Quỷ Âm môn được xây dựng trên đỉnh ngọn núi Quỷ Hành cao chót vót, dưới chân ngọn núi ấy có một trấn nhỏ tên Quỷ trấn, cũng thuộc quyền quản hạt của Quỷ Âm môn.
Hôm nay số người vào Quỷ trấn nhiều hơn hẳn bình thường, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì sắp tới đây Quỷ Âm môn sẽ mở cửa tổ chức khảo nghiệm thu nạp đệ tử mỗi ba tháng một lần.
Người mộ danh mà đến không ít, làm cho các khách điếm nhỏ bé của Quỷ trấn bỗng chốc bị quá tải, người đến sau muốn tìm được phòng trống còn khó hơn lên trời.
Mà đám người Nguyệt Tích Lương và A Nghiên chính là đám người đến sau của đến sau, phòng trống đã sớm hết sạch.
A Nghiên và bọn người A Hổ ủ dột đứng bên lề đường, nhìn trời nhìn đất, than ngắn thở dài. Bọn họ phải làm sao đây? Không lẽ lấy đất làm chiếu, lấy trời làm chăn không thành?
- " Ài.... "
Nguyệt Tích Lương lần thứ ba trăm sáu lăm A Hổ thở dài. Tay nàng cầm xiên kẹo hồ lô, nghi hoặc hỏi.
- " Không có phòng ngủ, thảm lắm sao? "
Quả nhiên là hắn không thể nào ưa nổi tên tiểu bạch kiểm này! Nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.
A Hổ sắc lạnh lườm Nguyệt Tích Lương một cái, khó chịu hừ trong lỗ mũi.
- " Tiểu tử ngươi thì biết cái gì? Nam nhân chúng ta nằm đâu chẳng được. Ngược lại là tiểu thư, thân là nữ tử làm sao có thể đi theo chúng ta chịu khổ?! "
Nguyệt Tích Lương chớp mắt, nàng cũng là nữ tử mà, đâu đến nỗi.....
A Nghiên hiếm khi nhẹ nhàng khuyên nhủ A Hổ.
- " Ta không sao, chỉ là ngủ lang thang ít hôm. Ba ngày nữa là đến ngày khảo nghiệm rồi, lúc đó ta được chọn vào tông môn, chúng ta sẽ không phải khổ sở như vậy nữa. "
Nghe ý trong lời nói, có vẻ A Nghiên rất tự tin vào khả năng của mình.
Trong hơn nửa tháng cùng đồng hành, Nguyệt Tích Lương chưa từng được chiêm ngưỡng thân thủ nàng, không biết mạnh yếu ra sao. Nhân cơ hội khảo nghiệm này nàng phải hảo hảo mà thăm dò.
Nguyệt Tích Lương vẫn giữ phán đoán cũ, A Nghiên không đơn giản. Có khi..... nàng sẽ là nhân tố đóng vai trò quan trọng của Quỷ Âm môn sau này.
Nguyệt Tích Lương nhìn khuôn mặt buồn buồn của A Nghiên, than nhẹ.
- " Các ngươi cần phòng trọ đến thế sao? "
A Nghiên học A Hổ thở dài thườn thượt, nói.
- " Nếu có thì không thể nào tốt hơn. Dù sao chúng ta cần cũng phải nghỉ ngơi thật tốt và.... tắm rửa. "
Là nữ tử thì luôn yêu thích tắm rửa, muốn cho bản thân lúc nào cũng sạch sẽ, thơm tho. Nguyệt Tích Lương đã từng gặp A Nghiên một ngày tắm năm lần. Lúc đó nàng còn trêu đùa A Nghiên rằng, tắm nhiều như vậy tại sao không trắng lên một chút nào.
Kết quả sao?
Nàng bị A Nghiên giận dỗi suốt một ngày trời.
Nữ nhân giận dỗi ấy à, đúng thật là đáng sợ!
Nhắc đến tắm rửa, Nguyệt Tích Lương lén lút vạch áo ngửi ngửi, lè lưỡi. Con mẹ nó! Đúng là có chút chua!
Nguyệt Tích Lương nhàm chán nhìn ngó xung quanh một hồi, tầm mắt chạm phải ký hiệu hoa văn quen thuộc. Nhất thời ánh mắt nàng sáng rỡ.
Nguyệt Tích Lương trở tay cầm lấy bàn tay mềm mại không xương của A Nghiên, hào hứng đi về phía khách điếm gần đó.
- " Đi! Theo đệ đi vào đây! "
A Nghiên ngẩn ngơ nhìn hai bàn tay giao nhau, ở một góc không ai để ý đỏ bừng mặt. Nàng bình ổn lại tâm tình đang có chiều hướng đi sai lệch, nhìn phía trước, mày liễu nhẹ nhăn.
- " Tích Nguyệt, chúng ta đã hỏi nơi này rồi, không còn phòng. "
Nguyệt Tích Lương không để tâm chậc lưỡi.
- " Tin đệ, chúng ta cứ đi vào. "
A Nghiên bất đắc dĩ không còn cách nào khác đành để mặc Nguyệt Tích Lương lôi lôi kéo kéo.
Tiểu tử này giở trò quỷ gì vậy?
A Hổ mặc dù không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, bất quá vẫn là nhấc chân đi theo. Nhỡ đâu tên tiểu bạch kiểm chết bầm bán tiểu thư nhà hắn đi thì làm sao bây giờ?
Đương khi Nguyệt Tích Lương và A Nghiên bước chân vào trong khách điểm, vị lão cũng không thèm ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói một câu.
- " Hết phòng trống rồi. Mời đi cho! "
Nguyệt Tích Lương làm như không nghe thấy lời hắn nói, thản nhiên lên tiếng.
- " Cho ta năm phòng chữ Thiên! "
Vị lão bản khó chịu ngẩng đầu, không kiên nhẫn lặp lại.
- " Ta đã nói hết phòng rồi, các ngươi không nghe thấy sao? "
Đầu năm nay người điếc có vẻ đặc biệt nhiều, hắn không rảnh tiếp.
- " Tích Nguyệt, thôi vậy, chúng ta không cần. "
A Nghiên đứng sau nhẹ kéo y phục Nguyệt Tích Lương, không muốn làm ầm ĩ. Ở đây nhiều người qua lại như vậy, sẽ mất mặt.
Nguyệt Tích Lương vỗ vào mu bàn tay nàng trấn an, lôi từ trong ngực ra một tấm lệnh bài vàng kim, đặt lên trên quầy, kéo dài giọng.
- " Có cái này cũng không được ư? "
Lão bản không hề để tâm nhìn lướt qua lệnh bài, khinh thường nói.
- " Dù cho ngươi có hoàng kim hay ngân phiếu thì cũng.... "
Nói đến đây, bỗng chốc hắn im bặt. Vị lão bản nào đó không biết bị cái gì kinh động đến, hai mắt mở lớn như ốc nhồi, miệng há to nhìn tấm lệnh bài của Nguyệt Tích Lương.
- " Cái này.... cái này.... "
Tay hắn run run cầm lên tấm lệnh bài, lật qua lật lại xác nhận. Lát sau hắn làm một hành động không ai có thể ngờ tới.
Lão bản dùng tốc độ sét đánh đi ra khỏi quầy, bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Nguyệt Tích Lương.
- " Gặp qua tiểu.... thiếu gia! "
Hắn suýt chút nữa thì buột miệng hô một tiếng 'tiểu thư', thật may hắn đã nhanh trí sửa lại. Nếu tiểu thư đã mặc nam trang thì chắc hẳn không muốn cho ai biết thân phận của mình.
Lại nói tại sao hắn lại nhận ra Nguyệt Tích Lương là tiểu thư ư?
Chính là bởi vì cái lệnh bài kia. Đó là lệnh bài tượng trưng cho thân phận muội muội Nguyệt Tổng.
Cho dù bọn hắn chưa từng gặp vị tiểu thư trong truyền thuyết kia, thế nhưng bọn hắn đã được dạy dỗ rất cẩn thận và bài bản. Nhìn vật nhận người không thành vấn đề.
Còn Nguyệt Tích Lương, thực chất nàng cũng không biết ý nghĩa đặc biệt của tấm lệnh bài. Cái này là do ca ca tùy tiện đưa cho nàng, nói là có thể sử dụng ở bất kỳ sản nghiệp nào của hắn.
Vừa rồi nàng nhìn thấy ký hiệu kia, chính là ký hiệu của 'tập đoàn Nguyệt thị', cho nên mới tự tin tràn đầy lôi đám người A Nghiên đi vào.
Trước con mắt kinh hãi của A Nghiên và những người xung quanh, Nguyệt Tích Nhiên đạm mạc phất tay.
- " Đứng dậy đi. Xem ra ca ca đào tạo các ngươi không tồi. "
Lão bản theo lời nàng đưng dậy, cúi thấp đầu không nói.
Suýt chút nữa thì hắn mắc sai lầm đắc tội vị tiểu tổ tông này. Tiểu thư, ngươi có lệnh bài sao không lấy ra sớm hơn chứ?
- " Thiếu gia, các ngươi cần phòng sao? "
Nguyệt Tích Lương gật đầu.
- " Ta không cần nhiều, chỉ cần năm phòng là đủ! "
Lão bản liên tục xua tay, làm như thật sự nói.
- " Thân phận tôn quý như ngài làm sao có thể ở phòng trọ bình thường. Mời theo ta, phía sau có sân viện rộng rãi, phù hợp cho ngài ở tạm. "
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com