho nàng xông lên liều mạng với Cổ Liên, lão thì thầm vào tai nàng.
“Người hãy tranh thủ chạy đi xem minh chủ như thế nào, minh chủ phúc lớn mạng lớn sẽ không sao đâu.”
Nguyệt Tích Lương ngơ ngác hỏi lại.
“Còn ngươi?”
Trưởng lão cười hiền lành, quyết tuyệt đáp.
“Ta sẽ ở lại chặn bọn chúng, người đi mau đi.”
Nguyệt Tích Lương nhất thời không biết cảm xúc của nàng như thế nào, lát sau nàng mới khẽ nói.
“Đa tạ.”
Nguyệt Tích Lương xoay người, ngân châm trong tay bay đầy trời ý định phá vòng vây chạy thoát. Cổ Liên cũng phản ứng ngay sau đó, hắn tung người đuổi theo nàng lại bị vị trưởng lão chặn ngang.
“Đối thủ của ngươi là ta!”
Cổ Liên nhìn cũng không nhìn lão lấy một cái, thân hình nhoáng lên dễ dàng vượt qua lão, để lại một câu.
“Ngươi? Không xứng.”
Cái gì?
Trưởng lão phẫn nộ, nhưng lão rất nhanh hiểu ý Cổ Liên. Cổ Liên vậy vậy mà cho tất cả thuộc hạ vây đánh lão, một mình hắn đi giết môn chủ. Không xong! Cổ Liên võ công cao cường, môn chủ sao đánh lại hắn? Nhưng trưởng lão ốc không lo nổi mình ốc, lão chốc lát bị tấn công dồn dập không ngóc đầu dậy được…
……..
Nguyệt Tích Lương chạy, bạt mạng chạy, Cổ Liên theo sát phía sau như ôn thần đòi mạng, bụng nàng đã hơi khó chịu nhưng nàng chỉ còn cách chạy, không chạy nàng chết chắc.
Nàng đã dùng đủ loại độc, Cổ Liên đều nhất nhất tránh thoát vì hắn điều tra nàng không phải mới ngày một ngày hai. Nàng và Cổ Liên cũng đã giao thủ, qua ba chiêu nàng bị tàn nhẫn đánh bay. Cổ Liên quá mạnh, nàng và Cổ liên không cùng đẳng cấp, nhất là khi độc của nàng vô tác dụng.
Nguyệt Tích Lương giỏi nhất khinh công, trùng hợp Cổ Liên cũng là cao thủ về mảng khinh công, hai người người chạy người đuổi bất phân thắng bại. Bất quá, Nguyệt Tích Lương lại là người đang mang thai, bụng nàng nhói lên một cái làm tốc độ của nàng thoáng chậm hơn.
“Đau quá…”
Mồ hôi to như đậu ướt đẫm trán Nguyệt Tích Lương. Nàng đoán nàng bị động thai rồi.
Mắt Cổ Liên lóe lóe, một viên đá từ ngón tay hắn bắn ra, chuẩn xác đánh vào đầu gối Nguyệt Tích Lương.
Phịch!
Nguyệt Tích Lương ngã nhào, trước khi bụng chạm đất nàng nhanh nhạy ôm lấy bụng mình, cả người cuộn tròn lại như con tôm. Nguyệt Tích Lương rên rỉ, nàng dùng cả hai tay hai chân bò dậy, nhưng nàng dường như mất hết sức lực, bò được một nửa lại ngã sấp.
Đau quá… bụng nàng đau quá…
Nguyệt Tích Lương mò mẫm một căn ngân châm đâm vào ***** ** trên bụng, lúc này cơn đau mới từ từ giảm bớt.
Cổ Liên đi đến trước mặt Nguyệt Tích lương, nàng nhìn mũi giày của hắn gần trong gang tấc, nàng nhìn thấy trong tay hắn là cây trượng đầu lâu, một đầu cây trượng được vót nhọn hoắt, tẩm cổ độc tím đen.
Nguyệt Tích lương chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ chết ở đây, chết ngay lúc này, ý chí nàng muốn sống nhưng cơ thể nàng không nghe theo sự điều khiển của nàng nữa.
Bắc Mạc Quân… ta phải đi cứu chàng. Ta còn phải đi cứu chàng mà…
Cổ Liên giơ cây trượng, hắn từ trên cao nhìn xuống Nguyệt Tích Lương, khóe môi tạo thành độ cung lớn. Cây trượng đâm xuống, nhanh, mạnh, chuẩn xác, không chút do dự.
Phập!
A… đây chính là âm thanh vũ khí đâm vào da thịt. Máu nóng phun trào thành vũng, cây trượng được nhuộm màu đỏ tươi diễm lệ đẹp tuyệt trần...