Ánh mắt Bắc Mạc Quân tối lại, giọng nói không ngờ lại pha chút lạnh lẽo, chết chóc khó thấy khi đối mặt Nguyệt Tích Lương.
- " Lương bảo bảo, tốt nhất là nàng nên cho ta một lời giải thích thỏa đáng. Nếu không... "
Nếu không, ta không chắc sẽ làm ra hành động gì kinh thiên động địa đâu.
Phải nói, bình thường Bắc Mạc Quân đối xử dịu dàng, hòa nhã, cưng chiều với Nguyệt Tích Lương là vậy, thế nhưng bản chất hắn vẫn là mỗ vị vương gia kiêu ngạo, bá đạo trên từng hạt gạo. Tính chiếm hữu của Bắc Mạc Quân rất cao, chẳng qua hắn giấu kín nó đi mà thôi. Một khi có ai đó chạm đến điểm mấu chốt của hắn, Bắc Mạc Quân sẽ không còn là Bắc Mạc Quân dễ nói chuyện nữa.
Có lẽ.... có chút điên cuồng đi.
Trong đầu Bắc Mạc Quân thời khắc này chỉ quan tâm tới việc Nguyệt Tích Lương không muốn gả cho hắn. Còn về lý do.... thật ra có muôn vàn lý do, nhưng cố tình Bắc Mạc Quân cứ thích nghĩ đến lý do tiêu cực nhất đấy, làm gì được hắn?!
Nguyệt Tích Lương không đâu bị 'tân lang' chụp cho cái mũ hồng hạnh vượt tường mà không hề hay biết. Nàng vòng hai tay trước ngực, nhướng mày trêu ngươi.
- " Nếu không thì sao? "
Trêu chọc lão nương, bày trò bắt cóc lão nương rồi muốn cưới lão nương, nghe dễ dàng nhỉ?
Hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Không trừng phạt hắn một chút thì tên Nguyệt Tích Lương của nàng sẽ viết ngược!!
Bắc Mạc Quân nhíu mày, hắn tiến sát lại gần Nguyệt Tích Lương, ôm lấy eo nhỏ của nàng, hắn ghì chặt đến nỗi eo nàng như muốn đứt lìa. Bắc Mạc Quân gằn từng tiếng.
- " Thì ta sẽ trói nàng lại, đánh gãy hai chân nàng, xem nàng còn chạy được đi đâu? "
Nguyệt Tích Lương là của hắn, tiểu tử nào không có mắt muốn cướp người từ tay hắn thì y xác định làm bạn với quan tài!
Khí thế Bắc Mạc Quân dâng cao mười phần, bất giác làm cho đám khách nhân xung quanh run cầm cập, lông mày cũng phủ một tầng băng mỏng, môi tím tái.
Thật lạnh!
Nhị vương gia, ngươi không định đông cứng chết chúng ta đấy chứ?
Bình tĩnh, bình tĩnh, có gì từ từ thương lượng, người ta còn chưa nói rõ nguyên do đâu! Ngươi gấp làm gì?
Nguyệt Kinh Thiên vân vê cằm, nội thị kiểm tra cơ thể, cảm thấy nội lực vận chuyển một cách chóng mặt mới miễn cưỡng chống lại được uy áp của Bắc Mạc Quân vô tình tỏa ra. Hắn kinh hãi liếc Bắc Mạc Quân một lần nữa, sau đó quay sang đá lông nheo với Lăng Tiêu Nhiên bên cạnh, đồng thời cười ngả ngớn.
Nương tử, hiền tế thầm tàng bất lộ!
Theo hắn, chúng ta không sợ sau này không có cơm ăn!
Nguyệt Tích Lương lúc đầu hơi ngớ người, hai mắt mở trừng trừng, tựa như không thể tin được Bắc Mạc Quân lại có một mặt 'hắc hóa' trong truyền thuyết như thế này. Nàng nhìn nhìn hắn, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, từ trong ra ngoài... lát sau, nàng không nhịn được nữa, trực tiếp phì cười.
Phụt!
Nước miếng thần chưởng hiển uy, bắn tung tóe, dính đầy trên mặt Bắc Mạc Quân.
Bắc Mạc Quân: "......... "
- " Ha ha ha ha! "
Nguyệt Tích Lương ôm bụng cười ngặt nghẽo, nàng vỗ vai Bắc Mạc Quân bồm bộp, giơ ngón tay cái có hoa văn tròn xoe, khóe mắt lấp lánh ánh nước, phán.
- " Tiểu Quân Quân, vừa rồi siêu ngầu luôn! Chàng cứ việc đánh gãy chân ta, ta tin chàng! "
Bắc Mạc Quân: "......... "
Hắn thề... hắn nói nghiêm túc, hắn nói rất chi là nghiêm túc!
Dây thần kinh sợ hãi của nàng không lẽ bị cẩu tha đi rồi? Hay là do hắn chưa đủ hung thần ác sát?
Bắc Mạc Quân trầm mặt, phi thường.... phi thường dữ tợn lặp lại.
- " Ta không đùa! "
- " Ừm ừm... "
Nguyệt Tích Lương gật đầu như băm tỏi, nàng vén làn váy dài lên, để lộ cẳng chân thon dài trắng hơn tuyết, khiêu khích.
- " Đến đây, đánh gãy chân ta nha. Ta đảm bảo ta không chạy! Tiểu Quân Quân, mau ra tay đi ha~"
Để nàng xem xem, hắn dám?!
Bắc Mạc Quân: "......... "
Cả thân hình to khỏe của bạn nhỏ Quân run a run, tay cứ nhấc rồi lại hạ, hơn chục lần như vậy.
Nguyệt Tích Lương vậy mà xem thường hắn? Nàng nghĩ hắn không dám tổn thương nàng hay sao? Biệt hiệu Chiến thần lãnh khốc vô tình của hắn không phải tự dưng mà có, tại sao nàng cứ xông đến giới hạn của hắn?
Bắc Mạc Quân hắn chịu hết nổi rồi!
Thường ngày hắn dung túng nàng, không có nghĩa nàng muốn làm gì thì làm, muốn trèo lên cả đầu hắn ngồi, vô pháp vô thiên! Không quản giáo nàng, nàng sẽ càng được nước lấn tới, mạo phạm quyền uy hoàng tộc.
Lão hổ không phát uy còn tưởng ta là quả hồng mềm muốn bóp thì bóp!
Đây chính là lúc hắn vùng dậy đoạt lại vị thế! Đúng vậy, không phải lúc này thì là lúc nào nữa?!
Bắc Mạc Quân cắn răng, âm thầm hạ quyết tâm. Hắn vận nội lực vào lòng bàn tay, mắt ưng tóe ra tia lửa phẫn nộ, bàn tay hắn xé gió bổ tới cẳng chân Nguyệt Tích Lương, nhanh, chuẩn xác, không một chút do dự.
Rắc!!
Một tiếng kêu giòn tàn vang lên, có thứ gì đó đột ngột vỡ vụn...
Tí tách!
Dòng chất lỏng màu đỏ tươi chảy xuống, thấm đẫm mặt đất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Tích Lương tái nhợt, nàng khó tin mấp máy môi, ngón tay chỉ về phía nam tử vẻ mặt ngơ ngác.
- " Ngươi... ngươi... "
Nam tử bàng hoàng lùi lại vài bước, hắn nhìn bàn tay mình, đồng tử co rụt lại.
- " Ta... ta không cố ý... ta... "
Nguyệt Tích Lương mím môi, nước mắt rơi như mưa, thương tâm muốn chết gào lên.
- " Tại sao? Tại sao ngươi lại làm như vậy? Ngươi làm ta quá thất vọng rồi... Ngươi biết không? Ta đau ở đây này!! "
Nguyệt Tích Lương đập thùm thụp vào lồng ngực nàng, nghẹn ngào.
Nam tử kinh sợ quỳ sụp xuống, thất hồn lạc phách, không nói đến nửa lời.
Hắn đã làm gì thế này? Hắn thật đáng chết mà! Liệu nàng có tha thứ cho hắn hay không? Có hay không?...
- " Rượu nho của ta!!! "
Nguyệt Tích Lương hoa lê đái vũ, tiếc nuối nhìn hũ rượu nho nàng ủ bao nhiêu lâu, vì không để ai phát hiện nên đã giấu ở gốc cây anh đào bên kia. Vốn dĩ rượu nho đó sắp uống được rồi, nàng sắp mang đi khoe được rồi, ấy vậy mà.... vậy mà nó lại bị một tên đệ tử Quỷ Âm môn một cước đá vỡ. Nàng sao mà không đau lòng cho được! Ô ô ô....
Vâng, là rượu nho.
Thứ vỡ vụn là bình rượu nho. Không phải chân Nguyệt Tích Lương.
Còn về chân Nguyệt Tích Lương ra sao ư? Thế thì phải hỏi mỗ vị vương gia nào đó rồi.
Bắc Mạc Quân: "......... "
Đừng hỏi ta.
Ta đơn giản là một tên khốp khiếp không có liêm sỉ, không có tiền đồ!
Xoạt!
Bắc Mạc Quân ngậm đắng nuốt cay, vận nội lực chỉ để nhanh chóng kéo váy Nguyệt Tích Lương xuống, trùm kín mít, trùm không một kẽ hở.
Đôi chân ngọc ngà này là của hắn, không ai được phép nhìn! Không một ai!
Bắc Mạc Quân vô cùng ảo não, hắn hiện tại thực muốn chui vào góc tự kỷ vẽ vòng tròn.
Đánh gãy chân Nguyệt Tích Lương? Hù dọa! Hoàn toàn là hù dọa!
Có cho bạc hắn cũng không nỡ! Hắn thà đánh gãy chân mình để tranh thủ sự đồng tình còn hơn!
Đã bị người trong lòng từ hôn thì không nói, hắn muốn vớt vát về một ít hình tượng cũng không được sao? Từ bao giờ hắn lại sa vào vạn kiếp bất phục này? Hình tượng sụp đổ không còn một mảnh.
Lão thiên gia.... tại sao chứ?!
Bắc Mạc Quân kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không thương. Hắn bất đắc dĩ đành làm mặt tội nghiệp, cái đuôi sau mông vẫy vẫy, vẫy vẫy, nói nhỏ.
- " Lương bảo bảo, là ta không tốt ở đâu? Nàng nói ra... ta sẽ sửa. "
Nguyệt Tích Lương thấy Bắc Mạc Quân bán manh trước mặt mấy trăm người liền mềm lòng, đến tuyệt chiêu cuối cùng này hắn cũng lấy ra thì còn cớ gì để nàng làm khó hắn nữa?
Náo loạn như vậy đủ rồi, bây giờ mới là chính sự.
Nguyệt Tích Lương mỉm cười, nàng vén tóc mai, môi đỏ mọng khẽ mở.
- " Tiểu Quân Quân, chàng chưa cầu hôn ta mà. "
Không cầu hôn đã gả đi, ở đâu ra có vụ làm ăn lỗ vốn thế? Ai làm.... chứ Nguyệt Tích Lương nàng không làm!
Cầu hôn?
Bắc Mạc Quân sững người, chợt nhớ ra hắn đúng thật chưa cầu hôn Nguyệt Tích Lương, cũng chưa từng đưa sính lễ đến Nguyệt vương phủ. Nghĩ lại... quả thật không hợp quy củ.
Cầu hôn.... cầu hôn.... Có rồi!
Bắc Mạc Quân hai mắt sáng ngời, hắn vẫy tay với Triển Chính Hi, ra lệnh.
- " Triển Chính Hi, mang Bạch Hổ phù ra đây! "
Triển Chính Hi không có đặt câu hỏi dư thừa, hắn lôi từ trong ngực ra một chiếc lệnh bài màu bạch kim điêu khắc hình bạch hổ múa vuốt, bên trên có một chữ 'Quân', vừa nhìn là biết được làm từ ngọc quý hiếm. Triển Chính Hi cung kính dâng tấm lệnh bài cho Bắc Mạc Quân.
Bắc Mạc Quân cầm Bạch Hổ phù mát lạnh trong tay, hắn xuyên Bạch Hổ phù vào một sợi dây màu đỏ rồi cẩn thận đeo lên cổ Nguyệt Tích Lương.
Xong xuôi, Bắc Mạc Quân quỳ một chân xuống, cất tiếng.
- " Tích Lương quận chúa, bổn vương dùng tất cả sản nghiệp của Nhị vương phủ, trăm vạn tinh binh Cảnh Lăng dưới trướng, mười dặm hồng trang.... và cả tính mệnh của bản thân để cầu hôn nàng. Tích Lương quận chúa.... nàng có bằng lòng gả cho bổn vương làm vương phi? Không! Là gả cho ta làm thê, thê tử độc nhất vô nhị, nàng có nguyện cùng ta... nhất sinh... nhất thế... nhất song nhân? "
Một đời, một kiếp không rời.
Đó là ước nguyện, cũng là lời hứa Bắc Mạc Quân dành cho Nguyệt Tích Lương.
Cảm ơn, cảm ơn vì trong trăm vạn người chúng ta lại có thể tìm thấy nhau. Cảm ơn vì nàng đã đến bên ta, cho ta biết thế sao là yêu, cho ta biết.... ta khi có nhược điểm là như thế nào.
Nhược điểm của ta chính là nàng.
Tình yêu của ta chính là nàng.
Cuộc sống của ta cũng chính là nàng.
Và nếu có kiếp sau, sau nữa, sau nữa nữa,.... chúng ta vẫn sẽ tìm kiếm nhau. Được không?
Nguyệt Tích Lương trước những con mắt mong chờ mòn mỏi, nàng nhẹ gật đầu, nói ra ba từ sâu tận trong tâm can.
- " Ta đồng ý. "