Lần thứ nhất, màn đêm bao trùm khắp nơi, ngoài những âm thanh ân ái làm người ta đỏ mặt tía tai thì hầu như không gian rơi vào yên tĩnh đến lạ thường.
Lần thứ hai, những tia sáng ban mai đầu tiên chui vào hỷ phòng nhảy nhót, nhảy trên tấm lưng trần nhấp nhô lên xuống đầy mồ hôi của Bắc Mạc Quân.
Lần thứ ba, mặt trời đã nhô lên cao, từ xa xa truyền đến tiếng động náo nhiệt, nhưng tuyệt nhiên không ai đến làm phiền đôi phu thê hành sự.
Lần thứ tư, mặt trời chơi đủ liền đắp chăn đi ngủ, nhường cả thiên hạ cho bóng tối du tẩu. Trong hỷ phòng sáng choang, ánh nến chập chờn in hình hai dáng người chặt chẽ tương liên lên vách.
Lần thứ năm...
Lần thứ sáu...
Nguyệt Tích Lương hai tay bám vào thành giường để không bị lực đạo mạnh mẽ của Bắc Mạc Quân đẩy ngã.
Đôi gò bồng đảo lắc lư theo nhịp, hai đỉnh nhũ tiêm đỏ sưng tấy, bên cạnh có thêm vài dấu răng cùng vết hôn chằng chịt xanh tím.
Mái tóc dài của Nguyệt Tích Lương bị Bắc Mạc Quân nắm trong tay, hắn kéo tóc nàng, bắt nàng phải ngẩng cao đầu. Cũng nương lực kéo tóc ở cánh tay mà cự long thúc vào "muội muội" sâu hơn, nhanh hơn.
Cót két! Cót két!
Chiếc giường làm bằng gỗ quý cũng không chịu được sự giày vò, yếu ớt kêu rên đầy tính kháng nghị.
"Ưm... ưm... sâu quá... a... sâu quá..."
Tóc bị kéo, Nguyệt Tích Lương không phân biệt được có đau hay không, tại vì mọi cảm giác, cảm xúc của nàng đều tập trung vào chỗ giao thoa giữa hai người.
Nước chảy dọc xuống đùi, hòa lẫn với màu trắng đục của của tinh hoa, xung quanh lầy lội bất kham.
Nguyệt Tích Lương cảm tưởng như nàng đang ở trên một con thuyền dập dềnh ra khơi, đi đến giữa biển thì gặp bão. Thân thuyền bị sóng đánh sắp vỡ đến nơi, nhưng nếu vượt qua được bão bùng thì chờ đợi nó chính là bậc thang thiên đàng.
"Chịu đựng một chút... ta sắp ra."
Bắc Mạc Quân nói nhỏ, gân xanh trên huyệt thái dương nổi hết lên, cho thấy hắn chuẩn bị gồng mình tăng tốc.
Bắc Mạc Quân một tay nắm tóc, một tay giữ chặt hông Nguyệt Tích Lương, dùng mười phần khí lực nhấp mạnh trăm cái.
"A... ôi... ân..."
"Ngô.... nhanh nữa lên... a... đúng rồi, nhanh nữa... mạnh nữa... "
Kịch!
Đầu gậy vào sâu hết cỡ, chạm phải cái gờ nào đó không đi tiếp được nữa, mà đấy cũng là điểm cực khoái của nữ nhân.
"A!"
Nguyệt Tích Lương rên lớn, hai mắt mở to phủ một lớp sương mù dày đặc, miệng há ra thở hổn hển, nước miếng không chịu khống chế chảy khỏi khóe miệng, tạo thành mấy sợi chỉ bạc.
Cơ thể Nguyệt Tích Lương run rẩy liên hồi, nàng lắc đầu quầy quậy, theo từng cú thúc của Bắc Mạc Quân mà hét.
"Ôi! Mau dừng lại.... ta không được.... A! A! Ta không được! Sẽ hỏng mất.... ô... ân! "
Kịch!
Lần đâm cuối cùng, Nguyệt Tích Lương rốt cuộc chịu không nổi, đạt tới cực hạn.
Bắc Mạc Quân ôm eo Nguyệt Tích Lương, hắn cúi đầu, môi mỏng kề sát tai nàng thổi khí, hắn cất giọng thủ thỉ.
"Tích Lương, ta yêu nàng."
Phụt!
Lời nói vừa rơi xuống, mầm móng ấm nóng, trắng đục bắn vào trong, rót đầy lỗ nhỏ yếu ớt.
Cả Nguyệt Tích Lương và Bắc Mạc Quân đồng thời than nhẹ, cao trào qua đi làm hai người cảm thấy toàn thân bỗng chốc rã rời, hư thoát.
Giữ tư thế này một lúc, lấy lại chút thể lực, lát sau Bắc Mạc Quân mới rút phân thân ra. Không còn phân thân mềm nhũn ngăn chặn, thứ đồ sền sệt đặc trưng nhỏ từng giọt xuống đệm, điểm thành từng đóa bạch mai.
Nguyệt Tích Lương thì không tốt như vậy, nghe xong câu 'ta yêu nàng' của Bắc Mạc Quân, còn chưa kịp vui sướng vài giây thì nàng đã hoa hoa lệ lệ bất tỉnh nhân sự, nằm bẹp một đồng lù lù.
Thật mệt!
Thật đói!
Thật buồn ngủ!
Cái gì nàng cũng không quản nữa, đêm động phòng này quá kinh thiên động địa rồi!
Bắc Mạc Quân vuốt ngược mái tóc bết dính mồ hôi, hắn nhìn tiểu bảo bối cuộn tròn trong góc, khắp người toàn là dấu vết hoan ái hắn để lại. Vừa thấy hài lòng, thỏa mãn lại vừa thấy đáng thương.
Bắc Mạc Quân lắc đầu cười, đặt lên trán Nguyệt Tích Lương một nụ hôn. Hắn theo thói quen định điểm huyệt ở bụng dưới Nguyệt Tích Lương một cái nhằm lấy mầm móng của hắn ra ngoài.
Bất quá, hai ngón tay đi được nửa đường thì dừng lại, hắn chớp chớp mắt, vân vê cằm suy nghĩ.
Khoan!
Tại sao lại phải dùng biện pháp tránh thai nữa? Hai người đã chính thức trở thành phu thê rồi cơ mà!
Đúng vậy, hắn không còn gì kiêng dè nữa, thích tạo người bao nhiêu thì tạo người bấy nhiêu.
Qua lần này... có khả năng trong bụng Lương bảo bảo sẽ có thêm một tiểu bảo bảo nữa. Hắn... muốn làm phụ thân rồi.
Bắc Mạc Quân càng nghĩ càng cảm thấy tương lại tươi sáng, nhộn nhịp.
Ừm... sinh hạ mười đứa nhỏ không tệ. Mỗi năm một đứa, dù sao hắn giàu, hắn thừa tiền nuôi!
Bắc Mạc Quân cười thầm, quyết định cứ để mặc như vậy, xuống giường mặc y phục. Mặc xong đồ cho chính mình, hắn mới quay lại thu dọn bãi chiến trường, lau qua loa hạ thân Nguyệt Tích Lương rồi bế nàng đi tắm.
Khổ thân Nguyệt Tích Lương, nàng còn mải đắm chìm trong giấc ngủ, không hề tưởng tượng được Bắc Mạc Quân vậy mà cho nàng làm một con heo nái.
Sinh mười đứa?
Sinh cái đầu nhà hắn!!
...........
Lăng Tiêu Nhiên gặm điểm tâm nhìn trời, nhíu mày hồ nghi.
"Đã gần hai ngày rồi, bọn chúng còn không chịu ra? Làm gì ở trong đó lâu vậy?"
Động phòng chỉ cần một đêm là đủ, trước kia nàng với Nguyệt Kinh Thiên là vậy, người khác cũng như vậy. Hai ngày.... không phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
Dù là sói mùa động dục cũng không hăng hái được lâu như thế, sói mùa động dục uống xuân dược thì càng không thể được. Vì sói đực mà uống xuân dược thì con cái nào chịu cho nổi, bị làm đến chết tươi luôn rồi.
Nguyệt Kinh Thiên không hiểu bắt chéo chân, lột vỏ nho bỏ vào miệng nương tử.
"Ta không biết."
Lăng Tiêu Nhiên một phát nuốt chửng quả nho, đập bàn đứng dậy.
"Không được! Ta phải vào kiểm tra xem xem!"
Bắc Mạc Trì ngồi đối diện đảo mắt lia lịa, chột dạ ngăn cản.
"Đừng đừng! Bọn chúng tuổi trẻ khí thịnh... làm lâu chút cũng là bình thường. Nàng tốt nhất đừng đi làm phiền..."
Bắc Mạc Trì toát mồ hôi hột, nhẩm tính.
Theo dự liệu của hắn, với liều thuốc ấy, cùng lắm là qua một ngày sẽ hết tác dụng. Cơ mà tại sao lại gấp đôi?
Theo cách nói của Lương bảo bảo... cái này không khoa học!
*********
(TG) like đi nào các bảo bối của Aya