Trước đó lãnh Phong tinh ý phát hiện, hắn đã bị cho ăn nhuyễn cân tán, cơ thể trở nên mềm nhũn như nước, không có sức lực chống trả. Bây giờ đến cả quyền được nói hắn cũng không có, đối phương đây là không nguyện nghe hắn thương lượng.
Chết tiệt!
Nguyệt Tích Lương sao?
Nguyệt vương phủ? Cảnh Lăng đế quốc?
Không lẽ....?!!
Nguyệt Tích Lương cong môi, hài lòng nhìn Lãnh Phong thay đổi sắc mặt thất thường, xanh, đỏ, tím, vàng như tắc kè hoa.
- " Ngươi đoán đúng rồi đấy! Ta là nữ nhi của hai người ấy. Dám bắt nạt phụ mẫu ta, ngươi.... đã chuẩn bị tinh thần nhận hậu quả chưa? "
Nói rồi, nàng không cho Lãnh Phong có cơ hội trả lời đã vẫy tay ra lệnh cho quán chủ vẫn đang chực chờ một bên.
- " Mang người đi. "
- " Được rồi. "
Lãnh Phong không thể kháng cự bị quán chủ lôi xềnh xệch vào trong một căn phòng tăm tối, trông hắn không khác nào một con chó sắp bị làm thịt, nhếch nhác, nhục nhã và hèn mọn.
Lãnh Phong kinh hãi há hốc mồm, hơi thở hắn rối loạn, dồn dập, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo. Hắn lựa chọn vứt bỏ tôn nghiêm, không tiếng động khẩn cầu Nguyệt Tích Lương.
Khoan đã!
Khoan đã!
Đừng mà! Tha cho ta.... tha cho ta! Cầu xin ngươi tha cho ta!
Ta không phải cố ý... ta không cố ý làm tổn thương bọn họ.
Đúng rồi.... là lão cung chủ! Là Mạc Vấn Thiên bắt ta phải làm vậy. Ta không muốn, là hắn bắt ta!
Cầu xin các ngươi tha cho ta đi.... ta không dám nữa.... ta thực sự không dám nữa!
Các ngươi muốn làm gì ta?!
Không.... không! Đừng động vào người ta!
Các ngươi có biết ta là ai hay không?
Ta là Lãnh hộ pháp..... không, ta là Lãnh thiếu môn chủ Thiên Ma cung! Ta sẽ giết các ngươi.... ta sẽ giết cả nhà các ngươi! Ta sẽ đày các ngươi xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không siêu sinh!
Không, thả ta ra!
Không......
- " Bye bye, chúc ngươi có một ngày thật vui vẻ và sung sướng. "
Nguyệt Tích Lương phi thường hào phóng tặng Lãnh Phong một nụ hôn gió, dung nhan yêu kiều thiên chân vô tà bừng sáng, giống một vị thiên sứ hạ phàm, thánh thiết đến kỳ lạ.
Nhưng mà..... nàng như thế này, rơi vào trong mắt Lãnh Phong không khác nào tu la từ địa ngục khiến hắn mao cốt tủng thiên.
Rầm!!!
Cánh cửa phòng khép lại, ngăn cách Lãnh Phong với thế giới an lành, tràn ngập ánh nắng ngoài kia. Lãnh Phong nằm bẹp dưới đất, gian nan ngẩng đầu, nhất thời khuôn mặt hắn biến thành màu gan heo.
Cái.... cái quỷ gì đây?!
Trước mặt hắn là năm, sáu hán tử khỏa thân, cơ bắp lực lưỡng lại còn xấu xí. Mấy cái đại thiết bổng thâm đen cứ lắc lư, lắc lư hệt vòi voi, quệt vào mũi Lãnh Phong, thoang thoảng đâu đấy mùi tanh hôi đặc trưng.
Nếu là bình thường, Lãnh Phong chắc chắn sẽ tỏ ra kinh tởm hoặc nổi giận lôi đình. Thế nhưng không hiểu vì sao, từ khi nhìn thấy tràng cảnh xịt máu mũi này, hắn chỉ thấy nóng. Toàn thân hắn nóng bừng giống như bị lửa thiêu qua, ánh mắt hắn một phút cũng không rời khỏi bộ vị nhạy cảm của đám hán tử.
Hắn bị trúng xuân dược!
Lãnh Phong biết rõ điều đó nhưng hắn vẫn không cưỡng lại được. Gò má hắn đỏ ửng, cổ họng khô khốc chuyển động nuốt xuống một ngụm nước miếng, hắn khát, hắn thèm.....
Hắn thèm cái gì?
Quán chủ Tiểu quan quán nắm tóc Lãnh Phong nhấc lên, y thì thầm vào tai hắn.
- " Nào, tất cả chỗ này đều là của ngươi. Nó ngon đúng không? "
Thân thể Lãnh Phong run rẩy kịch liệt, trong lòng hắn không ngừng hô hào phản đối lời quán chủ, bất quá phản đối vô dụng, hắn đã hành động theo bản năng.
Trước lúc Lãnh Phong kịp định thần lại thì hắn đã há miệng, ngậm lấy một cây đại thiết bổng ở gần nhất, say mê **** ***. Nước bọt dính lên thân gậy lóng la lóng lánh, thỉnh thoảng còn kéo ra vài sợi chỉ bạc...
Quán chủ cười khẩy đầy khinh thường.
- " Đúng là có năng khiếu làm tiểu quan! "
Lãnh Phong phẫn nộ tột cùng, phẫn nộ đỏ mắt. Nhưng hắn không dừng lại, hắn căn bản không thể dừng lại. Hắn muốn thêm nữa, hắn muốn nhiều nữa. Hậu huyệt ngứa ngáy khó chịu, hắn cần thứ gì đó lấp đầy.
Vừa nghĩ tới đó, Lãnh Phong cảm thấy phía dưới chợt lạnh. Quần hắn không biết bị cởi ra từ lúc nào, có một hán tử cầm hai bên mông hắn tách sang, để lộ cúc hoa nhỏ xíu. Hán tử không nói không rằng, cũng không một dấu hiệu báo trước với lấy dụng cụ để sẵn trên bàn, trực tiếp nhét vào lỗ nhỏ.
A....
Hai mắt Lãnh Phong trợn ngược, nửa cười nửa mếu.
Hắn đau, hắn lại thư sướng. Đau, sướng lẫn lộn, Lãnh Phong đắm chìm vào trong đó, cổ họng bật ra tiếng rên rỉ.
Hắn nói được, hắn rốt cuộc nói được!
Nhưng mà câu đầu tiên hắn nói không phải chửi rủa hay xin tha, mà là...
- " Ô ô ô.... thật ngứa, *** ***** thật ngứa. Mau làm ta.... chơi ta.... làm chết ta! Cầu các ngươi... "
......
Nguyệt Tích Lương và Hiên Viên Dật, một người đóng giả Lãnh Phong, một người đóng giả tùy tùng thuận lợi quay trở lại Thiên Ma cung. Nguyệt Tích Lương một đường hướng chỗ ở Lãnh Phong đi tới, tiếc nuối lầm bầm.
- " Ai.... GV sống động của ta, ta lại lần nữa không được xem. "
Nếu không phải tình thế nguy cấp, nàng mới không thèm vội vàng rời đi. Phải biết rằng lâu lắm rồi Nguyệt Tích Lương không xem GV, không đọc boys love, nàng vã cực kỳ!
Đối với một hủ nữ như nàng, đây là cực hình! Chẳng khác nào lên cơn nghiện, cả người bồn chồn không yên.
Trạch viện Lãnh Phong ở không lớn không nhỏ, nhưng hắn ngược lại là con người biết hưởng thụ, hạ nhân nhiều vô số kể. Nguyệt Tích Lương tùy tiện gọi một cá nhân hỏi chuyện, không ngờ cũng hỏi ra được tin tức 'thiếu chủ Mạc Kinh Thiên'. Mặc dù không nhiều, vỏn vẹn có vị trí đại khái, nhưng như vậy là đủ.
Mạc Kinh Thiên ở trong Thiên Ma cung thuộc dạng bí ẩn, được bảo bọc cẩn thận. Ngoại trừ các nhân vật cao tầng, số người biết thông tin về hắn quả thật đếm trên đầu ngón tay. Nguyệt Tích Lương đây là chó ngáp phải ruồi, hỏi đúng người từng dây dưa với tỷ tỷ của nha hoàn hầu hạ trong viện Mạc Kinh Thiên.
Trong thư phòng Lãnh Phong, Hiên Viên Dật đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn trời, hỏi.
- " Nàng định bao giờ hành động? Tối nay? "
Nguyệt Tích Lương gõ gõ mặt bàn, lắc đầu.
- " Không, là hiện tại! "
Có được thân phận Lãnh Phong, nàng phải hảo hảo mà lợi dụng.
Quang minh chính đại không phải tốt hơn lén lút hay sao?
Hiên Viên Dật hiển nhiên cũng đồng nhất ý kiến với Nguyệt Tích Lương. Hắn chỉnh trang lại y phục, vuốt ve vỏ thanh kiếm Bạch Khiết của hắn, than nhẹ.
- " Vậy còn chần chừ gì? Đi thôi! "
Tích Lương, nàng cứ việc tiến lên phía trước, đằng sau đã có ta lo. Thời khắc mấu chốt thì sao chứ? Nguy hiểm thì sao chứ? Có ta tại, ta đảm bảo sẽ bảo vệ nàng chu toàn, không mất một sợi tóc. Ta hứa....