Mục lục
Hủ nữ vương phi: Vương gia, ngươi là công hay là thụ?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ tử lam y động động thân mình, nghe sau lưng có tiếng thét gào thảm thiết liền biết người đã bị sập bẫy. Nàng mỉm cười phúc hắc, điềm đạm quay đầu lại, khuôn mặt tuyệt mỹ không tỳ vết hơi giương cao tự đắc. Nàng sải bước to đến bên miệng hố, từ trên cao nhìn xuống Lãnh Phong đã sớm hôn mê bất tỉnh, chậc lưỡi.



- " Ái chà chà, lão nương đoán không có sai. Dùng cách này hắn quả nhiên mắc mưu. "



Có lẽ chính Lãnh Phong cũng không chịu thừa nhận bản thân hắn có chấp niệm sâu sắc với Lăng Tiêu Nhiên.



Chỉ vì một bóng lưng mà hồn nhiên thả lỏng cảnh giác, chấp niệm ấy không phải nhiều bình thường. Nguyệt Tích Lương thực ra có chút đồng cảm với hắn.



Mẫu thân à mẫu thân, người nợ đào hoa quá nhiều, khó trách bị đào hoa quật!



Hiên Viên Dật không nhanh không chậm đi tới, đứng cạnh nàng, dang hai tay hỏi.



- " Được rồi, người cũng đã đến tay, tiếp theo nàng dự tính như thế nào? "



Không lẽ tra tấn, buộc Lãnh Phong phải đưa nàng đến chỗ Nguyệt Kinh Thiên? Cách này không phải là không khả thi, nhưng Lãnh Phong là con người thế nào? Hắn có thật nghe lệnh Nguyệt Tích Lương, hay là nhân cơ hội phản kích, lừa bọn họ vào tròng?



Nguyệt Tích Lương quấn lọn tóc mai, bĩu môi nói.



- " Ta không tin hắn. "



- " Vì vậy? "



Nàng vỗ vai Hiên Viên Dật, trịnh trọng tuyên bố.



- " Ngươi đưa hắn đến một chỗ, hắn tự khắc sẽ sống không bằng chết. Coi như ta trả thù cho phụ mẫu ta. "



Nàng nói rồi, Lãnh Phong trốn không thoát! Không sớm thì muộn nàng cũng sẽ bắt hắn trả giá!



Lãnh Phong đương nhiên sẽ không thực sự mất tích, Lãnh Phong này đi, 'Lãnh Phong' khác sẽ vào thế chỗ. Người ta thường nói, một biện pháp không nên sử dụng nhiều lần, dùng nhiều ắt mất tác dụng. Nhưng Nguyệt Tích Lương đâu còn cách nào khác, nàng không có nhiều thời gian để mà từ từ thực hiện kế hoạch dài lâu.



Chi bằng..... liều một phen!



Hiên Viên Dật thông minh cỡ nào, liếc mắt một cái đã nhận ra ý định của nàng. Hắn do dự lên tiếng.



- " Lần này để ta. "



Cùng là nam nhân, hắn càng thích hợp đóng giả Lãnh Phong hơn Nguyệt Tích Lương.



Bất quá, Nguyệt Tích Lương lại lắc đầu.



- " Không thể, diễn xuất ngươi quá kém. Ta sợ ngươi sẽ bị phát hiện ngay từ vòng gửi xe! "



Vòng gửi xe là gì?



Nghe thấy từ ngữ mới lạ, Hiên Viên Dật cực độ nghi hoặc, nhưng hắn không có hỏi. Hỏi ra, khác nào tự nhận tri thức hắn nông cạn?!



Còn diễn xuất kém...... hắn cũng đã cải thiện phần nào có được hay không?



Nàng không cần đả kích một người mới vào nghề như hắn nha!



Hiên Viên Dật ảo não vuốt vuốt mũi, biết không thuyết phục được Nguyệt Tích Lương bèn chuyển chủ đề.



- " Nàng muốn ta đưa hắn đi đâu? "



Ha ha!



Nguyệt Tích Lương nở nụ cười dâm tà rất đáng đánh đòn, nàng chà sát hai lòng bàn tay vào nhau, ánh mắt lấp lánh kim quang.



- " Còn chỗ nào khác ngoài..... nơi ưa thích của lão nương! "



.........



Ào!



Một chậu nước lạnh ngắt dội lên mặt Lãnh Phong khiến hắn từ trong hôn mê tỉnh lại. Đầu óc hắn quay mòng mòng, cơ thể đau nhức bất thường như chứng minh cho hắn thấy sự việc vừa rồi không phải hắn nằm mơ.



Mấy trăm căn ngân châm găm sâu vào da thịt, nghĩ lại liền rùng mình.



Lãnh Phong sợ, hắn sợ hãi tột cùng. Chưa bao giờ hắn thấy sợ thứ ngân châm nhỏ bé ấy đến vậy.



Là ai?



Là ai dám tính kế hắn?!



Hắn phải băm người đó ra làm hàng ngàn, hàng vạn mảnh cho cẩu ăn!



- " Ây ~ Đại nhân, hắn làm vẻ mặt như vậy là muốn giết chết nô gia không thành? Con tim bé bỏng của nô gia sắp vỡ đến nơi, đại nhân xoa xoa cho nô gia được không? "



Một thanh âm ẽo ẹt, ỏng ẻo vang lên bên tai làm cho Lãnh Phong hoàn hồn, hắn ngăn lại cơn buồn nôn theo bản năng, lúc này mới nhìn rõ tình cảnh trước mặt.



Một gã nam tử ăn mặc lụa mỏng hở hang, son phấn lòe loẹt vứt cái chậu trống không trong tay đi. Y nước mắt lưng tròng, đáng thương hề hề đánh về phía bạch y nam tử tuấn tú tựa trích tiên. Thân hình xoay một vòng mềm mại, lựa tư thế thuận tiện nhất hòng ngã vào lòng người nào đó, hai mắt bắn ra hình trái tim.



Nam tử bạch y bất động thanh sắc thoắt cái lùi một bước, 'con khổng tước' nọ vì thế vồ hụt.



Rầm!



Y cắm mặt xuống đất với tư thế cẩu ăn phân, y phục xộc xệch tụt hẳn, lộ ra một nửa bờ mông trắng trẻo, tròn trịa.



Gân xanh trên thái dương bạch y nam tử giật đùng đùng, hắn cố ôn nhu nói.



- " Quán chủ, thỉnh tự trọng! "



Quán chủ Tiểu Quan Quán bật dậy, hai lỗ mũi chảy máu, hắn ai oán ngúng nguẩy.



- " Đại nhân ~ ngài bắt nạt nô gia! "



- " Ha.... ha! "



Hiên Viên Dật cười khan hai tiếng.



Cạch!



Bàn tay hắn chạm vào thanh kiếm bên hông, thanh kiếm ra khỏi vỏ vài phân, để hở một đoạn lưỡi kiếm sắc bén, sáng choang.



Hắn nhẹ nhàng, ôn tồn lễ độ nhếch khóe môi.



- " Quán chủ, ta nghĩ ta không bắt nạt ngươi, ngươi nói đúng không? "



Nam tử quán chủ nuốt một ngụm nước miếng, gãi gãi gò má, phủi mông đứng lên, chân chó gật đầu.



- " Đúng, là nô gia tiện miệng, nói đùa thôi ~ "



Hứ, hồ ly cười!



Ta càng thích!



Lãnh Phong ngơ ngác trợn con ngươi, chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì trước mặt hắn lại xuất hiện thêm một gương mặt phóng đại. Nữ tử hai mắt linh động chớp chớp, chu môi nhỏ.



- " Lãnh hộ pháp của chúng ta tỉnh rồi. Quán chủ, sau này ngươi phải hầu hạ hắn cho tốt nha! "



Cái gì?



Hầu hạ cái gì?



Thái độ quán chủ Tiểu Quan Quán thay đổi ba trăm sáu mươi độ, hắn cao ngạo vỗ ngực.



- " Điều này khỏi cần ngươi nói. Nam tử cực phẩm như vậy, ta đương nhiên phải hầu hạ đến nơi đến chốn. "



Nữ nhân ấy à, là một lũ đáng ghét!



Nhất là nữ nhân đẹp, hắn ghét cay ghét đắng!



Nguyệt Tích Lương xém chút tức thổ huyết vì bị phân biệt đối xử. Nàng hai tay vòng ngực, hừ hừ nói.



- " Để ta xem ngươi xử lý hắn ra sao. Không làm tốt, lão nương không đưa tiền! "



Đoạn, nàng quay sang Lãnh Phong, bí hiểm cười cười.



- " Hưởng thụ cho tốt. Đây là món quà Nguyệt vương phủ Cảnh Lăng đế quốc dành tặng ngươi.... Lãnh hộ pháp, ngươi không biết ta là ai đi? Bây giờ xưng tên không muộn, ngươi nhớ kỹ, ta là..... Nguyệt Tích Lương. "



Ta là Nguyệt Tích Lương, là quận chúa Nguyệt vương phủ, là nữ nhi Lăng Tiêu Nhiên và Nguyệt Kinh Thiên, cũng là...... ác ma của đời ngươi.



Lãnh Phong, cơn ác mộng của ngươi, mới chỉ bắt đầu....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK