Ngoài dự liệu, Lãnh Phong không vội phản bác khẳng định của Lăng Tiêu Nhiên, hắn ý vị thâm thường câu môi, không mặn không nhạt lên tiếng.
- " Này..... nàng cho rằng, trong lòng hắn, nàng có quan trọng bằng mạng sống của chính hắn không? "
Lăng Tiêu Nhiên hơi sững sờ, nàng híp mắt, không hiểu trong hồ lô của Lãnh Phong chứa gì nhưng vẫn nói.
- " Ta có thể đánh đổi tính mạng của mình để cứu chàng ấy, còn chàng ấy...... ngươi nghĩ xem? "
Không phải Lăng Tiêu Nhiên tự tin mà hởi vì tình yêu của hai người đã sớm không cần nói bằng lời cũng thấu hiểu. Lăng Tiêu Nhiên biết, với Nguyệt Kinh Thiên, nàng là tất cả, và chính nàng cũng như vậy mà thôi.
- " Vậy nàng có muốn thử kiểm chứng hay không? "
Trong lòng Lãnh Phong bất giác nổi lên ngọn lửa ghen tị, vì cớ gì Nguyệt Kinh Thiên lại có thứ hắn không có được? Hắn không phục!
- " Ngươi có ý gì? "
Lăng Tiêu Nhiên không kịp tiêu hóa hết câu nói của Lãnh Phong thì đã thấy hắn vung trường thương quét về phía nàng, chẳng hề có một dấu hiệu báo trước.
Dù kinh ngạc nhưng phản xạ của sát thủ vốn rất tốt, Lăng Tiêu Nhiên không dám chậm trễ nâng kiếm đỡ. Lưỡi kiếm ma sát với thân trường thương làm bằng kim loại tóe ra tia lửa. Nàng không khinh địch, toàn lực ứng phó với Lãnh Phong, vì nàng biết, là thiếu môn chủ môn chủ môn phái, võ công hắn đương nhiên hơn người.
Bên kia Nguyệt Kinh Thiên và Lã Oa đánh đến thiên thôn địa ám, bên này Lăng Tiêu Nhiên và Lãnh Phong cũng tạo ra trận địa riêng cho mình, thanh thế không kém hơn là bao nhiêu.
Càng đánh, Lãnh Phong càng cảm thấy Lăng Tiêu Nhiên đi đến bước đường này không đơn giản. Mọi chiêu thức của nàng không hề hoa mỹ hay dư thừa, chỉ nhắm vào những điểm trí mạng mà tấn công, cực kỳ khó lòng phòng bị.
Lãnh Phong bắt đầu thấy khó nhằn, thảo nào hai phu thê nhà này lại mạnh miệng như vậy, hóa ra đúng là có đảm lượng. Nếu tính riêng vũ lực, bọn hắn thua xa hai người, muốn thắng là điều không thể. Nhưng mà hắn vốn không có ý định tử chiến tới cùng, vì mục đích, dùng chút thủ đoạn thì có sao?
Lãnh Phong âm thầm động động cổ tay, từ trong ống tay áo rộng thùng thình của hắn có một sinh vật nhỏ bé bò ra. Nhân cơ hội hắn tiếp cận đánh giáp lá cà với Lăng Tiêu Nhiên, sinh vật đó vụt một tiếng, hướng cần cổ trắng ngần của nàng cắn tới.
- " Ân! "
Lăng Tiêu Nhiên không đề phòng bị trúng chiêu, rên một tiếng. Nàng vặn lông mày, lùi ra xa mười trượng, sau đó mới đưa tay bắt lấy sinh vật kia.
Đó là một con rắn nhỏ to bằng ngón tay cái, toàn thân đen tuyền, mắt rắn đỏ ngầu, miệng há ra để lộ hai khỏa răng nanh còn dính máu.
Lăng Tiêu Nhiên biến sắc, vội sờ lên cổ, ở đó có hai cái lỗ đang rỉ máu, màu xanh tím dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được lan ra từ miệng vết thương, đến máu cũng từ từ biến thành màu đen.
- " Lãnh Phong, ngươi..... bỉ ổi! "
Lăng Tiêu Nhiên nghiến răng nghiến lợi trực tiếp vận nội lực bóp nát con rắn nhỏ, máu thịt nhuốm đỏ cả bàn tay nàng.
Lãnh Phong mỉm cười hài lòng, bước đến gần Lăng Tiêu Nhiên, vừa đi vừa nói.
- " Nàng tốt nhất đừng dùng nội lực, nếu không..... chất độc sẽ càng phát tán nhanh hơn. "
Quả nhiên, lời nói Lãnh Phong vừa rơi xuống, Lăng Tiêu Nhiên liền cảm thấy toàn thân vô lực, hai mắt mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ.
Keng!
Thanh kiếm trên tay Lăng Tiêu Nhiên rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy. Cùng lúc đó, thân hình nàng lảo đảo vài cái muốn ngã.
Lãnh Phong nhanh tay nhanh mắt đỡ được nàng, ôm chặt cơ thể mềm mại của nàng vào lòng, độc ác thầm thì bên tai nàng.
- " Bắt được rồi. "
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com