Nguyệt Tích Lương đang ôm gối ngủ ngon lành thì bị giọng nói ồm ồm của Hàn Uy đánh thức. Nàng khẽ cựa mình, người lật sang bên phải, chùm chăn qua đầu, ngái ngủ lầm bầm.
- " Cái gì mà không xong, đừng làm ồn ta đang ăn móng giò.... "
Nàng mơ thấy móng giò, rất nhiều móng giò! Trên móng giò còn in gương mặt gợi đòn của Bắc Mạc Quân, nàng ăn.... ăn hết! Ha ha ha!!
Hàn Uy gấp đến độ dậm chân, hắn đập cửa liên hồi, luôn mồm gọi hòng kéo Nguyệt Tích Lương về từ tay Chu Công.
- " Môn chủ, mặt trời chiếu đến mông rồi, đừng ngủ nữa. Có chuyện gấp! "
Lại nói đến chân Hàn Uy, sau khi Nguyệt Tích Lương trở về đã giúp hắn chữa khỏi hoàn toàn, không để lại chút di chứng nào, bộ bộ sinh phong.
Nguyệt Tích Lương trong lúc mơ màng, nghe Hàn Uy nói vậy bất giác đưa tay sờ mông. Đâu có, mềm mềm, căng tròn, không có nắng. Vẫn còn sớm!
Nguyệt Tích Lương kiểm chứng xong, yên tâm chép miệng tiếp tục ngáy.
Hàn Uy mỗi lần gọi Nguyệt Tích Lương rời giường đều cực kỳ khó khăn, bất lực muốn đập đầu vào tường chết quách cho xong.
Hắn hận! Tại sao hắn lại phải chịu trách nhiệm nặng nề này? Đáng ra đây là công việc của Bắc Mạc Quân mới phải, đều tại y chọc giận nàng!
Đang lúc Hàn Uy suy đi tính lại, cân nhắc xem có nên phá cửa xông vào hay không thì có hai vật thể khổng lồ màu trắng lấy tốc độ sét đánh bất ngờ phi qua chân hắn, trực tiếp tông cửa phòng.
Rầm!!
Cửa phòng môn chủ Quỷ Âm Môn được làm bằng gỗ cây óc chó cứng rắn ầm ầm sụp đổ, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ rải rác, bụi gỗ mịn thi nhau phân tán trong không khí.
- " Khụ khụ! "
Hàn Uy che miệng ho khan, hắn nhìn cửa phòng không còn ra hình thù, môi giật giật.
Gỗ cây óc chó này rất quý đó! Giá trị vạn kim đó!! Lòng hắn đang rỉ máu đó có được hay không....
Ngao ô!
Ngao ô!
Bên tai Nguyệt Tích Lương truyền đến tiếng kêu loài dã thú thập phần quen thuộc, sau đó có hai chiếc lưỡi to oành ướt dầm dề thay phiên nhau liếm mặt nàng. Nguyệt Tích Lương mở bừng mắt, việc đầu tiên không phải gì khác,.... nàng trước hết quệt một ít thứ nước dinh dính trên mặt rồi đưa lên mũi ngửi.
Ụa!
Con ngươi Nguyệt Tích Lương trợn trắng, suýt chút nữa bất tỉnh nhân sự.
Hôi quá!
Nguyệt Tích Lương vừa chống tay ngồi dậy vừa đẩy hai cái đầu thú ra xa, nàng tỉnh ngủ, đầu óc bỗng chốc minh mẫn hẳn lên, nàng ngạc nhiên lên tiếng.
- " Đại Bạch, Tiểu Bạch, sao các ngươi lại ở đây?! "
Đúng vậy, hai vật thể màu trắng khổng lồ kia không phải là cặp mẫu tử bạch hổ thì là ai!
Chỉ thấy Tiểu Bạch dụi dụi đầu hổ vào lòng bàn tay nàng, mắt to híp híp, thích thú rên hừ hừ.
Chủ nhân, chúng ta đến tìm ngài chơi. Ta và mẫu thân rất nhớ chủ nhân!
Đương nhiên, câu nói ấy lọt vào tai Nguyệt Tích Lương lại tự động chuyển thành mấy tiếng ngao ngao, ô ô không có quy luật. Nàng hiểu được mới là lạ!
Hàn Uy bước vào phòng vừa kịp lúc nghe thấy câu nghi vấn của Nguyệt Tích Lương, hắn hùng hục chạy tới, kéo Nguyệt Tích Lương rời giường, nhét y phục được chuẩn bị sẵn vào tay nàng, thay hai con hổ trả lời.
- " Cô nãi nãi của ta ơi, bọn chúng là theo Triển Chính Hi đến đây! "
- " Triển Chính Hi? Nghe nói hắn trở về Cảnh Lăng xử lý công vụ rồi cơ mà, sao lại đến nữa? "
Nguyệt Tích Lương cầm y phục ra đằng sau tấm bình phong, chậm rì rì thay.
Hàn Uy nỗ lực giữ chặt Đại Bạch và Tiểu Bạch để không cho bọn chúng mắc chứng động kinh tông đổ luôn tấm bình phong. Hắn tiếp tục mở miệng.
- " Không chỉ có Triển Chính Hi mà còn có rất nhiều người nữa đều đã tập trung ở Quỷ Âm Môn ta. Môn chủ không định đi xem xem? "
Nguyệt Tích Lương y phục chỉnh tề đi ra, tùy tiện túm gọn mái tóc cột thành đuôi ngựa, nàng nhướng mày.
- " Nhiều người? Là những ai? "
Từ lúc nào mà Quỷ Âm Môn nhộn nhịp như vậy? Nàng mới ngủ có một giấc thôi mà....
Hàn Uy bí hiểm nháy mắt, một bộ nhí nhảnh đáng yêu không nỡ nhìn thẳng.
- " Môn chủ, ngươi cứ đến xem thì biết! "
Nguyệt Tích Lương: "......... "
Nàng sẽ không nói là hắn nhìn rất kinh dị đâu. Hắn bị dẹo hay gì? Muốn làm đại thúc thụ ẻo lả? Không nên! Rất đả kích người!
Nguyệt Tích Lương day day trán, cố gắng xua đuổi cái hình ảnh Hàn Uy nháy mắt ra khỏi đầu.
- " Đi thôi. "
Không nói thì không nói, nàng tự đi nhìn!
Nguyệt Tích Lương và Hàn Uy cùng đôi mẫu tử bạch hổ theo đuôi rồng rắn nhau đến đại sảnh, nàng lại không biết đằng xa xa có một đôi mắt đang chăm chú theo dõi từng nhất cử nhất động của nàng. Thấy Nguyệt Tích Lương cuối cùng cũng chịu di chuyển, chủ nhân đôi mắt nhẹ nhếch môi mỏng, đồng tử đen thăm thẳm tràn ngập ý cười.....
Nguyệt Tích Lương đến cửa, còn chưa kịp bước chân vào sảnh đã cảm nhận được bên trong có rất nhiều hơi thở, thỉnh thoảng truyền ra tiếng nói chuyện nho nhỏ. Tiếc rằng nội lực Nguyệt Tích Lương có chút chút đấy thôi, nàng không nghe rõ người bên trong nói gì.
Nguyệt Tích Lương nửa tin nửa ngờ đưa tay đẩy cửa, đại môn mở rộng, tiếng kêu kẽo kẹt phá lệ rõ ràng, không gian thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng.
- " Xin ch.... "
Nguyệt Tích Lương ngó đầu vào, lời chào vừa chào đến một nửa đã bị cắt đứt.
- " Lương bảo bảo!!! "
- " Nhanh nhanh ngồi nghiêm chỉnh, Tích Lương đến rồi! "
- " Tích Lương quận chúa kìa. "
- " Thỉnh an Vương phi! "
- " Thánh nữ!! "
- "........ "
Từng người, từng người lần lượt hô lớn, âm thanh vang dội như muốn đâm thủng màng nhĩ Nguyệt Tích Lương. Có giọng nói quen thuộc, có giọng nói xa lạ, có giọng nói ngờ ngợ vừa lạ vừa quen,.... nhưng chung quy bọn họ đều biết nàng.
Hả?
Nguyệt Tích Lương trực tiếp đờ người, khi nàng định thần lại, muốn nhìn rõ tình hình trong đại sảnh thì có một thân hình nhỏ bé loạng choạng chạy về phía nàng.
- " Tỷ tỷ! "
Nguyệt Mặc Ngôn hai má ửng hồng, mắt to ầng ậng nước, miệng cười toe toét ôm chầm lấy chân Nguyệt Tích Lương.
Nguyệt Tích Lương vốn đang bị bất ngờ không nhẹ, nàng nhìn đệ đệ nhà mình khả ái vô địch, nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Có lẽ là cảm thấy tỷ tỷ không có nồng nhiệt như bình thường, Nguyệt Mặc Ngôn không vui dụi dụi đầu vào y phục nàng, sau đó bé dang lai tay, chu môi đỏ.
- " Tỷ tỷ, bế! "
Tâm Nguyệt Tích Lương bởi vì thế mà hóa thành một đám bông gòn, nàng từ trong kinh ngạc thoát ra, cúi xuống bế Nguyệt Mặc Ngôn, hôn chụt chụt vài cái vào mặt đệ đệ, sau đó mới hỏi.
- " Tiểu Mặc Ngôn, đệ đến đây từ bao giờ? "
Nguyệt Mặc Ngôn xuất hiện, nàng còn tưởng nàng hoa mắt đâu.
Nguyệt Mặc Ngôn đoạn thời gian này tập nói đã nói được những câu đơn giản. Bé nghiêng đầu, vừa đáp vừa dùng ngón tay ngắn cũn chỉ chỉ.
- " Đệ đang ngủ ngủ.... khi tỉnh lại đã thấy ở đây rồi. Không chỉ có đệ, cha, nương, hoàng đế bá bá, Hạo Thần ca, tỷ tỷ xinh đẹp, thúc thúc cụt tay,.... còn..... còn..... nhiều nhiều người nữa đều ở đây nha! Chơi rất vui! "
Người được gọi là tỷ tỷ xinh đẹp che miệng cười khúc khích, trái lại người bị gọi thúc thúc cụt tay lệ đảo quanh tròng.
Vì cớ gì Tiểu Mặc Ngôn lại phân biệt đối xử như vậy?! Hắn vẫn còn rất trẻ!
Là ai thường xuyên đưa ngươi đi hái đào, thả diều đấy? Đồ bạch nhãn lang!
Nguyệt Tích Lương bấy giờ mới ý thức được những người đang đứng trong đại sảnh là những người nào. Nàng nhìn xung quanh một lượt, há hốc mồm, bật thốt lên.
- " Phụ thân, mẫu thân, Hoàng bá bá, ca ca, Tiểu Màn Thầu, Triển Chính Hi, Hiên Viên Liệt, Hiên Viên Dật, Hiên Viên Lam, A Nghiên,...... mọi người.... "
Trước mắt Nguyệt Tích Lương là những gương mặt thân thiết không thể thân thiết hơn. Nguyệt Kinh Thiên nắm tay Lăng Tiêu Nhiên, đằng sau hai người là các nhân vật cao tầng của Vu tộc. Bắc Mạc Trì mặc thường phục cười ha hả, đằng sau hắn là các quan lại từ tứ phẩm đến nhất phẩm Cảnh Lăng. Triển Chính Hi dẫn người của Nhị vương phủ đứng một góc làm phông nền. Hiên Viên Liệt khoác vai Nguyệt Hạo Thần khoe ân ái. Hiên Viên Dật vẻ mặt đượm buồn ngồi trên ghế uống trà, Hiên Viên Lam và A Nghiên mắt đọ mắt bắn ra tia lửa, Tiểu Màn Thầu.... à không! Tam vương phi Nguyệt Hàn Tinh đứng giữa hai nàng ta không biết làm thế nào cho phải,.....
Người và người đứng chật kín cả đại sảnh!
Không thiếu một ai!
Thật sự không nghĩ tới những thân nhân, bằng hữu của nàng hôm nay lại tập trung đông đủ đến vậy. Có đại sự gì xảy ra?
Không đúng!
Đại sự duy nhất ở thời điểm này là trận chiến với Thiên Ma cung.
Hôm trước khi bàn bạc chiến lược với các trưởng lão Quỷ Âm Môn Nguyệt Tích Lương cũng đã đưa ra kiến nghị thành lập một chiến tuyến thống nhất, trong đó lấy Bắc Mạc Quân dẫn đầu. Nhưng mà, muốn thành lập chiến tuyến này tất yếu cần có tất cả các nhân vật chủ chốt của các thế lực đồng ý, tốt nhất bọn họ nên ở chung một chỗ để dễ bề thảo luận.
Nguyệt Tích Lương đã định gửi thư mời đi, không nghĩ tới thư mời nàng còn chưa gửi bọn hắn đã đến.
Không trùng hợp như vậy chứ?
Chẳng lẽ có ai đó đã gửi thư mời trước nàng? Là ai mới được?
Lăng Tiêu Nhiên bước đến nắm tay Nguyệt Tích Lương, vuốt tóc nàng, mỉm cười ôn nhu.
- " Thế nào? Không chào đón mẫu thân ư? "
Nguyệt Tích Lương vội vã lắc đầu.
- " Không phải! Không phải! Rất chào đón là đằng khác! Mọi người cũng vậy, gặp lại mọi người ta rất vui! "
Cho ta vài phút thích ứng không được sao?
Nói đoạn, Nguyệt Tích Lương lại nghi hoặc dò hỏi.
- " Các ngươi đến đây là vì Thiên Ma cung? "
Ngoại trừ lý do Thiên Ma cung, nàng không nghĩ được lý do nào khác.
Lăng Tiêu Nhiên hơi sửng sốt, nàng nhanh chóng giao lưu ánh mắt với đám 'đồng bọn', không tiếng động trao đổi thông tin qua lại. Mấy giây sau, Lăng Tiêu Nhiên nháy nháy mắt, thiên chân vô tà gật đầu như băm tỏi.
- " Đúng vậy! Là vì Thiên Ma cung! Ây da, bọn chúng thật ngang ngược quá mà, không dạy một bài học là không được! "
Cái quỷ gì?!
Tại sao trong thư không nhắc gì đến Thiên Ma cung?
May mà tài đóng kịch của nàng không phải để trưng bày, coi như còn xoay sở được. Nếu không đã bị bại lộ rồi!